Nghĩ một hồi, Phương Hằng nói: “Lưu Lâm, ngày mai ngươi và Liêu Bộ Phàm, hai người cùng nhau đi xung quanh đây, tìm biện pháp thăm dò rõ ràng cảnh vật chung quanh, thử xem có thể tìm nơi phù hợp để làm chỗ ẩn nấp không, tốt nhất là kín một chút.”
“À, lúc mang đồ ăn lên, tìm được người sinh tồn khác thì có thể trao đổi đinh với họ.”
“Nơi ẩn nấp? Đinh?”
Lưu Lâm không ngốc, nàng nheo mắt.
Không dám tin hỏi: “Phương Hằng, ngươi muốn tự xây dựng nơi ẩn nấp cho mình?”
Tô Thành, một chiếc xe thương vụ màu đỏ phi nhanh trên ở trên đường chính.
Từng chiếc xe bị nó bỏ lại đằng sau.
Hạ Hi ngồi trên ghế lái, sóng mũi nàng cao thẳng, ngẩng đầu lộ ra cần cổ trắng nõn láng mịn, hai tay cầm chặt lấy tay lái giống như đang âm thầm phân cao thấp với địch nhân vô hình nào đó.
Phương Hằng ngồi bên ghế phụ run lẩy bẩy.
Hắn cảm nhận thấy trên người Hạ Hi truyền tới sát khí lờ mờ.
Chạy xe điên cuồng như vậy!
Phương Hằng phát hiện ra thân thể này vẫn có nhiều chỗ không có ký ức.
Hắn không thể nào nhớ nổi làm sao mà hắn và Hạ Hi lại quen nhau, nhưng lại nhớ rõ mình luôn làm phiền Hạ Hi, thái độ của hắn với nàng cũng không được tốt cho lắm,
Lạ thay, Hạ Hi vẫn rất xinh đẹp.
“Tài liệu hôm qua ta đưa cho ngươi, ngươi đã nhớ hết chưa? Những vấn đề liên quan tới sự phát triển của xí nghiệp khả năng cao sẽ được hỏi tới, công tý rất chú ý tới vấn đề này.”
“Phương Hằng! Ta đang nói chuyện với ngươi đó, có nghe không vậy?”
Hạ Hi nhíu mày, quay sang nhìn về phía Phương Hằng, tông giọng nâng cao lên hai độ.
“Phương Hằng! Sao ngươi luôn như vậy thế? Chuyện liên quan tới bản thân mình cũng phải để tâm được chút có được hay không?”
“Ngươi thật sự muốn cả đời này cũng không ra ngoài à?”
Đại lão à! Nhìn đường đi! Nhìn vào xe cộ đằng trước có được hay không thế!
Sắc mặt Phương Hằng tái nhợt đi mấy phần.
Rõ ràng Phương Hằng đã hoảng muốn chết, vậy mà ngoài mặt hắn còn muốn duy trì hình tượng cao lãnh của mình, trầm giọng nói: “Ta đang nghe.”
“Với thực lực của ngươi, có thể dễ dàng vượt qua được cuộc phỏng vấn này.”
Hạ Hi nghiêng đầu, dùng ánh mắt cẩn thận còn lại quan sát Phương Hằng: “Còn nữa, nếu bọn họ hỏi tới chuyện trước kia thì ngươi khống chế cảm xúc một chút.”
“Được.”
Chiếc xe dừng ở trước một tòa cao ốc công nghệ cao, Phương Hằng bước từ trên xe xuống.
Hai chân hắn suýt thì nhũn ra.
Đảng đua xe thật là đáng sợ, kém chút nữa thì Phương Hằng cho là mình đã chết trên xe rồi.
Hạ Hi không yên lòng chút nào, nàng lo lắng Phương Hằng không thể khống chế tình tình của mình nên lái xe theo sau, nhân hai tiếng còi, thò đầu từ trong cửa sổ xe ra.
“Nếu không thì ta cùng đi với ngươi?’
“Không cần!”
Phương Hằng cố gắng làm cho ngữ khí của mình giống với nguyên chủ nhất có thể.
“Tốt, vậy ngươi cố lên.”
Đưa mắt nhìn Hạ Hi lái xe rời đi, Phương Hằng nhẹ nhàng thở ra, ngẩng đầu.
Tòa nhà khoa học kỹ thuật cao vút, logo công ty tuyệt đẹp khoác lên tường ngoài của tòa cao ốc.
Một con phượng hoàng phóng lên trời, mỗi một sợi lông vũ đều được chế tác tỉ mỉ, dưới ánh mặt trời chiếu rọi nhìn sinh động như thật.
Hẳn là tốn không ít tiền.
“Công ty game Hoàng Minh…”
Phương Hằng tự lẩm bẩm một mình, từng ký ức hiện lên trong đầu hắn.
Kể từ khi bị đuổi ra khỏi câu lạc bộ, Phương Hằng cũng từng thử đi kiếm việc làm.
Vì sự kiện dàn xếp tỷ số gây xôn xao huyên nào, hễ ai từng ở trong công ty game hay là từng tham gia vào câu lạc bộ thì đều biết tới nhân vật Phương Hằng này.
Sơ yếu lý lịch Phương Hằng gửi ra đều là đá chìm đáy biển, thậm chí còn có công ty game phản hồi trào phúng với sơ yếu lý lịch của hắn.
“Có chút khó khăn đây…”
…
Công ty game Hoàng Minh, văn phòng tầng mười bảy.
Phương Hằng ngồi trên một băng ghế.
Ngồi đối hiện hắn là hai nam một nữ.
Ba người đều là quản lý của công ty game Hoàng Minh, tới đây làm giám khảo phỏng vấn.
Người đàn ông ngồi ở chính giữa nhìn qua khoảng chừng năm, sáu mươi tuổi, lưng thẳng tắp, quần áo ăn mặc chỉnh tề, không có một vết nhăn nào, tinh thần cũng tương đối tốt.
Hắn là Giám đốc kỹ thuật trò chơi của công ty Hoàng Minh, Phan Quảng Lâm, phụ trách kỹ thuật trò chơi đối nội công ty.
Người phụ nữ ngồi ở bên tay trái Phan Quảng Lâm khoảng bốn mươi tuổi, khiến cho người ta cảm thấy khôn khéo giỏi giang.
Người đàn ông trung niên ngồi bên phải thì khoanh tai tay trước ngực, từ đầu tới cuối ngay cả mí mắt cũng không hề nhấc lên chút nào, giống như là đã ngủ thiếp đi.
Kỳ lạ là dù cho hắn đang mặc âu phục trên người nhưng vẫn cho người ta một loại cảm giác bất cần đời như cũ.
Nữ trợ lý thư ký ở một bên giới thiệu.
“Phương Hằng, từng là thành viên cấp A của câu lạc bộ công hội, từ thời cấp ba đã bắt đầu tiếp xúc với trò chơi thi đấu, có thời gian huấn luyện hơn 10 năm, thời gian sinh tồn trong trò chơi Zombie Ngày Tận Thế đã hơn 2 năm, nắm giữ thiên phú liên quan tới trò chơi Zombie Ngày Tận Thế ban đầu, đánh giá cấp bậc thiên phú là S…”
Phan Quảng Lâm liên tục gật đầu.
Lần đầu gặp mặt, ấn tượng của hắn với Phương Hằng cũng không tệ lắm.
Hôm qua, Zombie Ngày Tận Thế của trò chơi Chủ Thần mở ra khu thứ tám, nghe tin các công ty game ngay lập tức hành động. Công ty game Hoàng Minh của bọn hắn cũng như vậy, nhu cầu về nhân tài trong phương diện này rất cấp bách.