Phương Hằng dừng bước.
"Két két két két..."
Nghe cẩn thận thì thấy nó giống như tiếng có cái gì đó cào vào tường.
Thanh âm càng ngày càng gần.
Con ngươi Phương Hằng hơi rụt lại.
"Phiền phức lớn rồi!"
Phương Hằng nhận ra mức độ nghiêm trọng của sự việc, hắn mắng to rồi
đồng thời quay người, chạy.
Zombie dị hóa - nhện!
Zombie này có khả năng bò rất nhanh! Tốc độ di chuyển cũng cực kỳ nhanh, ngoài ra còn leo được tất cả các loại địa hình! Nó giỏi nhất việc tấn công nơi ẩn núp đang xây dựng của người chơi.
Bọn chúng có thể bò vào trong nơi ẩn núp của ngươi qua các lỗ hổng, cũng có thể cưỡng ép kéo người chơi về lại thế giới hiện thực!
Vì nó cứ leo lên ở trên bức tường, sau khi dị biến hai tay hai chân cực kỳ thon thả và dài, thế nên chúng mới bị đám người chơi gọi là - zombie nhện!
Phương Hằng vừa mới quay đầu lại thì nhìn thấy bốn năm con nhện zombie nhanh chóng leo ra từ sau chỗ ngoặt phía cuối hành lang.
"Két két két két!"
Zombie nhện nằm rạp trên bức tường, chúng bò dọc vách tường rồi nhanh chóng đuổi theo về phía Phương Hằng đang chạy trốn.
Phương Hằng lập tức bỏ lại hai phân thân zombie, rồi chạy thẳng không hề quay đầu lại.
Cho đến thoát khỏi tầng hầm, hắn mới đóng mạnh cửa chính, ‘Rầm’ một tiếng vang dội.
‘Nhắc nhở: Phân thân zombie của ngươi đang bị tấn công.’
‘Nhắc nhở: Phân thân zombie của ngươi đang bị tấn công.’
...
‘Nhắc nhở: Phân thân zombie của ngươi đang bị tấn công.’
‘Nhắc nhở: Phân thân zombie của ngươi đã chết.’
Bây giờ cuối cùng Phương Hằng cũng hiểu.
Vì sao trong nhật ký, tên quản ngục tay mơ kia lại bị dọa thành dáng vẻ như vậy, thậm chí còn vứt bỏ đồng đội ở bên trong.
Trước đó Phương Hằng còn chế giễu người kia là đồng đội heo, nhưng bây giờ ngược lại xem ra hắn rất khâm phục sự nhạy bén của người đó.
Hóa ra tất cả zombie trong hầm ngầm đều là zombie dị hóa!
Sau khi khóa kín cửa sắt bên ngoài tầng ba, Phương Hằng dựa lưng vào tường thở hồng hộc.
Hắn tích lũy nhiều điểm vật tư cầu sinh như vậy có tác dụng gì đâu?
Chẳng may không cẩn thận bị zombie nhện cào phải thì cũng chết mà thôi!
Thật đúng là không đáng mà.
May mà chạy nhanh.
Phương Hằng thầm cảm thấy may mắn.
"Độ khó nhiệm vụ này đúng thật hố cha mà..."
Hả?
Phương Hằng đang tự nói với bản thân, may mà mạng mình lớn, rồi bỗng nhiên hắn lại nghiêng đầu nhìn về phía cửa chính của tầng hầm đang bị khóa.
Hình như trong đó có rất nhiều zombie dị hóa?
Nếu như có thể giết chết hết bọn chúng...
Chẳng phải sẽ có thể lấy được rất nhiều kết tinh tiến hóa hoàn chỉnh?
Nếu vậy chẳng phải có thể nhanh chóng thăng chóng thăng cấp hay sao?
Phương Hằng híp mắt, não của hắn nhanh chóng hoạt động.
Thế nhưng bây giờ nên giết như thế nào?
Zombie nhện có khả năng cực kỳ nhanh nhẹn, phân thân zombie rất khó làm bọn chúng bị thương.
Nếu tấn công từ xa, tốc độ đám phân thân zombie thay tên vào nỏ cũng rất chậm.
Ấy... Hình như...
Hình như có, hắn có thể đến chỗ thương nhân tận thế xem thử, xem bên kia có vũ khí gì để đối phó với zombie nhện hay không.
...
Sáng sớm hôm sau.
Liêu Bộ Phàm online giống như thường ngày.
Lúc hắn vừa mở mắt đi vào trò chơi đã nhìn thấy hai con zombie đang vận chuyển gỗ thô ra khỏi nhà gỗ nhỏ.
Chuyện này! Những con zombie này đang cái gì vậy?
Liêu Bộ Phàm mờ mịt.
Hôm qua vất vả lắm hắn mới chuyển được khúc gỗ này từ bên ngoài vào.
Sao hôm nay lại dọn ra ngoài rồi?
"Đại lão trêu đùa ta đấy à?"
Liêu Bộ Phàm đang định tìm Lưu Lâm gác đêm hỏi tình hình, bỗng nhiên nhắc nhở của trò chơi lại vang lên.
‘Nhắc nhở: Radio cầu sinh của ngươi nhận được tin tức khẩn cấp từ đầu kia.’
Phương Hằng: Đến trại giam, mang theo cả vật tư, chúng ta dọn nhà.
Liêu Bộ Phàm sững sờ, trong chốc lát trong đầu hiện lên vô số dấu hỏi chấm.
Dọn nhà!?
Sao lại dọn nhà?
Dọn đến trại giam?
Zombie ở đây phải làm sao?
Nhà gỗ nhỏ này phải làm thế nào?
Phương Hằng đang ở đâu?
Hắn cũng ở nhà tù?
Liêu Bộ Phàm lập tức gửi tin trả lời.
Liêu Bộ Phàm: ???
Phương Hằng: Giờ làm luôn đi, sau này đến trại giam nhớ đừng phá hỏng công trình kiến trúc, đi vào cửa sổ từ trạm gác nhỏ, ta đang tòa nhà số 3, nhanh lên!
Liêu Bộ Phàm vuốt trán, nét mặt hiện lên vẻ mờ mịt.
Trong tòa nhà số 3?!
Không thể nào, chẳng lẽ một mình người này đã tự dọn dẹp sạch sẽ toàn bộ trại giam rồi?
Chắc chắn hắn đang nói đùa!
Vì chuyện đó cũng quá khó tin, làm sao hắn có thể xử lý sạch mấy nghìn con zombie được cơ chứ!
Liêu Bộ Phàm là không tin.
Đại lão cũng bắt đầu biết khoác lác rồi sao?
Hơn một giờ sau, Liêu Bộ Phàm đã đi đến trên sườn dốc nhỏ bên ngoài trại giam.
Miệng của hắn há hốc thành hình chữ 'O'.
Không thể nào!
Sao lại không có?
Zombie đâu rồi?
Liêu Bộ Phàm dụi mắt, thậm chí có một giây hắn còn nghi ngờ mình nhìn nhầm.
Mấy hôm trước, trên quảng trường trước trại giam vẫn có thể thấy một bầy zombie chi chít.
Bọn nó đi đâu?
Chẳng lẽ thật sự bị xử lý hết rồi?!
Rốt cuộc tại sao hắn có thể làm được!
Không thể nào!
"Ai có thể nói cho ta biết, rốt cuộc chuyện này là như thế nào!"
Liêu Bộ Phàm bực bội túm tóc, hắn cảm giác thế giới của mình sắp bị sụp đổ.
Phải đi tìm Phương Hằng hỏi thử xem mới được!
Liêu Bộ Phàm tìm thấy trạm gác nhỏ mà Phương Hằng miêu tả, sau đó cẩn thận đi vào trong.
Tòa nhà số 3.
Là chỗ đó đúng không?
Khi đi trên quảng trường, chưa kịp bước vào cửa, Liêu Bộ Phàm đã ngửi thấy mùi gì đó.
Hắn khịt mũi.
Thơm quá!
Là thịt sao?
Liêu Bộ Phàm nghi ngờ, hắn từ từ bước đến trước tòa nhà có biển hiệu số ba, đẩy cửa ra.
"Két..."
Khi cửa mở, Liêu Bộ Phàm liếc mắt đã nhìn thấy Phương Hằng đang loay hoay với đống vỉ nướng cạnh đống lửa.
Mới sáng ra đã ăn đồ nướng rồi sao?
Đây là chuyện mà con người làm à?
Liêu Bộ Phàm mở to mắt nhìn Phương Hằng, đang định trách móc hắn.
Đúng lúc đó Phương Hằng cũng để ý đến Liêu Bộ Phàm, hắn nghiêng người, chỉ vào xiên thịt trên vỉ nướng, nói trước một bước.
"Đến đây, ngươi nếm một miếng xem nó chín chưa?"
"Ấy ấy! Sao lại khách sáo thế, đại lão trâu bò!"
Liêu Bộ Phàm bước nhanh tới, cầm lấy xiên thịt nướng rồi cắn một miếng.
Mùi thịt tỏa ra xung quanh.
Thơm quá!