Chưa kể đến, Phương Hằng được Giám đốc Tần tự mình giới thiệu.
Sau khi tốt nghiệp, trong vòng bốn năm Tần Thư Nhiên đã có thể lấy được sự tín nhiệm của gia tộc và đủ kinh nghiệm tiếp nhận sản nghiệp. Lần này hắn phất giờ, gióng trống khua chiêng thu mua hai công ty game sát nhập thành công ty game Hoàng Minh tiến quân ngành nghề trò chơi.
Trong lúc này, toàn bộ Tô thành đều bị nhấc lên thanh thế rất lớn, như thể những người đứng đầu đang có ý muốn tranh long.
Phan Quảng Lâm vẫn luôn bội phục Tần Thư Nhiên, hắn nói: “Người Giám đốc Tần giới thiệu, sẽ không có vấn đề gì.”
Hả? Trúng tuyển miễn phí?
Mặt mũi của Hạ Hi lớn như vậy?
Nội tâm Phương Hằng có chút kinh ngạc.
Sự vui mừng còn chưa đi qua, hắn nghe được Tiết Ngọc Linh ngồi bên cạnh Phan Quảng Lâm nói: “Phương Hằng, ta có một vấn đề muốn hỏi ngươi.”
“Phương Hằng tiên sinh, ta tò mò không biết tại sao ngươi lại lựa chọn rời khỏi câu lạc bộ?”
Phương Hằng cảm nhận được đối phương có ý không tốt, nhìn lướt qua Tiết Ngọc Linh, trả lời: “Lý do cá nhân.”
“Có thể nói cụ thể hơn chút được không?”
“Lý do cá nhân, ta không muốn nói về những chuyện này.”
Phan Quảng Lâm ý thức được điều gì đó.
“Giám đốc Tiết hình như rất quan tâm tới vấn đề này?”
Tiết Ngọc Linh lấy điện thoại di động ra, lật ra mấy báo cáo, đưa một báo cáo cho Phan Quảng Lâm đang ngồi ở giữa.
“Tổng giám Phan, ngươi hãy xem cái này thử đi.”
Trên điện thoại di động có một tin tức có liên quan tới Phương Hằng.
Dàn xếp tỷ số thi đấu? Bất hòa trong đội?
Đủ loại tin tức tiêu cực có liên quan tới Phương Hằng khiến sắc mặt Phan Quảng Lâm trầm xuống.
Hắn là người chính trực, trong mắt không thể nào chứa nổi một hạt cát.
Chỉ riêng chuyện dàn xếp tỷ số thôi Phương Hằng cũng đã bị Phan Quảng Lâm đánh trượt.
Loại người này công ty không thể nào nhận vào làm được!
Phan Quảng Lâm để điện thoại di động xuống.
“Phương Hằng tiên sinh, mời ngươi hãy giải thích một chút. Nếu ngươi không thể nào đưa ra lời giải thích hợp lý thì công ty của chúng ta không hoan nghênh ngươi.”
Tiết Ngọc Linh nhìn Phương Hằng, vẻ mặt đắc ý, lần này bà ở đây là vì Phương Hằng.
Lần này công ty rất chú trọng với bộ phận mới thành lập, lại thêm khu thứ tám của trò chơi đột nhiên mở ra, bộ phận trò chơi mới thành lập lập tức trở thành hấp dẫn lớn với công ty.”
Vô số ánh mắt trong công ty đều nhìn chằm chằm về phía bà.
Kể cả Tiết Ngọc Linh, cháu của nàng cũng thanh dự lần phỏng vấn cạnh tranh này.
Phương Hằng nhìn chằm chằm Tiết Ngọc Linh không nói lời nào, trong lòng có chút khó chịu khó hiểu.
Từ khi nào mà minh đã đắc tội nàng?
Trong trí nhớ của hắn hoàn toàn không có người này.
Trên mặt Phan Quảng Lâm không nhìn ra vui buồn gì, hắn thấy Phương Hằng không trả lời thì trầm giọng nói: “Xin lỗi, Phương Hằng, khiến cho ngươi đi một chuyến không công, chuyện này ta sẽ tự giải thích với Giám đốc Tần.”
Đang nói, bổng nhiên cửa phòng làm việc bị đẩy ra.
“Giám đốc Tần.”
Mấy người Phan Quảng Lâm cùng nhau đứng thẳng lên.
Giám đốc Tần?
Phương Hằng nghe vậy cũng quay đầu lại nhìn về phía người phụ nữ đi từ ngoài cửa vào, theo bảng năng đứng lên.
Hắn thấy một khuôn mặt quen thuộc.
Tần Thư Nhiên?
Hắn ta là bạn của Hạ Hi?
“Giám đốc Tần, vừa hay chúng ta có việc cần báo…”
Một âm thanh vui vẻ cắt đứt lời nói của Phan Quảng Lâm.
“Phương Hằng? Sao lại là ngươi?”
Hả?
Phương Hằng nghiêng đầu, nhìn về bóng người đang đứng bên cạnh Tần Thư Nhiên.
“Jimmy?”
Phương Hằng không thể nào ngờ được, hắn có thể gặp được người chơi cùng chung hoạn nạn trong game với mình ở đây.
“Ha ha ha ha ha.”
Ông già Jimmy đen gầy cười ha ha, trông cực kỳ vui vẻ, đi tới vỗ lên vai Phương Hằng, quay đầu nhìn về phía Tần Thư Nhiên.
“Thì ra mọi thứ đều đã nằm trong kế hoạch của Giám đốc Tần, niềm vui lớn mà ngươi vừa mới nói với ta chính là cái này hả? Khó trách sao bạn bè của ta lại tôn sùng công ty game Hoàng Minh như vậy, ha ha ha, ta rất hài lòng với hiệu suất xử lý của các ngươi.”
Lời nói của Jimmy khiến cho mọi người ở đây không ai hiểu nổi.
Bọn hắn chỉ biết Jimmy là đại diện của một công ty góp vốn bên nước ngoài tới nói chuyện hợp tác, công ty Hoàng Minh vô cùng coi trọng lần hợp tác này.
Thằng nhãi này vậy mà lại nhận ra Jimmy?
Hơn nữa nghe như bọn họ rất quen thuộc.
Tiết Ngọc Linh cảm thấy tình hình đã vượt ra khỏi phạm vi khống chế của mình.
Phan Quảng Lâm cũng thông minh không nói gì nữa.
Đôi mắt xinh đẹp của Tần Thư Nhiên nhanh chóng đảo qua trên người Phương Hằng, nàng liếc mắt ra hiệu với thư ký một cái: “Jimmy tiên sinh, ngươi hài lòng là tốt rồi. Thời gian trong hiện thực của ngươi không nhiều, hay là chúng ta nói chuyện hợp tác trước?”
“Tốt tốt, nói chuyện hợp tác trước.”
Jimmy vô cùng vui vẻ, liên tục gật đầu.
Tối qua Jimmy tận mắt nhìn thấy năng lực như bug của Phương Hằng trong game.
Không nói những cái khác, chỉ riêng đồ ăn thôi cũng khiến cho hắn thèm thuồng không thôi.
Mặt Jimmy mang cười.
Lần này thì tốt rồi, ít nhất vào trong game sẽ không đói bụng nữa!