• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tháng mười, thời tiết ở thành phố đột nhiên giảm xuống khiến người ta có cảm giác như lá trên ngọn cây bỗng rũ xuống theo, từng chiếc lá héo vàng treo trên ngọn cây mặc cho cơn gió đùa bỡn.

Chuông tan học vang lên, Thẩm Thanh Đường thu dọn sách vở vào balo. Hôm nay cô chỉ có một tiết tự chọn vào buổi chiều, bình thường vào lúc này cô sẽ bị buộc ở nhà.

Chú Tề tài xế gửi tin nhắn bảo đã đến trường, đang dừng ở cổng Bắc.

Cô trả lời “Vâng”, sau đó tắt điện thoại, trong màn hình ánh lên một bóng hình.

Ở vị trí bên cạnh chỗ ngồi của Thẩm Thanh Đường, có một nam sinh đứng ở lối đi nhưng cậu ta không hề có ý muốn di chuyển. Cậu ta đưa điện thoại qua, trên màn hình là mã QR Wechat: “Bạn học Thẩm, chúng ta thêm bạn được không?”

Thẩm Thanh Đường ngẩng đầu.

Nam sinh vóc dáng cao gầy, đang gãi đầu cười ngượng ngùng. Cậu ta đã dự đoán được chuyện bị từ chối, nhưng dưới sự khuyến khích của bạn bè vẫn quyết định thử xem..

Thẩm Thanh Đường, sinh viên Học viện Ngoại ngữ. Từ khi vào trường đã là hoa khôi của Học viện, chuyện này không cần bàn cãi gì thêm. Thẩm Thanh Đường xinh đẹp đến mức đã trở thành biểu tượng của cái đẹp, càng hơn thế nữa chính là khí chất thoát tục, từ “tiểu tiên nữ” được dùng để miêu tả Thẩm Thanh Đường, không phải đùa vui mà là danh xứng với thực.

Cô nó nền tảng giáo dục tốt, nghe nói gia đình cũng thuộc hàng khá giả. Cũng đúng, chỉ cần liếc mắt nhìn cũng có thể cảm nhận được loại khí chất điềm tĩnh được nuôi dưỡng bằng sự giàu có.

Tính cách Thẩm Thanh Đường cũng rất tốt, khi có ai đó chào hỏi cho dù không quen biết, cô vẫn sẽ mỉm cười đáp lại.

“Có được không? Tôi đã đánh cược với đám bạn, bọn họ cược tôi nhất định không xin được.” – bàn tay đưa điện thoại của nam sinh căng cứng tê dại.

Từ góc độ của cậu ta có thể nhìn thấy đôi mắt sạch sẽ và trong sáng của cô, cậu ta không ngăn được sự căng thẳng, yết hầu lăn lên lăn xuống.

“Được, tôi quét cậu được không?” – Thẩm Thanh Đường hỏi.

Giọng nói nhẹ nhàng mềm mại, tốc độ chậm rãi, nghe rất nghiêm túc và chân thành.

Nam sinh dường như có cảm giác mình trúng số, lòng bàn chân chột dạ, liên tục nói được, một tay còn lại khoa trương ấn giữ tim mình, hô hấp đã có chút dồn dập.

Quét mã xong, Thẩm Thanh Đường ấn thêm bạn, bên kia lập tức hiện lên “Yêu cầu thêm bạn”.

Nam sinh nói cám ơn tận mấy lần, đè lại trái tim đập thình thịch, nhanh như chớp bỏ chạy đi mất.

Có vài nam sinh đi theo sau lưng cậu ta, còn có tiếng cười ngạc nhiên khó tin, mỗi người một câu “Mẹ kiếp”. Người đã đi hết, trong phòng học chỉ còn lại dư âm.

Bạn cùng lớp Tưởng Thanh đối với cảnh tượng này đã chẳng còn xa lạ.

Lúc mới bắt đầu cô ấy còn có chút hâm mộ, sau đó thấy Thẩm Thanh Đường đối với ai cũng đều tốt tính như vậy, ngoan đến không chịu được, ngược lại khiến cho cô ấy sinh ra nỗi lo của người làm mẹ.

Cô ấy thường xuyên càm ràm như niệm kinh bên tai Thẩm Thanh Đường, không cần tốt tính đến vậy đâu, phải biết từ chối lúc cần thiết.

Thẩm Thanh Đường cười, nói đã biết rồi.

Nhưng lần sau gặp phải nam sinh đề nghị thêm Wechat, vì giữ mặt mũi cho đối phương, cô vẫn sẽ thêm bạn.

Tính cách tốt như vậy cũng không biết sau này ai sẽ được hời đây? Tưởng Thanh u sầu nghĩ, cho dù nhìn ai Tưởng Thanh cũng có cảm giác nghi ngờ như thể cây cải trắng nhà mình sẽ bị tên heo kia ủn đi mất.

Lúc ra khỏi lớp học Thẩm Thanh Đường nói với Tưởng Thanh hôm nay cô phải về nhà, Tưởng Thanh cũng biết nhà Thẩm Thanh Đường quản lý cô rất nghiêm, không có tiết học buổi tối thì phải về nhà, một gia đình nghiêm khắc.

Cửa Bắc và ký túc xá không cùng hướng, sau khi rời khỏi tòa nhà dạy học hai người tách nhau ra.

Chiếc Audi màu đen đang dừng ở đường đối diện cửa Bắc, là xe chú Tề lái đến.

Chờ cho đèn xanh Thẩm Thanh Đường đi nhanh qua đường leo lên xe. Chú Tề đưa một chiếc túi ra phía sau, vẫn còn hơi nóng bốc lên, là khoai lang nướng.

“Trời trở lạnh là sẽ có khoai lang nướng, tranh thủ ăn lúc nóng.”

Chú Tề làm việc cho nhà họ Thẩm đã mười mấy năm, cũng xem như nhìn Thẩm Thanh Đường lớn lên. Chú ấy cũng có con trai, đối với Thẩm Thanh Đường cũng xem như con gái mình mà thương yêu.

Nhà họ Thẩm nghiêm khắc, từ nhỏ đã không cho phép Thẩm Thanh Đường ăn thức ăn lề đường, trẻ nhỏ thì luôn hiếu kỳ thèm muốn, bám lấy cửa sổ trông mong, đáng thương vô cùng. Cuối cùng chú Tề không đành lòng, tự bỏ tiền túi mua cho cô.

Thẩm Thanh Đường vừa ngạc nhiên vừa vui mừng: “Con có thể ăn sao?”

“Ừm, cho con một nửa.”

“Cám ơn chú Tề.”

Cô gái nhỏ chân thành nói cám ơn, dáng vẻ ăn khoai lang vẫn nhã nhặn như thế.

Lúc xuống xe, Thẩm Thanh Đường lại nói cám ơn chú Tề một lần nữa, nói hôm nay cô rất vui.

Từ đó về sau, lúc đưa đón cô đi học, thỉnh thoảng chú Tề sẽ mua quà vặt cho cô, việc này trở thành bí mật không thể tiết lộ giữa hai chú cháu.

“Cám ơn chú Tề.” – Thẩm Thanh Đường mím môi cười, cô bẻ khoai lang ra, hương thơm ngọt ngào tràn ngập trong xe, cô cẩn thận bóc vỏ, khoai lang mềm mềm dẻo dẻo. Phong cảnh ngoài cửa sổ thay đổi, xe rời khỏi trường đại học.

Cô nhíu mày, ngoài mặt vẫn yên tĩnh như cũ, ngoan ngoãn vô cùng.

*

Nhà họ Thẩm ở Vịnh Hải Đồn, chủ đầu tư đặc biệt cho xây một cái hồ nhân tạo, từng căn biệt thự đơn lập. Vấn đề xanh hóa không cần phải bàn, chủ đầu tư không tiếc tiền tìm các loại kỳ hoa dị thảo khắp nơi mang về, mỗi một tấc đều được dày công sắp xếp.

Vào lúc này, nhà họ Thẩm rất náo nhiệt.

Bên tư vấn thời trang đã đưa lễ phục đến, chuyên gia trang điểm và trợ lý của từng bên đã đến đông đủ. Thẩm Thanh Đường còn chưa về nhà thì lễ phục và tạo hình đã được thiết kế xong.

“Con về rồi sao.” – mẹ Thẩm đặt tạp chí xuống, đứng dậy. Bà vừa qua sinh nhật lần thứ bốn mươi tám nhưng gương mặt được chăm sóc rất tốt, dáng dấp và gương mặt hai mẹ con có vài nét giống nhau, cùng nhau ra ngoài càng trông giống chị em hơn.

“Tối nay đến nhà họ Hứa, con thay quần áo xong chúng ta sẽ đi.”

“Nhà họ Hứa nào?” – Thẩm Thanh Đường hỏi.

Cô đã quen với những “trận chiến” như thế này, cũng quen mặt nhà tư vấn thời trang và chuyên gia trang điểm, cô lần lượt gọi chị, chào hỏi mọi người.

“Nhà họ Hứa ở thành Bắc, kinh doanh bất động sản.” – Mẹ Thẩm trả lời: “Bên đó có hai cậu con trai cũng học cùng trường với con, con trai cả tên Hứa Tri Hành, rất xuất sắc, cũng là đàn anh khóa trên của con.”

Lúc nói những lời này, bà không nhìn Thẩm Thanh Đường mà đang ngắm mình trong gương. Bà lấy vòng cổ trân châu trong hộp trang sức ra đặt lên cổ so sánh. Nhà tư vấn thời trang gợi ý đeo chiếc này trông sẽ hợp hơn, tuy ngoài miệng mẹ Thẩm hỏi có thật không nhưng tay không hề dừng lại, bà tháo sợi dây trên cổ xuống, đeo chiếc kia lên.

Hứa Tri Hành. Thẩm Thanh Đường chưa từng nghe qua.

Còn Hứa Kim Dã thì cô đã nghe được không ít vì hai người học cùng khóa, trùng hợp chọn cùng một lớp tự chọn, nhưng khai giảng được một tháng mà cô không thấy anh đến lớp lần nào.

Lúc giáo viên điểm danh, câu trả lời của mọi người đều không giống nhau.

Thẩm Thanh Đường từng thấy Hứa Kim Dã ở sân bóng rổ ở khu Tây trường học.

Trên sân có rất nhiều người vây quanh, tiếng hoan hô bên tai không dứt, cô còn cho rằng trường học tổ chức thi đấu bóng rổ, sau đó từ chỗ Tưởng Thanh cô mới biết chỉ là nhóm của Hứa Kim Dã tùy tiện chơi một trận bóng..

Ở thành phố này danh tiếng của Hứa Kim Dã nổi như cồn.

Thế gia công tử, có tiền có sắc nhưng tính tình không theo quy chuẩn nào. Phụ nữ vây quanh, kẻ đến người đi, quen thói ăn chơi hư hỏng, chưa từng lấy lòng ai.

Rõ ràng là dáng vẻ của một tên cặn bã nhưng vẫn có rất nhiều cô gái đâm đầu vào, còn luôn mơ tưởng lãng tưởng sẽ vì mình quay đầu.

Lúc Tưởng Thanh đang kể từng tội danh của Hứa Kim Dã, Thẩm Thanh Đường lỡ đãng nhìn qua đó. Dáng người anh rất cao, mặc áo bóng rổ đen trắng, cơ bắp cánh tay trơn bóng mạnh mẽ. Lúc Hứa Kim Dã nâng tay, bóng từ trong tay anh được ném ra, rơi vào giữa rổ, một cú ba điểm đẹp mắt.

So với vừa nãy tiếng hoan hô càng nhiệt liệt hơn, anh thu tay về, lúc rời khỏi sân bóng có rất nhiều nữ sinh đến đưa nước cho anh.

Hứa Kim Dã nhận lấy, ngẩng đầu uống hết nửa chai, yết hầu cuộn lên cuộn xuống.

Nữ sinh lấy khăn ướt trong túi xách ra, kiễng mũi chân, cẩn thận lau mồ hôi cho anh, anh uống xong nửa chai nước thì trả lại cho cô nữ sinh đó, khẽ cười, nụ cười kia có chút gian tà, anh xoay người quay lại sân.

“Hừ, nam yêu tinh!” – Tưởng Thanh hung hăng mắng.

Thẩm Thanh Đường cười, cảm giác được cô nàng này đang dùng giọng điệu nghiến răng để khen người khác.

Tưởng Thanh lại cho rằng Thẩm Thanh Đường cười vì Hứa Kim Dã, lập tức chặn tầm nhìn của cô, vội vàng căn dặn: “Cậu trăm ngàn lần không được thích người như anh ta đâu. Cậu quá ngoan ngoãn, còn anh ta quá hư hỏng, cậu chơi không lại anh ta.”

Những lời này Thẩm Thanh Đường chỉ nghe vậy thôi. Hai người vốn không hề có điểm chung.

*

Lúc ra khỏi nhà đã bảy giờ.

Giờ phút này, Thẩm Thanh Đường vô cùng cảm kích khoai lang nướng của chú Tề. Để không làm lộ bụng nhỏ lúc mặc bộ lễ phục ôm eo, mẹ Thẩm không cho cô ăn bất kỳ thứ gì, đến nước cũng phải uống ít lại, may là cô có ăn lót dạ trước.

Trên xe mẹ Thẩm đặc biệt dặn cô phải biểu hiện tốt một chút.

Tuy trong lời bà có ý cho phép cô kết giao bạn bè, nhưng ý tứ đằng sau Thẩm Thanh Đường hiểu rất rõ, hiện giờ chỉ đơn giản là bồi dưỡng tình cảm, thuận tiện cho việc liên hôn sau này của hai nhà, để đến khi đó hai nhân vật chính cũng không đến mức xa lạ.

Nhà họ Hứa còn giàu có hơn nhà họ Thẩm, chuyện này rất bình thường, chọn một cô gái trong một gia đình ít quyền ít tiền hơn, sau này kết hôn con dâu sẽ xem nhà chồng là trung tâm, dễ điều khiển, cũng không lo sẽ làm loạn bởi vì nhà gái không xứng.

Giống như mẹ Thẩm vậy.

Thẩm Thanh Đường không có vẻ kháng cự nhiều, yên tĩnh gác cằm lên cửa sổ, ngắm nhìn cảnh vật thay đổi bên ngoài.

Hôm nay là sinh nhật của bà Hứa.

Yến tiệc được tổ chức hoành tráng, người đến rất đông, đều là người quyền quý ở thành phố, cô đã gặp qua không ít, bị mẹ Thẩm bắt gọi dì gọi cô.

Mẹ hứa là một người phụ nữ có chiều cao trung bình, khi cười lên rất dịu dàng.

Lúc gặp Thẩm Thanh Đường bà cười tủm tỉm, hỏi: “Đây là Đường Đường đúng không, dáng dấp thật xinh đẹp, vừa ngoan ngoãn lại hiền lành, con vẫn chưa gặp anh Tri Hành của con đúng không?”

Nói xong, bà sai người đi gọi Hứa Tri Hành.

“Giới thiệu một chút, Thẩm Thanh Đường, Đường Đường, nhỏ hơn con bốn tuổi.” – Mẹ Hứa giới thiệu với Hứa Tri Hành: “Cùng trường với con, cũng xem như là đàn em khóa dưới..”

Hứa Tri Hành không giống với Hứa Kim Dã. Đây là suy nghĩ đầu tiên sau khi Thẩm Thanh Đường gặp Hứa Tri Hành.

Tính cách của Hứa Kim Dã thuộc kiểu hoang dã xâm lược, gai góc rõ ràng, ngũ quan sắc bén, lúc nhìn người khác mắt hơi nhướng lên, tính công kích rất mạnh.

Hứa Tri Hành nho nhã, lúc học hành thì nghiêm túc, sau khi tốt nghiệp thì nghe theo sự sắp xếp của gia đình, cũng là một người ngoan ngoãn, giống với kiểu như cô, cũng nhàm chán như vậy.

“Xin chào.” – Hứa Tri Hành cười cười, giơ tay ra.

“Xin chào.” – Thẩm Thanh Đường ngoan ngoãn trả lời.

Hai người mẹ thân thiết rời đi, để lại hai người không quen biết gì nhau.

“Em học chuyên ngành gì?” – Hứa Tri Hành hỏi.

“Chuyên ngành Ngôn ngữ học phương Tây.”

Hứa Tri Hành gật đầu: “Con gái học ngành này rất nhiều, anh từng chọn môn của Học viện các em, giáo sư Tống Chí Vĩ còn dạy không?”

“Còn.”

“…”

Thẩm Thanh Đường biết từ trước đến nay cô nói chuyện nhạt nhẽo, vất vả cho Hứa Tri Hành mỗi lần cô đem đề tài đi đến điểm chết anh lại phải kéo ra một đề tài mới.

Khoai lang nướng ăn trên xe đã tiêu hóa hết, cô bắt đầu cảm thấy đói vì thế câu trả lời có chút qua loa lấy lệ.

“A Dã, sao muộn thế này con mới về? Không phải nói với con rồi sao, hôm nay là sinh nhật mẹ?” – Giọng mẹ Hứa vang lên.

Thẩm Thanh Đường ngước mắt nhìn qua theo bản năng.

Không biết Hứa Kim Dã đã về từ lúc nào, đang đi về phía bọn họ, chính xác mà nói là đi về phía cầu thang bên chỗ bọn họ, thiếu niên mặc áo trắng quần đen, tóc ngắn cá tính, hơi nhướng mắt lên, mang theo vẻ lười biếng lại tùy hứng, mím môi, dáng vẻ anh nhìn như thể tốt nhất đừng dây vào.

Mẹ Hứa vừa đi theo sau vừa nói.

Anh trả lời đã biết.

Đôi mắt đen nhánh, như có lưỡi dao trong gió lướt qua, ánh mắt sắc bén lạnh lùng, không cảm xúc.

Tầm mắt Hứa Kim Dã liếc qua chỗ Thẩm Thanh Đường và Hứa Tri Hành.

Lưng Thẩm Thanh Đường chợt căng thẳng.

Hai ba bước Hứa Kim Dã đã đi tới bên này, lúc đến gần, cô có thể ngửi thấy mùi tuyết tùng nhàn nhạt trên người anh, được bao bọc bởi không khí mát lạnh mong manh từ không khí bên ngoài.

Hứa Tri Hành cau màu, không vui nói: “Khi nào em mới có thể bớt gây rối, hôm nay là sinh nhật mẹ, em còn cố tình chọc mẹ tức giận?”

Hứa Kim Dã không trả lời, quan hệ giữa hai anh em không tốt.

Lúc lướt qua vai, Thẩm Thanh Đường nghe thấy tiếng cười nhạo từ trong cổ họng Hứa Kim Dã phát ra.

Sắc mặt Hứa Tri Hành khó coi, để lại một câu xin lỗi nói anh phải đi giải quyết chuyện trong nhà trước rồi đi theo sau Hứa Kim Dã lên lầu.

Người đằng trước giống như đại lão gia, làm như không nghe thấy Hứa Tri Hành đang đi phía sau càm ràm dạy dỗ. Hứa Tri Hành bị thái độ của Hứa Kim Dã làm cho nổi giận.

Cảnh tượng có chút buồn cười.

Hứa Tri Hành không ở đây, mẹ Thẩm và mẹ Hứa nói chuyện vui vẻ cùng với phu nhân các nhà khác. Cô không qua đó, một mình đi lấy bánh ngọt, đèn ở sân sau chỉ bật rải rác vài cái, ánh đèn chỉ chiếu tới được vài đường nét của bụi cây.

Cô trốn trong một góc tường, thong thả ăn.

Thẩm Thanh Đường ngửi thấy mùi thuốc lá nhàn nhạt. Cô ngẩng đầu lên nhìn thấy Hứa Kim Dã cách mình không xa.

Trên tay anh kẹp điếu thuốc, ánh lửa đỏ rực, anh đưa tới bên môi, khẽ nâng cằm, chậm rãi thả ra một làn khói, đường nét trên gương mặt mơ hồ..

Khớp xương cổ tay rõ ràng, trắng lạnh.

Đêm không sao, chỉ có một vầng trăng cô đơn.

Vóc dáng thiếu niên rất cao, lười biếng đứng thẳng, cảm giác tồn tại quá mạnh, rất khó làm cho người ta không chú ý.

Thẩm Thanh Đường nhíu mày, cô nghĩ cô là người đến trước, giờ đây ngược lại cô như trở thành kẻ xâm nhập, tay cầm nĩa buông xuống bên đùi, tránh phát ra âm thanh, định đợi anh hút thuốc xong rời đi.

Hứa Kim Dã lại đột nhiên nghiêng đầu nhìn sang.

Mí mắt mỏng nâng lên, nhìn thấy cô, anh cũng không có vẻ gì là bất ngờ, đáy mắt tối đen, giống như mặt hồ nhân tạo được nhìn từ ban công phòng cô trong màn đêm.

Hai mắt nhìn nhau, im lặng hồi lâu.

Thẩm Thanh Đường đang suy nghĩ mở lời thế nào, cô vốn không am hiểu việc xã giao, hai người cũng không quen biết chính thức, cô biết anh nhưng không chắc anh biết cô.

Hứa Kim Dã rũ mí mắt, đêm dài không sao, chỉ có một vầng trăng cô đơn, gương mặt thiếu nữ chỉ cỡ một bàn tay, đôi mắt trong suốt, sạch sẽ kỳ lạ.

Lúc cô yên tĩnh nhìn anh, ngoan ngoãn như muốn đòi mạng người khác.

Anh thu hồi tầm mắt, dụi tắt nửa điếu thuốc còn lại.

Thật ngoan.

Ngoan đến mức nếu để cô hít phải khói thuốc anh cũng cảm thấy tội lỗi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang