Cửa lớn của nơi ẩn núp đóng chặt lại, bộ dạng như gặp kẻ địch lớn.
Chẳng lẽ là gặp phải công kích?
Trong lòng Phương Hằng trầm xuống, đẩy cửa vào.
Mấy người Liêu Bộ Phàm đang ngồi cùng một chỗ thảo luận cái gì, sau khi thấy Phương Hằng đồng thời ngẩng đầu.
Ánh mắt của Phương Hằng quét về phía Jimmy đang vuốt vuốt tên nỏ trên tay.
“Làm sao vậy?”
“Mẹ! Chúng ta bị người cướp!”
Liêu Bộ Phàm vô cùng khó chịu, hắn cướp trả lời trước nói: “Buổi trưa Lưu Lâm đi giao dịch với một nhóm người chơi, không nghĩ tới đối phương không tuân theo quy củ, trực tiếp cướp thức ăn, nếu không phải Lưu Lâm mang theo tên nỏ nên đối phương có chỗ cố kỵ thì nói không chừng đã xảy ra chuyện xấu rồi.”
Sắc mặt của Phương Hằng có chút biến hóa, hắn quay đầu nhìn về phía Lưu Lâm.
“Người không có chuyện gì sao?”
“Bản thân ta không sao.”
Phương Hằng gật đầu, lâm vào suy nghĩ.
Hai ngày này tất cả đều thuận lợi quá mức, đương nhiên hắn có chút suy đoán.
Nguy cơ trong tận thế không đơn thuần chỉ đến từ zombie, còn đến từ người chơi nũa!
Để cho Lưu Lâm tiến hành giao dịch lấy vật đổi vật một mình với người chơi khác đúng là vô cùng nguy hiểm.
May mắn, người Lưu Lâm không có chuyện gì.
Lưu Lâm có chút áy náy, nàng tự nhận là người chơi già dặn kinh nghiệm, kinh nghiệm phong phú, lúc này mới dám một mình chạy đi giao dịch vật liệu, không nghĩ tới vẫn bị tính kế.
“Bọn họ đã sớm có chuẩn bị, lúc đầu là một người phụ nữ giao dịch cùng ta, biểu hiện vô cùng hợp tác, cũng đã chuẩn bị xong vật liệu giao dịch cùng ta, ta có chút chủ quan, không nghĩ tới vừa mới lấy ra thức ăn xung quanh lập tức có nhiều người xông ra, ép ta giao ra thức ăn.”
“Sau đó bọn họ nhìn ta lấy ra tên nỏ tính liều mạng, có thể là cảm thấy uy hiếp nên thả cho ta chạy về.”
Lưu Lâm giải thích đại khái chuyện đã xảy ra.
“Khoản sổ sách này ta nhớ kỹ, lần sau nhất định phải lấy lại danh dự.”
Tự nhiên bị người đánh cắp vật liệu, Liêu Bộ Phàm rất không thoải mái, nhưng có chút bất đắc dĩ, nói mấy câu hung ác.
Làm sao bây giờ?
Chẳng lẽ còn thật sự xông qua sống mái với đối phương một trận sao?
Hả giận thì hả giận, nhưng làm như vậy cũng là tổn thương địch thủ một ngàn tự hại mình tám trăm.
Không đáng giá.
Hầu hết đa số người chơi gặp phải chuyện như vậy cũng chỉ có thể tự thấy xui xẻo.
Trước tiên cứ ghi thù lại.
Còn nhiều thời gian, sau này dù sao cũng có cơ hội tính toán từ từ.
Trong lòng Lưu Lâm cũng rõ ràng, rơi vào chuyện này chỉ có thể trách nàng không cẩn thận, tự nhận xui xẻo.
Lúc này, Phương Hằng ngẩng đầu, trầm giọng hỏi: “Bọn họ có mấy người? Thực lực như thế nào?”
“Phương Hằng ngươi trước tiên đừng xúc động.”
Lưu Lâm cảm giác ra giọng điệu của Phương Hằng không đúng lắm, nàng khuyên: “Bây giờ không phải là thời điểm cứng đối cứng cùng những người này, sau này có cơ hội sẽ từ từ báo thù.”
Nàng hiểu lầm.
Giọng điệu của Phương Hằng hòa hoãn một chút, nói: “Ta hiểu, ta muốn biết bọn họ có mấy người?”
“Ta thấy có 5 người, nhưng bọn họ bảo hộ nơi ẩn núp cỡ trung, nhiều nhất có thể cất chứa 12 người.”
Phương Hằng nghe vậy gật đầu, lại lặng im một lần nữa.
Liêu Bộ Phàm nhìn vẻ mặt của Phương Hằng không tốt lắm, khuyên: “Ta nói này Phương Hằng, nếu không lần này chúng ta coi như xong đi? Cùng lắm thì sau này không giao dịch cùng bọn họ là được.”
Lưu Lâm cũng mím môi: “Thời điểm ta giao dịch rất cẩn thận, giao dịch từng nhóm vật liệu một, thế nên chỉ lỗ mất mấy gói mì tôm, một ít tổn thất này chúng ta còn có thể tiếp nhận, lần sau ta sẽ cẩn thận gấp bội.”
Phương Hằng không nói chuyện, hắn luôn có một loại dự cảm vô cùng không ổn, vẫn cúi đầu suy nghĩ cái gì.
Liêu Bộ Phàm còn là lần đầu tiên thấy Phương Hằng nghiêm túc như vậy.
Nhìn thấy không khí có phần yên lặng, hắn không khỏi khuyên lơn lần nữa: “Phương Hằng, bây giờ chúng ta không cần thiết cứng đối cứng cùng đám người này, không phải chỉ là mấy gói mì tôm sao, chúng ta cũng không thiếu một ít vật liệu này đúng không? Cùng lắm thì ta ăn ít hơn một chút...”
Liêu Bộ Phàm càng nói âm thanh càng nhỏ, hiển nhiên không đủ lực lượng đối với chuyện này.
“Không, ta đang không nghĩ cái này, tổn thất một ít thức ăn đối với chúng ta mà nói không coi vào đâu.”
Phương Hằng ngẩng đầu giải thích với hai người.
“Huống hồ chuyện này ta cũng có trách nhiệm, ta không nên dùng thức ăn trị giá cao tiến hành giao dịch với người chơi khác ở khoảng thời gian này.”
“Gì?”
Liêu Bộ Phàm nhức đầu, một bộ dạng nghe không hiểu.
Jimmy nhấp một miếng trà nóng, chậm rãi nói: “Thất phu vô tội hoài bích có tội.”
“Đúng, đổi lại vị trí suy nghĩ, nếu ngươi là bọn họ, dưới tình huống thiếu hụt thức ăn lại biết được có một hàng xóm sở hữu thức ăn dư thừa có thể giao dịch, ngươi sẽ làm sao?”
“Ta là bọn họ?” Liêu Bộ Phàm suy nghĩ một chút, tiếp theo bật thốt lên theo bản năng: “Đương nhiên là đi cướp của hắn rồi!”
Phương Hằng ngẩng đầu, giữa hai đầu lông mày hiện lên vẻ lo lắng.
“Không sai, ta đang lo lắng bọn họ sẽ tìm tới tận cửa để đoạt vật liệu của chúng ta.”
Liêu Bộ Phàm chợt hiểu ra.
“Cái này... không thể nào?”
Lưu Lâm vừa nghe vậy khẩn trương lên.
“Bọn họ muốn tới thì không nên trách ta.” Liêu Bộ Phàm lắc cánh tay, vẻ mặt hung ác: “Đoạt đồ ăn của ta, ta sẽ liều mạng cùng bọn họ, đến lúc đó chính là ngươi chết ta mất mạng.”
“Khó mà nói được, tóm lại phải cẩn thận một chút, trước mắt vật liệu của chúng ta đầy đủ, hai ngày này ban ngày các ngươi đều đừng đi ra ngoài, toàn bộ ở lại canh giữ, đợi hai ngày nữa sau khi dọn đi nơi ẩn núp mới thì hành động tiếp.”
Jimmy buông xuống chén thủy tinh trong tay, lắc đầu nói: “Phương Hằng, quá chậm, khả năng không còn kịp nữa.”
Tất cả mọi người quăng ánh mắt thắc mắc về hướng Jimmy.
“Mới vừa rồi sau khi nghe Lưu Lâm nói qua chuyện thức ăn bị cướp ta đã đi kiểm tra xung quanh nhà gỗ nhỏ, phát hiện có thêm một dấu chân của người xa lạ trong bụi cây, đoán là có người từng thăm dò ở xung quanh nhà gỗ nhỏ của chúng ta.”
“Hả?”
Sắc mặt của Lưu Lâm khẽ biến đổi, gấp gáp nói: “Không thể nào, có phải nghĩ sai chỗ nào rồi hay không? Lúc trở lại ta kiểm tra rất cẩn thận, ta xác định không có ai đi theo ta.”
“Không nhìn lầm, ta chú ý tới ngoại trừ dấu chân loài người xung quanh còn có dấu chân động vật, suy đoán là loại chó cớ lớn nào đó.”
Jimmy giải thích.