“Chỗ ta không có sẵn hàng, nếu đặt hàng thì cần nạp trước 10000 điểm số cầu sinh, ta sẽ bổ sung hàng trong vòng ba ngày.”
Thương nhân cúi đầu tính toán một chút, thoắt cái đã đưa ra một cái giá trên trời.
“Ngoài ra, ngươi cần nhiên liệu nữa, cộng thêm ba bình nhiên liệu, tổng cộng cần có chừng này, ngươi cảm thấy mối giao dịch này thế nào?”
“Rất tốt, đáng tiếc là bây giờ ta vẫn chưa mua nổi.”
Phương Hằng huơ huơ tay một cách côn đồ.
“Có nhiệm vụ gì để cho ta làm không? Ta muốn kiếm chút điểm số cầu sinh.”
“Như vậy sao? Thế ngươi có thể xem thử nhiệm vụ ở chỗ này có cái nào phù hợp với ngươi không.”
Phương Hằng lại nhấp mở thanh nhiệm vụ.
Lần trước bởi vì nhiệm vụ cấp sss mà Phương Hằng vẫn chưa kịp xem kỹ đã vội vàng nhận nhiệm vụ rồi rời đi.
Hôm nay, Phương Hằng kiên nhẫn xem kỹ hết thanh nhiệm vụ.
Đại khái thì các nhiệm vụ trên đó chia ra làm mấy loại.
Tiêu diệt toàn bộ zombie, thu thập vật phẩm nhân vật, thu thập vật liệu, kiểm tra hoàn cảnh khu vực.
Ơ?
Thu thập vật liệu?
Còn có loại nhiệm vụ như vậy sao?
Hai mắt Phương Hằng sáng lên, hắn chọn từ khóa sàng lọc trong thanh nhiệm vụ.
Thu thập.
Tên nhiệm vụ: Thu thập quặng sắt (Có thể lặp lại).
Yêu cầu nhiệm vụ: Thu thập 300 đơn vị quặng sắt.
Phần thưởng nhiệm vụ: 600 điểm số cầu sinh.
Tên nhiệm vụ: Thu thập quặng than (Có thể lặp lại).
Yêu cầu nhiệm vụ: Thu thập 300 đơn vị quặng than.
Phần thưởng nhiệm vụ: 600 điểm số cầu sinh.
Tên nhiệm vụ: Thu thập ván gỗ (Có thể lặp lại).
Yêu cầu nhiệm vụ: Thu thập 300 đơn vị ván gỗ.
Phần thưởng nhiệm vụ: 600 điểm số cầu sinh.
Ồ! Ván gỗ?
Phương Hằng nhìn thấy thứ khiến người ta cực kỳ hưng phấn.
Không ngờ là thu thập ván gỗ.
Trong hoàn cảnh rừng rậm thế này, thứ không thiếu nhất chính là gỗ.
Công cụ zombie của hắn hoàn toàn có thể tiến hành chế tác ván gỗ suốt hai mươi bốn giờ không ngừng nghỉ.
Đến lúc đó hắn lại đem ván gỗ đã ra thành phẩm bán lại cho Thương Nhân.
Giàu to rồi! Giàu to rồi!
Tim ta đập nhanh hơn, trong lòng tự nhủ lẽ nào đã phát hiện ra bug của hệ thống Chủ Thần.
Trong thời gian ngắn, thậm chí Phương Hằng còn có xúc động muốn vét sạch cửa hàng của thương nhân tận thế.
“Ta muốn mua một chiếc xe máy sửa đổi.”
“Được thôi, tổng cộng là 5350 điểm số cầu sinh, có cần mua chút xăng không?”
“Không cần, cảm ơn.”
Xe máy sửa đổi đã tới tay.
Phương Hằng chạy xe đạp leo núi một mạch trở về nhà tù.
…
Buổi sáng Liêu Bộ Phàm và Lưu Lâm đã đi một vòng quanh tòa nhà số 3, tỉ mỉ kiểm tra một lượt, tìm xem nó có tồn tại lỗ hổng nguy hiểm hay không.
Tường bên ngoài kiến trúc tòa nhà số 3 không hề có dấu vết bị phá hoại, hết sức kiên cố.
Hai cửa sau của tòa nhà cũng đã bị khóa lại và bịt kín từ bên trong.
Lối ra vào duy nhất là cửa gỗ hôm qua Phương Hằng gắn vào.
Sau khi Liêu Bộ Phàm đi tuần tra xong rồi lại tiến hành gia cố thêm ba lần nữa, để đảm bảo nó đủ bền chắc.
Xét về tổng thể, mức độ phòng ngự của tòa nhà số 3 cao hơn căn nhà gỗ tối hôm qua họ ở gấp mấy lần.
Lúc này, hai người Liêu Bộ Phàm và Lưu Lâm đang lập nhóm mở hộp mù dọn dẹp zombie ở lầu một.
“Đại lão thật là lợi hại, thế mà thật sự có thể dọn sạch nhà tù, ta nghĩ không ra rốt cuộc hắn làm sao làm được?”
Cho đến bây giờ, trong đầu Liêu Bộ Phàm vẫn đầy dấu chấm hỏi.
Hắn hoàn toàn không hiểu được Phương Hằng làm cách nào có thể dọn dẹp sạch sẽ toàn bộ nhà tù.
“Ta biết.”
“Hả? Tại sao? Hắn làm sao làm được?”
“Hừ, nhưng mà ta không nói đâu.”
Họ sắp phải dọn vào nơi ẩn núp có cấp bậc an toàn cao hơn, tâm trạng của Lưu Lâm rất tốt, nàng cố tình hù họa Liêu Bộ Phàm.
“Biết càng nhiều, chết càng nhanh, bớt nghe ngóng bí mật của Phương Hằng, miễn cho bị diệt khẩu.”
“Ôi…”
Liêu Bộ Phàm xuýt xoa một hơi.
“Không ngờ đại lão lại kinh khủng như vậy đấy.”
“Ừ, đương nhiên rồi. Rất chi là kinh khủng, nếu không thì ngươi có từng thấy ai có thể dọn sạch nhiều zombie như vậy chỉ trong hai ngày không?”
“Không, ý ta là, cái kia kìa.”
Liêu Bộ Phàm chỉ chỉ cửa sổ bên cạnh, ý bảo nhìn ra ngoài.
“Ngươi cảm thấy những zombie đó đang làm gì?”
Zombie?
Chẳng phải trước đó chúng đang đi tới đi lui giữa nhà gỗ và nhà tù để vận chuyển vật liệu sao?
Lưu Lâm cũng tò mò thò đầu đến bên cửa sổ để quan sát tình hình bên ngoài.
Trên quảng trường bên ngoài nhà tù, gần hai mươi con zombie đang chia thành ba nhóm.
Một nhóm đang sử dụng củi gỗ để chế tạo ván gỗ ngay tại chỗ, một nhóm khác đang dùng ván gỗ chế tạo dàn giáo bằng gỗ.
Nhóm zombie cuối cùng thì lại tháo dỡ dàn giáo bằng gỗ ra thành củi gỗ vụn.
Lặp đi lặp lại như vậy thành một vòng tuần hoàn.
Đại lão làm gì màu mè quá vậy?
Liêu Bộ Phàm hoàn toàn xem không hiểu, trưng ra vẻ mặt hoang mang, đành phải hỏi Lưu Lâm.
“Ngươi nói xem đại lão đang làm gì nhỉ?”
Lưu Lâm cũng thấy kỳ lạ.
Đám zombie này vừa tháo dỡ vừa ráp lại là có ý gì đây?
Hay đấy, lãng phí sản lượng?
Ánh mắt của hai người không hẹn mà cùng nhìn sang Phương Hằng đang ngồi cười khúc khích một cách lơ đãng trên quảng trường.
Liêu Bộ Phàm gãi đầu.
“Chắc không phải là đại lão tự dưng bị khùng chứ?”
Lưu Lâm liếc Liêu Bộ Phàm một cái.
“Chẳng nói được cái gì hay ho cả, Phương Hằng bị khùng có ích lợi gì cho ngươi hả?”
Liêu Bộ Phàm biết điều ngậm miệng lại.
Có lý, hắn vẫn còn trông chờ vào phiếu cơm dài hạn Phương Hằng này đấy.
Lưu Lâm nhìn Phương Hằng ở ngoài cửa sổ, ngẩng đầu trầm tư chốc lát, bỗng nhiên ánh mắt nàng sáng lên.
Không lẽ hắn…
Chắc sẽ không phải là…
Đang kiếm điểm kinh nghiệm đó chứ?
Phương Hằng ngồi trên quảng trường của nhà giam.
Nhật ký của trò chơi bắt đầu đổi mới liên tục.
'Nhắc nhở: zombie của ngươi đã chế tác xong tấm ván gỗ x3, nhận được điểm kinh nghiệm chế tác cơ sở +1'.
'Nhắc nhở: zombie của ngươi đã chế tác xong dàn giáo bằng gỗ, nhận được điểm kinh nghiệm chế tác cơ sở +3'.
'Nhắc nhở: zombie của ngươi đã tháo dỡ dàn giáo bằng gỗ, nhận được tấm ván gỗ x8'.
'Nhắc nhở: zombie của ngươi đã chế tác xong dàn giáo bằng gỗ, nhận được điểm kinh nghiệm chế tác cơ sở +3'.
...