• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trời đang có tuyết rơi.

Tuyết trên núi luôn đi kèm với sương mù, đứng lại nhìn xa xa, là một khu rừng trắng xóa mờ ảo. Khách đến du lịch rất nhiều, chỗ trống ở bãi đỗ xe không trống được bao lâu liền được lấp đầy, người lên núi người xuống núi thay phiên nhau liên tục.

Thẩm Thanh Đường đẩy hành lý đi ra, đồng nghiệp đều đang đứng đợi, có người đang chơi tuyết, cảm thán nơi này đúng là nơi tuyệt vời để nghỉ dưỡng, nếu như không vì công việc thật sự muốn ở chơi thêm vài ngày.

Nhân viên đi đến xếp vali lên xe.

Ông chủ và Hứa Kim Dã sóng vai nhau đi ra, sắc mặt ông chủ rạng rỡ, nhiệt tình mời anh đến Anh dự tiệc cuối năm.

Anh sẵn sàng đồng ý: “Tôi tiễn mọi người đến sân bay.”

“Giám đốc Hứa khách sáo quá.”

“Dù sao tôi cũng phải xuống núi.”

Mập Mạp gọi người mang hộp quà từ sảnh ra, vui vẻ giới thiệu đây là đặc sản miền núi, không đáng bao nhiêu tiền nhưng rất tươi ngon.

Sau khi chào tạm biệt anh ta đi đến chỗ Thẩm Thanh Đường, giọng nói cao hơn một chút: “Sao đi gấp vậy, chưa ở được bao nhiêu ngày mà.”

“Về nước vì đi công tác, công việc kết thúc tôi phải về.”

Mập Mạp liếc mắt nhìn Hứa Kim Dã, nuốt nước bọt, nhỏ tiếng hỏi: “Em Thẩm, khi nào về lại nữa?”

Câu này là hỏi thay cho ai kia, không nhận được câu trả lời mà đầu còn bị vỗ cái bốp, giọng nói trầm khàn vang lên sau lưng: “Được rồi, tuyết dày đường trơn, mọi người cẩn thận nhé.”

“Chuyện này cậu yên tâm.” – Mập Mạp hiểu ý đáp.

Ánh mắt Hứa Kim Dã nhìn qua, tròng mắt đen như mực: “Đi thôi, anh tiễn em.”

“Được.”

Thẩm Thanh Đường đi ngang qua anh, mở cửa lên xe.

Xe của Hứa Kim Dã chạy theo sau, luôn duy trì khoảng cách thích hợp. Đi thẳng đến sân bay, anh xuống xe nhưng không đi vào, dừng lại ở trước cửa, bắt tay tạm biệt từng người. Lúc đến Thẩm Thanh Đường, Hứa Kim Dã cảm giác được tay cô lạnh, đến mùa đông tay cô luôn lành lạnh như vậy.

Không thể nắm quá lâu, chỉ chạm nhẹ theo phép lịch sự liền buông ra.

“Em đi nhé.” – Thẩm Thanh Đường khẽ nói, hơi thở nóng hổi tạo thành một làn sương trắng.

“Ừm.”

Đoàn người đẩy hành lý đi vào trong.

Vóc dáng của Thẩm Thanh Đường đứng giữa người nước ngoài hiện rõ vẻ nhỏ bé gầy yếu. Dù vậy cô vẫn thẳng lưng, bóng lưng thẳng tắp ấy rõ ràng vẫn là cô gái nhỏ của hai năm về trước.

Thì ra lúc cô rời đi cũng là dáng vẻ này.

Năm đó không có cơ hội, lần này bù đắp.

Hứa Tri Hành đã có thói quen mỗi khi tìm Hứa Kim Dã thì cứ đi thẳng đến văn phòng, mười lần hết chín đều là xông vào, tối nay cũng vậy. Cả tòa nhà đều đã tan làm hết, chỉ còn lại văn phòng của Hứa Kim Dã sáng đèn.

“Không cần mạng nữa à? – Hứa Tri Hành hỏi: “Hay là em muốn ngồi vào vị trí của anh?”

Hứa Kim Dã đóng nắp bút lại, trong không gian yên tĩnh phát ra một tiếng “cụp” rất khẽ, Hứa Kim Dã ngẩng đầu, hàng mi dài khép lại: “Nếu em nói phải thì sao.”

Không khí yên tĩnh lại vài phần.

Hứa Tri Hành cười: “Có bản lĩnh thì tớ đii, tiện thể anh có thể thư giãn. Có lẽ anh cũng không hợp với nó. Mua một trang trại,  trồng rau nuôi gà cũng hay.”

Hứa Tri Hành là kiểu người bình dị, không có dã tâm. Ở nhà sắp xếp cái gì thì anh ta làm cái đó, không thể biết anh ta có thích hay không. Hứa Kim Dã không giống Hứa Tri Hành, sau khi vào công ty Hứa Kim Dã làm việc không theo lẽ thường, chấp nhận rủi ro. Có vài dự án cũng vì thế mà thành công.

Hứa Kim Dã gật đầu: “Anh muốn hả em tặng cho.”

“Được, coi như em còn lương tâm.”

“Cô ấy về rồi.”

“Ở đâu?” – Hứa Tri Hành bất ngờ.

“Lại đi rồi, nói về nhìn em.” – Hứa Kim Dã cười khàn.

Hứa Tri Hành đẩy gọng kính, nói: “Năm đó mọi chuyện căng như dây đàn, bên chỗ ba đến giờ vẫn không lọt tai được chữ Thẩm.”

Đối với nhà họ Hứa mà nói, đó là tai tiếng cả đời không muốn nhắc đến.

“Vậy sau này anh nhắc nhiều chút.”

Hứa Tri Hành đau đầu vò trán, loại chuyện này cũng chỉ có Hứa Kim Dã mới có gan làm: “Em vẫn là nên tha cho ba chúng ta đi, bây giờ tính tình lúc càng khó chịu, em mới làm ông ấy vừa ý được mấy ngày giờ lại gây thêm rắc rối gì, anh với mẹ khuyên không nổi đâu.”

“Nghe không lọt tai thì phải nghe nhiều hơn. Trong tâm lý học gọi phương pháp điều trị này là Giải mẫn cảm có hệ thống(*)”.

“…”

*

Ở Anh đã se lạnh, mùa đông nhiều sương nhiều mưa, rất khó để thấy ánh nắng mặt trời.

Thẩm Thanh Đường ở nơi này hai năm đã quen với khí hậu ở đây, cô luôn chuẩn bị sẵn ô. Cô thường chỉ đi làm tan làm, rất ít khi đi công tác, đa phần đều là việc văn phòng, lịch làm việc luôn duy trì tám tiếng mỗi ngày không tăng ca, thoải mái nhưng cũng rất kỷ luật.

Sau khi tan làm cô sẽ hẹn đồng nghiệp thân thiết đi ăn tối hoặc đi uống nước, thỉnh thoảng cũng sẽ tụ tập với bạn cùng phòng đến những địa điểm đang nổi tiếng trên mạng để checkin, fan của cô bạn cùng phòng kia đã tăng gấp đôi vì thế đi đâu cô nàng đã có thói quen đi đâu cũng quay video.

Những ngày về nước lần đó với cô như một giấc mơ đẹp ngắn ngủi, nơi ở của mỗi chuyến công tác đều do công ty sắp xếp.

Năm mới đang đến gần, phố xá vẫn còn giữ lại những món đồ trang trí của lễ Giáng Sinh, không khí lễ hội vẫn tiếp tục cho đến khi năm mới đến. Trước Tết Nguyên Đán một ngày, bạn cùng phòng gọi điện thoại đến hỏi cô có hẹn hò gì vào đêm Giao thừa chưa, lúc đó cô vừa ra khỏi công ty vừa trả lời, trong màn mưa sương cô thoáng trông thấy một bóng dáng quen thuộc.

Người đó cầm một chiếc ô màu đen, dưới tán ô là dáng người cao ráo, thẳng tắp. Chiếc áo khoác dài rộng được treo trên người anh một cách hoàn mỹ, quần áo được là phẳng phiu. Màu da bàn tay chỗ phần bị lộ ra trắng lạnh, khớp xương ngón tay đẹp đẽ. Sau lưng anh là một tòa kiến trúc mang phong cách thời Victoria đầy mạnh mẽ.

Dường như anh đã đứng đó từ rất lâu, cũng giống như chỉ vừa mới đến.

Tầm mắt giao nhau, cách một màn sương mù mịt, Thẩm Thanh Đường nghe thấy trong điện thoại bạn cùng phòng không ngừng gọi cô, cô bừng tỉnh qua loa vài câu rồi ngắt máy.

Nhịp tim đã đập loạn xạ từ lâu, như những hạt mưa trên tán ô, dày đặc và nặng nề.

Cho đến khi Hứa Kim Dã đi tới, đường nét trên gương mặt anh dần rõ ràng hơn, anh dừng lại trước mặt cô, quầng thâm dưới mí mắt hằn sâu, anh nở nụ cười, pha thêm phần lưu manh lười biếng, nhướng mày hỏi: “Không ôm một chút?”

Anh cười chưa dứt lời, cán ô trong tay đã trượt xuống, thân hình mềm mại nhỏ nhắn đem theo nhiệt độ lạnh giá ẩm ướt nhanh nhẹn chui vào vòng tay anh,. Hứa Kim Dã mở vạt áo khoác ôm cô vào lòng. Không cần nói gì cả, mọi thứ tường tận, hai người lặng im, chỉ còn lại tiếng mưa rơi không ngớt.

Sau cái ôm, Thẩm Thanh Đường nắm tay anh giống như trước đây, nói rằng cô muốn giấu anh đi. Hứa Kim Dã theo động tác của Thẩm Thanh Đường nghiêng chiếc ô.

Trước khi thuê nhà Thẩm Thanh Đường luôn có sự chuẩn bị, tìm kiếm rủi ro và những mục lưu ý bắt buộc phải xem, sau đó thì dựa vào kinh nghiệm của người đi trước, sau khi sàng lọc trên mạng một lượt, cô sẽ đi xem nhà cùng bạn học người bản xứ. Tốn khá nhiều công sức cô mới tìm được một căn hộ hài lòng.

Cô sống một mình trong một căn hộ một phòng ngủ. Phía ngoài phòng khách có một ban công nhỏ, bày một cái bàn gỗ xếp, trên bàn có một chậu cây nhỏ, không cần tốn công chăm sóc nhiều nó cũng có thể sống tốt. Ở nơi này là nơi tuyệt vời nhất để ngắm nhìn hoàng hôn và cảnh sắc thành phố về đêm, uống trà đọc sách, tự do tự tại.

Hứa Kim Dã vẫn là một con người bận rộn, liên tục có điện thoại gọi đến, anh đứng ở ban công nhỏ của cô nghe điện thoại, từ dáng vẻ của anh không khóa để thấy sự mệt mỏi, bóng lưng rất thẳng, mỗi lời nói đều khiến Thẩm Thanh Đường có cảm giác xa lạ, quá đỗi nghiêm túc và trưởng thành, thậm chí còn có chút nóng nảy, kết hợp với ấn tượng về anh lần trước cô đoán chắc rằng anh hẳn là một ông chủ nghiêm khắc.

Thẩm Thanh Đường đến phòng bếp pha cà phê, lúc đi ra anh vẫn chưa nói chuyện điện thoại xong.

Cô đặt cà phê lên bàn trà, trong lúc yên lặng đợi anh, cô thuận tay cầm quyển sách đang đọc dở, cô lật sách sau đó nhấp một ngụm cà phê, cafein không có tác dụng với cô, buổi tối cô không bị mất ngủ. Một lúc sau không còn âm thanh gì nữa, cô nhướng mắt, không biết Hứa Kim Dã đã cúp máy từ khi nào, anh dựa lên lan can nhìn cô.

Ở nơi xa lạ, hai linh hồn cô đơn gặp nhau.

Tiếng chuông cửa đánh tan sự im lặng này, có người đến thăm, Thẩm Thanh Đường đứng lên mở cửa. Người đến là một người đàn ông Anh quốc với đôi lông mày rậm, Brise, bạn cùng trường của cô, quen nhau trong một hội nghị học thuật, sau đó vẫn giữ liên lạc. Căn hộ này cũng nhờ anh ta giới thiệu.

Anh ta mỉm cười dịu dàng, nụ cười ngượng ngùng, nói rằng anh ta đã gửi tin nhắn nhưng không thấy Thẩm Thanh Đường trả lời, không yên tâm nên đến tìm cô.

Điện thoại của Thẩm Thanh Đường vẫn đang để trong túi xách, không có lấy ra. Thẩm Thanh Đường nói xin lỗi, nói cô không sao cả.

“Không sao, tôi đến đây cũng định mời cậu tham gia buổi tụ tập…”

Lời còn chưa nói hết, bên trong phòng lại có thêm một bóng người, Brise ngẩn người, mỉm cười hỏi cô nhà có khách sao, còn nói rằng ngửi thấy mùi thơm của cà phê, Thẩm Thanh Đường lịch sự mời anh ta vào, Brise cũng không khách sáo đi vào, phớt lờ ánh mắt không thân thiện của Hứa Kim Dã, trông dáng vẻ anh ta là quen đường quen nẻo.

Thẩm Thanh Đường giới thiệu hai người với nhau.

Brise vẫn cười cười, Hứa Kim Dã mím môi, dường như chỉ chạm tay một cái liền buông ra.

“Lần đầu tiên gặp cậu bạn này, là bạn ở Trung Quốc của Đường sao?” – Brise hỏi.

Đường.

Cách gọi thân thiết khiến cho Hứa Kim Dã nhướng mày, anh nhếch môi, chỉnh lại: “Là bạn trai.”

“Thì ra là vậy, chưa từng nghe Đường nhắc đến bao giờ, lần này anh đến đây chơi bao lâu, có thời gian thì chúng ta cùng nhau đi chơi?” – Brise ngạc nhiên, thậm chí còn nhiệt tình mời mọc.

Thẩm Thanh Đường nhìn hai người cũng tương đối hòa bình vì vậy cô đi vào phòng bếp pha cà phê, để hai người đàn ông ngồi lại với nhau.

Brise rõ ràng là người quảng giao, kể với Hứa Kim Dã về buổi tụ tập của bọn họ, ban ngày sẽ có những tiết mục khác, anh ta đam mê đua xe, còn vài người bạn nữa cũng vậy. Buổi sáng sẽ đến vùng ngoại ô, ngày thường Thẩm Thanh Đường cũng sẽ đến đó. Cô luôn rất có hứng thú với hoạt động này.

Anh ta liến thoắng, không hề giấu diếm sự ngưỡng mộ của mình đối với Thẩm Thanh Đường. Brise miêu tả Thẩm Thanh Đường bằng những từ ngữ hết sức khoa trương, khen Thẩm Thanh Đường là cô gái xinh đẹp nhất châu Á.

Đều là đàn ông, có một vài suy nghĩ của đàn ông chỉ liếc mắt là đã hiểu rõ.

Con người Brise chân thành và không hề che giấu: “Tôi vẫn luôn nghĩ Đường không thích con trai và cũng sẽ không hẹn hò. Bây giờ thì tốt rồi, hóa ra cô ấy đã có bạn trai.”

Bây giờ thì tốt rồi?

Hứa Kim Dã tức cười, anh có cảm giác mình đã cho người đàn ông này thêm sự tự tin?

Thẩm Thanh Đường bưng cà phê ra, Brise nhận lấy, lại là một tràng những lời tán dương. Thẩm Thanh Đường cảm giác được bầu không khí đang không đúng lắm nhưng cụ thể là sai sai ở chỗ nào thì cô không nói rõ được. Cô chỉ cảm giác được rằng mỗi một câu là Brise nói đều khiến cho sắc mặt của Hứa Kim Dã đen đi vài phần, sau cùng nhịn không nổi nữa mà “mời” đối phương đi về, đóng sập cửa như đang muốn nói anh ghét bỏ người đàn ông ồn ào quá mức kia.

Vào giờ phút đếm ngược của đêm giao thừa, hai người hôn nhau, một nụ hôn, tượng trưng cho thời gian hai năm.

Buổi tối lúc đi ngủ, Hứa Kim Dã hỏi về Brise, Thẩm Thanh Đường nói đó là một người bạn khá tốt, cô nhớ ra mình còn chưa trả lời tin nhắn của anh ta nên cầm điện thoại lên xem. Cô vẫn nằm trong lòng anh vì thế Hứa Kim Dã không thể không nhìn thấy màn hình điện thoại, anh thấy tin nhắn Brise gửi đến. Một đoạn văn bản dài thượt, cách một cái màn hình cũng có thể cảm nhận được sự nhiệt tình đến mức như cái đuôi của anh ta đang lắc lư trên đấy.

Thẩm Thanh Đường trả lời tin nhắn xong, ngẩng đầu hỏi Hứa Kim Dã anh có đến muốn buổi tụ tập không.

“Đi, tại sao không đi?” – Hứa Kim Dã ôm eo cô, cười cười.

Ánh mắt Thẩm Thanh Đường dịu dàng nói được.

Nơi đua xe là một hẻm núi, đường quanh co vắng vẻ, ít xe. Một cung đường hình chữ U tuyệt đẹp nhưng khó nhằn. Buổi sáng sớm núi phủ đầy sương mù, đường chân trời mênh mông, không rõ.

Dù Brise và những người khác chỉ là dân nghiệp dư như nhưng trang bị rất đầy đủ, xe đua được chăm sóc như bảo bối, được bảo dưỡng và kiểm tra thường xuyên.

Đến xem còn có vài người bạn chung, một trong số đó là người thổi còi và làm trọng tài.

Trước tiên là phải làm nóng người, sau đó sẽ chính thức thi đấu. Đều là bạn bè chơi với nhau thường xuyên vì vậy đùa giỡn vài câu, tuyên bố mạnh mẽ mình chắc chắn sẽ về đích đầu tiên. Sau một vòng đua, Brise vượt lên dẫn trước, một tràng vỗ tay qua đi, Brise cầm mũ bảo hiểm đi tới, vừa mới đua xong nên gương mặt vẫn còn đỏ, anh ta trò chuyện với Thẩm Thanh Đường rồi hỏi Hứa Kim Dã ở trong nước có từng đua xe qua chưa.

“Được trải nghiệm tốc độ và sự kích thích này một lần, cả đời sẽ không quên được, là đàn ông nên thử sức nhiều hơn.”

“Thử?”

“Cần tôi hướng dẫn cho anh không? Cho anh mượn xe của tôi cũng được.”

“Không cần.”

Hứa Kim Dã nghiêng đầu, mượn một chiếc xe khác, nhìn thấy vẻ mặt do dự của đối phương, một mặt lo lắng cho chiếc xe của mình, mặt khác thì lo lắng độ khó của cung đường núi này, hơn nữa cũng không có được bao nhiêu biện pháp bảo vệ, lỡ có gì sẽ xảy ra chuyện.

“Có tông xe thì tôi đền.”

Brise gật đầu đồng tình, đánh tiếng với người kia.

“Tôi đua với anh.” – Hứa Kim Dã nói, giọng nói vẫn giữ vẻ uể oải. Anh không đội mũ bảo hiểm, cởi áo khoác ngoài đưa cho Thẩm Thanh Đường, cụp mắt xuống dùng tiếng Trung hỏi cô: “Thích loại này?”

Cô ngẩng đầu lên nhìn anh, anh biết rõ nguyên nhân cô thích đua xe, vì thế Thẩm Thanh Đường chỉ mím môi cười nhạt, không đáp lời. Thẩm Thanh Đường nhìn vẻ hưng phấn nơi khóe mắt và lông mày của anh, cô chợt loáng thoáng trông thấy bóng dáng lười biếng trên đường đua của chàng thiếu niên năm nào, tùy ý và ngông cuồng.

Sau sự việc đó anh chưa từng đua xe lại, các trận đua lớn nhỏ đủ loại cấp độ anh đều không tham gia. Anh làm rất nhiều chuyện mà bản thân không thích, và đánh mất đi sở thích duy nhất từ khi còn nhỏ.

“Em thích quán quân.” – Thẩm Thanh Đường vuốt phẳng góc áo của anh.

“Đợi đó.”

Hứa Kim Dã nhấc chân leo lên xe. Những chiếc xe không chuyên này thực tế là không đủ tốt nhưng ở nơi này vẫn có thể đủ dùng. Đã hai năm Hứa Kim Dã không đua, một cảm giác vừa xa lạ vừa quen thuộc ở tay cầm, có vài thứ vài chuyện khi trải qua quá nhiều lần luyện tập, nó đã thành ký ức ăn sâu vào xương cốt máu thịt.

Brise nhìn điệu bộ của Hứa Kim Dã chỉ xem đó là một màn trình diễn làm màu, anh ta đội mũ bảo hiểm nói, gặp nhau ở vạch đích.

Sau đó, tiếng còi vang lên, cờ tung bay. Chưa đến một giây Brise cảm giác được phía sau mình có một cơn gió lao tới vun vút, Hứa Kim Dã nhẹ nhàng vượt qua anh ta. Brise lấy lại tinh thần, tư thế sẵn sàng, siết chặt chân ga, cố gắng đuổi theo. Tốc độ lúc này không tính là nhanh, điểm mấu chốt là có thể thuận lợi qua khúc cua, nơi đó chính là vị trí mà anh ta có thể vượt lên…. Nhưng mà, Brise nhìn thấy Hứa Kim Dã đang đè thân xe xuống, thân hình săn chắc đã song song với mặt đường, tốc độ vẫn không giảm, vượt qua khúc cua trong khi tiếng xe vẫn vang dội. Brise mở to mắt, cảm giác được rằng đối phương là ở trình chuyên nghiệp, trình độ của anh ta cách xa đến không thể so sánh được.

Khi Brise về đích, chiếc xe đã được trả về cho chủ nhân ban đầu của nó, Hứa Kim Dã cầm lại áo khoác mặc vào, vẻ mặt bình thản.

Càng bình thản, sự sỉ nhục càng mạnh mẽ.

Brise xấu hổ nhịn không được hỏi: “Trông anh rất chuyên nghiệp.”

“Đã từng chơi.”

“Đừng có đùa mà, trình độ và thói quen này của anh trông có vẻ là tay đua chuyên nghiệp.”

“Từng giành quán quân.”

“Quán quân gì?”

“Quán quân vô địch thường niên MotoGP.”

Brise: “…”

Thẩm Thanh Đường nhịn cười, lúc bị Hứa Kim Dã nắm tay, cô nói với giọng điệu bất lực nhưng bao dung: “Anh thiệt là.”

“Không đẹp trai?” – Hứa Kim Dã hỏi.

“Rất đẹp trai.” – giọng điệu cô chắc nịch.

Buổi tối là party nên phải mặc đồ lịch sự, Thẩm Thanh Đường lấy từ trong tủ quần áo ra một chiếc váy dạ hội, phía trước được thiết kế cổ dây chéo, để lộ toàn bộ phần lưng trắng muốt, thanh lịch mà gợi cảm. Sau cùng cô buộc tóc kiểu búi thấp, thả rơi vài sợi tóc mai bên tai. Cô đeo một đôi khuyên tai ngọc trai, hai viên ngọc trai tròn màu trắng đung đưa qua lại.

“Đẹp không?” – trông thấy ánh mắt của Hứa Kim Dã, cô đứng lại trước mặt anh, hỏi.

Bộ váy này là món quà của bạn cùng phòng tặng cho cô nhân dịp Giáng sinh, nó hơi gợi cảm quá vì thế cô chưa từng mặc. Lúc này cô có hơi lo lắng rằng nó không hợp với phong cách dịu dàng thường ngày của mình.

“Đẹp.”

Hứa Kim Dã kéo cổ tay của Thẩm Thanh Đường qua, tiến lại gần hỏi: “Chính vì rất đẹp nên có thể không đi không?”

Vẻ đẹp của cô không nên bị ngấp nghé bởi những kẻ khác, đặt bên là cái tên hề mũi đỏ Brise.

Đây là lý lẽ gì?

Thẩm Thanh Đường phì cười, nhất thời không biết là đẹp hay là không đẹp.

Cuối cùng cô vẫn đến bữa tiệc, cũng không có thay váy. Mặc dù “đau đầu” nhưng Hứa Kim Dã nhớ tới Châu Kỳ hay ra rả bên tai về quyền tự do ăn mặc của phái nữ, chỉ có những người đàn ông có lòng tự trọng thấp mới có yêu cầu bạn gái anh ta phải mặc cái gì. Anh khinh thường hừ lạnh. Anh, Hứa Kim Dã và cái từ lòng tự trọng thấp, không bao giờ liên quan đến nhau.

Bữa tiệc có rất nhiều người, Brise rất quảng giao, từ bạn cùng trường, đồng nghiệp, cho đến bạn của bạn, anh ta cũng đều giới thiệu cho nhau làm quen, ly đi chén lại Brise đều có thể đối đáp vài câu.

Cách nói của Brise rất khoa trương, anh ta ca ngợi Thẩm Thanh Đường tối nay như một nàng thơ phương Đông, từ đầu tới đuôi đều có thể khen một câu, lại cực kỳ ước ao. Kể lại với Hứa Kim Dã về quãng thời gian còn đi học có rất nhiều người theo đuổi, người chủ động bắt chuyện cũng rất nhiều. Mặc dù Hứa Kim Dã ở ngay bên cạnh nhưng trong số đó có một người đàn ông Pháp cực kỳ nhiệt tình, lời nói mập mờ, mặc dù Hứa Kim Dã đứng chặn ở giữa, ánh mắt che chắn lạnh lùng, kiên trì giữ vững khoảng cách xã giao lịch sự một cánh tay, không kiên nhẫn cắt ngang nhưng thái độ của đối phương vẫn như cũ không màng khó khăn cách trở, coi Hứa Kim Dã như người chết.

Lúc anh ở đây đã như thế này, vậy lúc anh không ở đây thì thế nào?

Hứa Kim Dã nghiến răng, sắc mặt cả đêm này so với đêm đen còn đen hơn.

Trên đường trở về tâm trạng Hứa Kim Dã không khá hơn, Thẩm Thanh Đường ôm cánh tay anh, hai người dựa sát vào nhau quay về nhà thuê, Thẩm Thanh Đường thấy gương mặt anh căng chặt, không chút biểu cảm, cô đứng lại, nói cô không đi được nữa cần nghỉ ngơi, Hứa Kim Dã cũng dừng lại, vẻ mặt khó chịu nhưng vẫn kiên nhẫn không ảnh hưởng, trong ánh mắt anh, chiếc bóng của hai người trải dài dưới ánh đèn đường.

“Có thể tới gần một chút không?” – cô chớp mắt, hỏi.

“Ừm.” – âm thanh từ cổ họng tràn ra. Anh rất cao, muốn tới gần cô, anh  buộc phải cúi người xuống, Hứa Kim Dã ôm cánh tay, khi khoảng cách giữa trán anh  và cô chỉ cách nhau một bàn tay.

Gương mặt khó chịu túm lại một chỗ.

Thẩm Thanh Đường mím môi cười, để tay thành hình chiếc loa nói: “Hứa Kim Dã, có phải anh ghen không vậy?”

Tốc độ rất nhanh, nói xong liền thả tay xuống, giả vờ như chưa có gì xảy ra, sau đó cô chỉ nhìn anh bằng đôi mắt sáng ngời, pha chút ngượng ngùng, có tò mò nhưng phần lớn là vui vẻ.

Sinh động hoạt bát.

“Ghen với ai?” – anh hỏi, giọng điệu còn tệ hơn khi nãy.

Thẩm Thanh Đường không nhịn được bật cười, sau đó lại tạo thành một chiếc loa nhỏ, lần này lại giống như đang thì thầm hơn: “Nhưng mà biết làm sao đây, em chỉ thích mỗi anh.”

Hứa Kim Dã hừ một tiếng cực kỳ cực kỳ nhẹ nhàng, nhưng lông mày lại có sức sống trở lại, trên miệng thì nói “Dỗ cũng vô ích”, nhưng trên thực tế khóe môi chồng chất ý cười, khoái chí gần chết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK