• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quả thực Thẩm Thanh Đường rất ngoan.

Cái lần say xỉn năm mười tuổi cô cũng không quậy không phá, chỉ yên ổn nhắm mắt ngủ, ngoan ngoãn được khảm trong xương cốt, cô ngửi thấy mùi hương quen thuộc, có người gọi tên cô, cô mơ màng mở mắt, hai tay cô đột nhiên giơ lên.

Giống như buổi tối hôm đó ba Thẩm tìm cô, ông cúi người xuống, sờ trán cô, khẽ hỏi: “Bảo bối sao lại ở đây”.

Thẩm Thanh Đường vùi đầu lồng ngực ấm áp, có chút quyến luyến.

Đêm nay đặc biệt yên tĩnh, trăng sáng như ngâm mình trong hồ nước yên tĩnh.

Châu Kỳ cùng Hứa Kim Dã đưa Thẩm Thanh Đường lên xe, anh vòng qua bên kia, mở cửa xe, lên xe, chiếc xe biến mất trong đêm. Châu Kỳ a một tiếng, quay đầu nhìn Trần Đường: “Lần đầu tiên Hứa Kim Dã nổi giận với tôi, đáng sợ quá.”

Tuổi cô ấy nhỏ nhất trong bảy người, lại là con gái nên có đặc quyền.

Châu Kỳ còn nhớ lần đó còn đi học, trong đầu cô ấy chỉ có yêu đương, bị tên đàn ông tệ bạc dỗ dành hai câu lại quay lại với anh ta, sau đó bị lừa đến khách sạn thuê phòng, Hứa Kim Dã biết chuyện đã cùng mấy người Trần Đường đi gõ cửa, xuống tay rất nặng, gương mặt mà cô say mê bị đánh thành cái đầu heo.

Lúc đó anh cũng không hề tức giận, hỏi cô “Anh ta như thế này còn thích không?”

Châu Kỳ lắc đầu như trống bỏi, ảo tưởng tan thành mây khói.

Hứa Kim Dã khẽ ừm, chỉ nói với cô con gái nên biết yêu bản thân.

Nhưng tối nay anh thật sự tức giận, trước khi đi cũng không thèm nhìn Châu Kỳ một cái.

Vốn dĩ Châu Kỳ cũng đâu có nghĩ muốn chuốc say người ta đâu, chỉ muốn để Thẩm Thanh Đường thử hương vị mới mẻ thôi mà, dù sao Thẩm Thanh Đường cũng ngoan như thế, ai mà chẳng muốn trêu một tý, lẽ nào chỉ mình anh có đặc quyền đó?

Châu Kỳ ôm cánh tay: “Chắc không phải đâu ha, ở phương diện này anh Dã đáng tin mà, một đống bạn gái cũ trước kia cậu ấy cũng chả chạm vào ai.”

Về điểm này thì Châu Kỳ rất khâm phục Hứa Kim Dã, nhan sắc của các bạn gái trước của Hứa Kim Dã phải nói là đại mỹ nhân, phong tình vạn chủng, xinh đẹp chói lóa kiểu nào cũng có, nhưng anh nói không chạm thì thật sự không chạm vào ai, đến nỗi còn có người bóng gió công kích Hứa Kim Dã hỏi anh có phải không được hay không.

“Chắc vậy.” – Trần Đường ngáp một cái, mệt mỏi.

“Cái gì gọi là chắc vậy, câu kết này của cậu cũng nhiều nghĩa quá đó, anh Dã không giống chúng ta, cậu ấy không phải loại người lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn.”

Châu Kỳ đuổi theo, huyên thuyên sau lưng Trần Đường: “Cậu nên dẹp mấy cái ý nghĩ xấu xa của đàn ông mấy người trong đầu mình đi, mấy người cũng có đầu óc sao lúc suy nghĩ không dùng não vậy?”

“Hứa Kim Dã cũng là đàn ông.”

“Cậu ấy khác!”

“Khác cái gì?” – Trần Đường hỏi ngược lại: “Tôi xem cậu như anh em, nên đừng nói đến một cái phòng, dù là một cái giường thôi tôi  cũng đếch được!”

“Nhưng đổi thành người khác, xinh đẹp thon thả mà còn không được thì ông đây phải đi khám bác sĩ.”

Suy cho cùng, mỗi người mỗi khác.

Châu Kỳ trừng mắt, mắng Trần Đường là súc sinh, mắng xong lại cảm thấy câu này hơi vô lý, từ khi nào Hứa Kim Dã lại quan tâm chăm sóc người khác đến thế.

Sau cùng, Châu Kỳ vẫn cảm thấy Hứa Kim Dã vẫn không phải kẻ khốn khiếp, sẽ lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, cô ấy mới yên tâm.

*

Hứa Kim Dã không đưa Thẩm Thanh Đường về ký túc xá, không thích hợp, say thành thế này rất khó để không bị thấy, anh bị nói ra nói vào thì không sao nhưng cô thì không được.

Hứa Kim Dã có một căn nhà ở gần trường, hai phòng, anh không ở thường xuyên, vật dụng thường ngày và vệ sinh nhà cửa có dì giúp việc phụ trách.

Trong nhà trống trải, ngoại trừ đồ nội thất cơ bản thì không có thứ khác, dụng cụ nhà bếp trong nhà đều là đồ mới, chưa từng sử dụng, không nhuốm khói dầu.

Lúc trên xe, Thẩm Thanh Đường ngoan ngoãn ngủ, đầu nghiêng sang một bên, Hứa Kim Dã không đành lòng nên đưa tay giữ vai cô. Hô hấp của cô rất nhẹ, đến gần mới có thể nghe thấy, hơi thở ấm áp thổi vào cổ.

Xe taxi lái vào tiểu khu, dừng lại dưới lầu.

Hứa Kim Dã xuống xe trước, cúi người xuống, người đối diện đúng lúc tỉnh lại với đôi mắt tròn xoe, đồng tử sáng ngời, vừa mơ màng lại mông lung.

Tỉnh nhưng không phải tỉnh rượu.

Hứa Kim Dã nhếch môi: “Biết ai không?”

“….”

“Hứa Kim Dã.”

“Tốt.” – Hứa Kim Dã thẳng người dậy, mở cửa xe ra: “Xuống xe.”

Ánh trăng dịu dàng, phản chiếu hai chiếc bóng, một trước một sau.

Tài xế hỏi Hứa Kim Dã lối ra tiểu khu nằm ở đâu, một tay anh chống lên thân xe, khớp xương ngón tay rõ ràng, mạnh mẽ đổi hướng, anh nâng tay chỉ về phía bên trái, nói với tài xế đi thẳng về phía trước là được.

Xe taxi rời đi.

Để lại hai người một cao một thấp cùng chiếc bóng kéo dài.

Thẩm Thanh Đường đứng im, cô tỉnh nhưng không tỉnh hẳn, cô biết anh là ai nhưng không hỏi mình đang ở đâu, rũ mắt, cô vẫn buồn ngủ, bóng mắt hằn sâu, cô yên lặng chờ đợi giống như một đứa trẻ đợi được đón về.

Hứa Kim Dã đi phía trước.

Màu chủ đạo của căn nhà là hai màu đen trắng lạnh lẽo, đèn bật lên cũng là đèn trắng lạnh lẽo.

Thẩm Thanh Đường đi vào nhà, cô chậm chạp nhìn quanh, hỏi: “Cậu ở đây một mình sao?”

“Ừm, nhưng không thường xuyên, đa số vẫn ở ký túc xá.”

“Có thể nhìn ra được.” – đến cả dép đi trong nhà cũng là loại dùng một lần, cô ngồi xuống, động tác cởi giày thể thao có chút chậm chạp.

Nhà rất sạch sẽ, không có mùi thuốc lá, như nhà mẫu vậy.

Thẩm Thanh Đường đứng lên, cô đi dạo xung quanh, tò mò đánh giá phòng khách, đi đến trước cửa sổ sát đất, tay chống lên cửa kính, tầng này không phải thấp, tầm nhìn rộng rãi, cô có hơi hốt hoảng: “Ở đây có thể nhìn thấy trường học đó.”

“Từ đây đi mấy phút là đến cổng Bắc của trường.” – Hứa Kim Dã đi qua, cầm ly nước nóng, đưa cho cô: “Còn chỗ nào không thoải mái không?”

Thẩm Thanh Đường cầm cốc, lắc đầu, sự chú ý của cô đang nằm trên cách trang trí căn nhà, cô thấy cả một mặt tường là giày, cảm thán nam sinh thật sự rất thích giày.

Thấy hình vẽ, cô sẽ hỏi anh đây là nhân vật hoạt hình nào.

Thấy mô hình xe máy, xem không hiểu nhưng cô sẽ khen rất ngầu.

Thấy tủ rượu thì dừng lại, cô quay đầu, đôi mắt sáng lấp lánh, nhỏ tiếng hỏi: “Rượu này rất mạnh đúng không?”

Hứa Kim Dã mỉm cười hỏi cô muốn uống không.

Ánh mắt không lương thiện.

Thẩm Thanh Đường lắc đầu, đóng cửa tủ lại, nói mình chỉ xem thôi.

…..

Thẩm Thanh Đường sau khi uống say giống như một kẻ nhút nhát gan to, không giống với Thẩm Thanh Đường nghiêm chỉnh bình thường, cái gì cũng dám nhìn, cái gì cũng dám nói.

Hứa Kim Dã thấy rất mới mẻ, giờ phút này anh dư thừa sự kiên nhẫn, cô hỏi gì anh trả lời nấy, nhìn cô đi tới đi lui anh cảm thấy căn nhà có thêm hơi thở của sự sống.

Diện tích căn phòng một trăm hai mươi mét vuông, trừ đi những phần buộc phải có thì còn lại khoảng một trăm mét vuông, trong phòng trống trải, thứ có thể tham quan thật ra cũng không nhiều.

Sau khi tham quan xong, Thẩm Thanh Đường ngồi xuống sofa, nghĩ ngợi và hỏi: “Tôi là cô gái đầu tiên đến đây sao?”

“Không.”

Một tay Hứa Kim Dã chống lên bàn ăn, trả lời.

Liếc thấy một tia thất vọng lướt qua đáy mắt cô, anh lại nói: “Tính luôn dì giúp việc thì cậu là người thứ hai.”

Đầu óc chậm chạp.

Câu trả lời kia làm Thẩm Thanh Đường phải tiêu hóa hết mấy giây, bất tri bất giác, cô nhoẻn miệng cười, độ cong rất nhỏ rất nhỏ, cô không biết mình đang vui vẻ vì cái gì.

“Khăn, bàn chải đánh răng đều sạch sẽ, yên tâm dùng.” – Hứa Kim Dã đi đến nhà vệ sinh, mở tủ phía trên gương, một nửa là khăn giấy, một nửa là đồ dùng một lần.

Thẩm Thanh Đường đặt ly xuống, cô cởi áo khoác để lên ghế sofa, đi về phía nhà vệ sinh, Hứa Kim Dã đang lấy bàn chải đánh răng cho cô, cô ôm tay đứng đợi ở cửa.

Hứa Kim Dã đưa đồ trong tay cho cô, quay đầu lại nhìn thấy thân hình mảnh khảnh vừa vặn.

Chất liệu vải dệt kim mỏng manh, màu xám sẫm, bao bọc lấy thân hình thiếu nữ mảnh mai thon thả, đường cong trước ngực phập phồng, kéo dài xuống dưới là chiếc eo thon nhỏ, đôi chân dưới làn váy cân xứng thẳng tắp, trắng đến chói mắt.

Thẩm Thanh Đường  không buộc tóc, xõa trên vai cô, đuôi tóc hơi xoăn, đen nhánh ẩm ướt, cô nâng mắt nhìn anh, đôi môi hồng hào căng mọng.

Vẻ mặt không hề đề phòng.

“Rửa mặt xong thì ngủ sớm.” – Hứa Kim Dã nhét khăn vào tay cô.

“Ừm.”

Thẩm Thanh Đường nhận lấy, nghiêng người đi vào trong. Thứ hai người trao đổi không chỉ là không gian, còn có hương vị.

Cửa nhà vệ sinh đóng lại.

Hứa Kim Dã đi đến ban công, châm thuốc kẹp giữa ngón tay, lòng bàn tay nắm tay vịn, tàn thuốc màu đỏ bị rút dần rút dần.

Anh cắn điếu thuốc, rít một hơi thật sâu, vị cay của thuốc lan tỏa khắp người.

Khói thuốc bốc lên, anh rũ tay xuống, dụi tắt nửa điếu thuốc còn lại, mở cửa sổ, không khí lạnh tràn vào, thổi tan lớp khói trắng.

Hứa Kim Dã rời khỏi ban công, đóng cửa kính lại.

Thẩm Thanh Đường đi ra, phòng khách không có ai, cửa phòng ngủ đã đóng, có lẽ anh ngủ rồi. Cô mò mẫm tắt đèn phòng khách.

Trước khi cô bật đèn pin trên điện thoại, xung quanh là một khoảng không tối tăm ngắn ngủi.

Vạn vật tĩnh lặng chỉ còn lại tiếng tim đập.

*

Hôm sau Thẩm Thanh Đường tỉnh dậy vì khát nước.

Cô tìm nước trong mơ cả buổi tối, từ đầu đến cuối đều không thể thỏa mãn mong muốn.

Thẩm Thanh Đường mở mắt, nhìn thấy hoàn cảnh xung quanh xa lạ, theo bản năng cảm thấy hốt hoảng, cô ngồi ngây người trên giường một lúc mới  nhớ ra đây là nhà của Hứa Kim Dã.

Ký ức bắt đầu ùa về, những câu cô nói, những thứ cô chạm qua đều rõ ràng như được chiếu trước mắt.

“…”

Cô sầu não a một tiếng, nhụt chí rụt đầu lại, nhịn không được đưa tay xoa mặt.

Sao lại thành thế này?

May mắn là lúc này vẫn còn sớm, bảy giờ sáng, Hứa Kim Dã trong ấn tượng của cô luôn là người lười biếng, giờ này chắc anh vẫn chưa thức dậy.

Chuồn đi trước khi anh thức dậy tuy không lịch sự nhưng có thể tránh được sự bối rối.

Thẩm Thanh Đường xuống giường, sau khi ngủ một đêm váy có hơi nhăn nhúm, cô kéo kéo sửa sang lại, tìm áo khoác trong phòng một hồi mới nhớ ra hôm qua cô để trong phòng khách.

Lúc ra ngoài, động tác của cô nhẹ nhàng, mở cửa đóng cửa đều rất cẩn thận, cô thả tay cầm ra từng chút từng chút một, cô sợ nếu thả tay nhanh quá nó bật về gây nên tiếng vang quá lớn.

Không đợi cô buông hết tay cầm cửa, sau lưng có tiếng mở cửa.

Thẩm Thanh Đường: “….”

Cô chấp nhận số phận quay đầu lại, cửa phòng ngủ chính mở ra, Hứa Kim Dã từ trong đi ra, có lẽ vừa tắm xong nên anh vừa đi vừa mặc đồ.

Hai cánh tay chống bên trong áo, giơ cao qua đầu, tròng áo vào.

Bên dưới áo để trần, liếc mắt là nhìn thấy vòng eo hẹp gầy, trắng lạnh, đường nét trên eo rõ ràng nhẵn nhụi, kéo thẳng xuống vào trong quần thể thao rộng rãi, phần dưới cũng chẳng khoe mảng da thịt nào nhưng có thể nhìn rõ từng đường cơ bụng.

Thẩm Thanh Đường phản xạ có điều kiện che mắt xoay người lại, cả gương mặt đỏ ửng: “Xin lỗi, tôi không cố ý đâu, tôi không biết…”

“?”

Hứa Kim Dã mặc áo xong, anh cúi đầu nhìn theo bản năng, trước khi ra anh đã mặt quần trước rồi mà.

Nhìn eo thôi cũng có thể thành thế này?

Mới gội đầu xong nên anh chỉ lấy khăn lông, giơ tay lau bừa hai ba cái, sau đó đi đến bàn ăn ngồi xuống, rót nước cho mình, nhìn cô bạn nhỏ đang che mặt.

Tỉnh rượu rồi thì gan chỉ bé như đầu ngón tay.

Hứa Kim Dã thong thả uống nước: “Nhìn cũng nhìn rồi, cậu nói xem phải làm sao?”

Mới vừa tỉnh không bao lâu, lúc nói chuyện giọng vẫn còn khàn khàn.

Thẩm Thanh Đường bị hỏi có chút mờ mịt, thấy rồi thì có thể làm gì, cô cũng không thể cho anh nhìn lại?

Nghĩ đến đây, Thẩm Thanh Đường lại thấy nóng bất thường.

“Nghĩ gì vậy, lỗ tai đỏ thành thế này?” – Hứa Kim Dã thong thả nói, suy cho cùng anh vẫn lo cô sẽ tránh mặt anh cả ngày nên không tiếp tục trêu cô nữa, lấy thêm một cái ly mới, rót nước, hỏi: “Uống không? Qua đây uống nước đi.”

“Uống.”

Thẩm Thanh Đường chậm rãi đi qua, ngồi bên cạnh bàn, tránh né ánh mắt của Hứa Kim Dã, uống hết nước trong ly.

“Uống say có cảm giác thế nào?” – Hứa Kim Dã nhướng mi mắt, như thể chỉ tùy ý hỏi.

“Không tốt lắm.”

Uống say rất tốt, tỉnh lại thì không.

Thẩm Thanh Đường âm thầm bổ sung thêm trong lòng.

“Xin lỗi, tôi không nên uống say, lúc đó chỉ muốn thử một chút.”

Cô một lòng muốn học hư, cái gì dính đến học hư cô đều muốn thử, quả thật là có chút phóng túng. Nếu như đối phương không phải Hứa Kim Dã…bây giờ nghĩ lại cô mới thấy sợ.

Nhưng nếu như không phải anh, cô sẽ không uống rượu.

“Quán bar đã đi, rượu đã uống, thuốc lá suýt chút cũng thử.”

Hứa Kim Dã lại rót nước đưa qua, nhìn cô sau khi quay lại dáng vẻ ngoan ngoãn yên tĩnh thường ngày, có ý xấu cong khóe môi, hỏi: “Cậu biết học sinh hư còn làm gì nữa không?”

Thẩm Thanh Đường chậm rãi nâng mắt, dự cảm chẳng lành.

Thấy anh lười biếng dựa lên lưng ghế, đuôi mắt trời sinh hơi nhướng lên, cô rụt rè hỏi: “Làm gì?”

“Tìm bạn tình.”

Ba chữ đơn giản.

Thẩm Thanh Đường trừng mắt, có chút không dám tin, lắp bắp hỏi: “Tìm…tìm cái gì?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK