• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sân đua xe go-kart nằm ở khu vực mới phát triển của thành phố, đường xá rộng rãi nhưng ít xe, hai hàng cây xanh chống tiếng ồn vẫn còn là cây nhỏ, mới được trồng.

Người tới là Trần Đường, Châu Kỳ, Mập Mạp, những người khác không ở cùng thành phố nên ngày thường khó gặp mặt.

Tóc Châu Kỳ lại ngắn hơn lúc trước, đến vành tai, thẳng và gọn gàng.

Thấy Thẩm Thanh Đường cô ấy giơ tay vẫy.

Châu Kỳ là khách quen, đưa Thẩm Thanh Đường đến phòng thay đồ, đồ đua có rất nhiều màu sắc để lựa, Thẩm Thanh Đường chọn một bộ màu đỏ.

Trong phòng thay đồ chỉ có hai người các cô.

Không chỉ phòng thay đồ, toàn bộ nơi này cũng chỉ có nhân viên, rất vắng vẻ.

“Việc kinh doanh ở đây không tốt sao?” – Thẩm Thanh Đường hỏi

Nghe Thẩm Thanh Đường hỏi, Châu Kỳ nghiêng đầu nhìn cô, cười lớn, đóng tủ quần áo lại: “Cô không biết đại thiếu gia Từ đặc biệt tiễn khách vì cô hả?”

“Hả?” – Thẩm Thanh Đường sửng sốt.

“Nơi này là của cậu ta, ông chủ ấy mà, lại chẳng thiếu tiền, muốn mở cửa lúc nào thì mở lúc ấy, có điều cô là người đầu tiên đến mà cậu ta tiễn khách dừng kinh doanh.”

“Anh ấy mở cái này?” – Thẩm Thanh Đường không biết, lúc đến Hứa Kim Dã cũng không nói gì, chỉ nói đưa cô đi chơi.

Châu Kỳ kéo dây kéo lên tận cằm, chớp chớp mắt nhìn Thẩm Thanh Đường nói: “Không chỉ nơi này, quán bar lần trước chúng ta đến, Hứa Kim Dã cũng có cổ phần.”

“Con ngườiHứa Kim Dã thích đầu tư vào mấy loại đồ ăn nước uống vui chơi đồ ấy, lời lỗ gì cũng có, không có khái niệm gì về tiền, cậu vẫn nên quản anh ta đi.”

Thẩm Thanh Đường chỉ cười cười.

Lần đầu tiên cô mặc đồ đua xe. Vóc dáng cô cao gầy nên mặc size nhỏ, mặc vào vẫn còn dư, ở eo có một sợi dây thắt, vòng eo cực kỳ thon, trông vừa mạnh mẽ nhưng không kém phần nữ tính.

Châu Kỳ trố mắt nhìn chằm chằm vào ngực cô, lại nhìn bản thân mình, lưỡi chống trên hàm trên, không khỏi tức đến bật cười: “Sao cậu có thể gầy thế này mà vẫn có ngực vậy? Tôi nhớ lần trước hình như còn thấp thoáng thấy cậu có khe ngực, vậy là có thiệt luôn hả!!!!”

“…”

Thẩm Thanh Đường nghẹn.

“Hứa Kim Dã, khiến người ta ghen tị quá đi!” – Châu Kỳ nghiến răng nghiến lợi.

Sau khi thay quần áo và ôm mũ bảo hiểm ra ngoài, bên hội con trai đã thay đồ xong đang ngồi trò chuyện.

Hứa Kim Dã cũng mặc một bộ đồ đua màu đỏ, thoạt nhìn hai người như mặc đồ đôi.

Mập Mạp nhìn qua nhìn lại, vỗ cái bộp lên mặt mình nói: “Bất cẩn quá, hôm nay lại là một ngày ăn cơm chó.”

“Có ăn mà còn kén?” – Trần Đường vặn ngược.

Mập Mạp dở khóc dở cười: “Vâng vâng vâng, nhìn người ta yêu đương nhiều rồi, không biết khi nào mới đến lượt mình.”

Châu Kỳ nghe thấy vậy liền vỗ vỗ vào cái bụng của anh ta: “Muốn đến lượt thì trước tiên cắt bỏ cái cục u này đi đã.”

Thẩm Thanh Đường đi về phía Hứa Kim Dã.

Thấy anh mặc đồ đua trên màn hình với tận mắt thấy ngoài đời cảm giác rất khác. Dáng cao chân dài, như móc treo quần áo vậy, lúc mặc đồ đua vào thì đẹp trai không thể tả.

“Em không biết chơi, đợi anh thị phạm một lần cho em xem.” – Hứa Kim Dã nói. Sau khi nhìn thấy bộ đồ cô mặc, anh hài lòng nhếch môi dưới: “Sớm biết trông xinh thế này thì anh đã tặng em một bộ từ lâu.”

Phần lớn thời gian anh đều thấy cô ăn mặc như một cô gái ngoan, đột nhiên đổi phong cách, quả thật là đáng kinh ngạc.

Thẩm Thanh Đường nói được, trong lòng vẫn nhớ đến lời Châu Kỳ nói, cô ngồi xuống bên cạnh anh, lại nhỏ tiếng nói: “Thật ra không cần để trống sân đâu, nhỡ có khách đến sẽ ảnh hưởng đến việc kinh doanh.”

“Không sao, chút tổn thất này có hề gì.”

Thẩm Thanh Đường cau mày, muốn nói gì đó lại nghe anh nói: “Nếu tông phải khách hàng, chỗ tiền đó không đủ đền đâu.”

Giọng điệu vẫn chậm rãi, ung dung và hư hỏng như cũ.

Lúc cô ngộ ra lời anh nói, trừng mắt nhìn anh, vừa tức giận vừa tức cười: “Anh phiền thật.”

“Đi, bọn anh chơi trước một vòng.”

Hứa Kim Dã đứng dậy, tiện tay cầm mũ bảo hiểm, Trần Đường và Mập Mạp cũng đứng dậy, ba người xuống lầu đến sân đua, nhân viên đã chuẩn bị xe xong, bọn họ đi qua đó là có thể trực tiếp lái xe, chỉ còn lại Châu Kỳ và Thẩm Thanh Đường trên khán đài.

Trước khi bắt đầu, Mập mạp còn đang so sánh với từng người một, nụ cười có chút ngốc nghếch, Châu Kỳ trêu cậu ta, Mập Mạp nhỏ bé vẫn không biết gì về vận mệnh của mình.

Dường như đàn ông trời sinh đã có thiên phú về tốc độ, từ lúc bắt đầu tốc độ của ba người đàn ông đã rất nhanh. Hứa Kim Dã ở phía trước, Trần Đường đuổi sát nút ở vị trí thứ hai, luôn chờ cơ hội để vượt qua, Mập Mạp cũng không để bị bỏ quá xa, cậu ta luôn bám sát, lúc đến khúc cua cũng không thấy giảm tốc độ.

Suy cho cùng Hứa Kim Dã xuất thân là dân chuyên nghiệp, chỉ với mấy khúc cua đã đem hai người kia vứt ở sau lưng, vun vút lao đi, chỉ để lại đuôi xe cho Trần Đường và Mập Mạp.

Lúc xuống xe, anh cởi mũ bảo hiểm, vuốt mái tóc rối bù, để lộ vầng trán bóng loáng, lúc nghiêng đầu nhìn khán đài, lông mày đặc biệt thâm sâu.

Anh nâng cằm lên, mỉm cười.

Châu Kỳ chạm vào cánh tay mình: “Nổi hết da gà, cái con người này có thể bớt màu mè không?”

Đến lượt Thẩm Thanh Đường và Châu Kỳ, Châu Kỳ thật sự rất thích chụp ảnh, kéo Thẩm Thanh Đường chụp chung, các loại tư thế đều chụp qua một lần, mỗi bức ảnh đều tạo được cảm giác thần xe.

Mập Mạp không khỏi tặc lưỡi: “Chà, hôm nay đăng lên vòng bạn bè, sẽ có bao nhiêu em trai nhỏ chạy ra nói mấy câu chị ơi chị ngầu quá.”

“Ghen tỵ à?” – Châu Kỳ vặn lại: “Có bản lĩnh thì cậu cũng đăng đi, xem hôm nay có bao nhiêu em gái chạy ra khen “Anh trai đẹp trai quá đi” xem nào.”

“Không có mười em thì cũng được tám em.”

“Nằm mơ.” – 

“…”

Bên kia đang đâm chọc nhau thì bên này Hứa Kim Dã đang ngồi trên xe dạy cô cách điều khiển chân ga bằng tay, đạp phanh, so với lái xe trên đường thì dễ hơn nhiều.”

“Lúc mới bắt đầu lái, cứ thả chậm tốc độ, vào cua thì giảm tốc, đừng hoảng. Các biện pháp an toàn xung quanh rất tốt, có đụng thật thì cũng không sao.”

Thẩm Thanh Đường nghiêm túc gật đầu.

“Căng thẳng hả?” – Châu Kỳ nghiêng đầu hỏi cô.

Thẩm Thanh Đường lắc đầu, lại gật đầu, sau cùng dưới ánh mắt của Hứa Kim Dã, cô lại lắc đầu.

Hứa Kim Dã cười: “Không cần căng thẳng, anh ở đây.”

“Được.”

Thẩm Thanh Đường thở ra một hơn, một tay đặt trên vô lăng.

“Đội mũ bảo hiểm cẩn thận.”

“Được.” – Suýt chút cô đã quên, ngoan ngoãn đội vào.

Nhân viên vẫy cờ báo hiệu cuộc thi bắt đầu.

Thẩm Thanh Đường thầm niệm câu thần chú: “Tay điều khiển chân ga, chân là phanh”, cô tưởng tượng mình cũng phải lao vun vút, trải nghiệm tốc độ và sự kích thích, trên thực tế, cô chỉ nghe thấy một tiếng ầm ầm, sau đó cô bắt đầu di chuyển.

Châu Kỳ ở phía sau cô, phóng vụt qua.

“….”

Trần Đường thấy cảnh này, mím môi dưới, bưng mặt cười, đang định bông đùa vài câu đã thấy Hứa Kim Dã đi lên đường đua, nhàn nhã theo phía trước xe, phòng ngừa xảy ra vấn đề sẽ kịp thời giải quyết.

Nụ cười biến thành một tiếng thở dài: “Thật sự nghiêm túc rồi sao.”

Mập Mạp kỳ quái nhìn Trần Đường: “Nghiêm túc mà, sao cậu thở dài?”

“Cậu không biết nhà họ Thẩm nhìn trúng anh trai của A Dã hả?” Cậu không thấy mối quan hệ này hơi loạn sao?”

Mập Mạp thản nhiên nhướng mày: “Dù sao cũng đều họ Hứa, nếu đã liên hôn thì gả cho ai cũng vậy thôi, hơn nữa bây giờ mới yêu đường, còn chưa đến bước kết hôn.”

“Tôi thấy cậu nghĩ hơi nhiều.”

Trần Đường nhún vai thờ ơ: “Mong là tôinghĩ nhiều.”

“Á.”

Ở bên kia, Thẩm Thanh Đường tông trúng bức tường chắn, tay chân loạn xạ không biết phải làm sao, quay người cầu cứu liền trông thấy Hứa Kim Dã đang đi về phía mình.

“Cứu em.”

Thẩm Thanh Đường phát ra tín hiệu cầu cứu, bó tay chịu trận.

Hứa Kim Dã cười, còn nói cô là đồ ngốc nghếch, Thẩm Thanh Đường cũng rất vô tội mà, cô nói là cô nói trước rồi còn gì, bình thường cô giữ thăng bằng tay chân kém, ở phương diện này là người tối dạ. Hứa Kim Dã đi tới, dễ dàng kéo cô ra khỏi bức tường.

Còn nói: “Có điều là đồ ngốc đáng yêu.”

Gương mặt Thẩm Thanh Đường trốn sau mũ bảo hiểm từ từ hồng lên, lí nhí nói: “Đợi lát nữa sẽ không thấy đáng yêu.”

Hứa Kim Dã phì cười, gõ lên mũ của cô, cộc cộc hai tiếng, hỏi cô còn định tông bao nhiêu lần nữa.

Cứ như thể cô đang cố tình gây rối.

Thẩm Thanh Đường giơ ngón tay lên, nhưng là tất cả số ngón của hai bàn tay: “Chắc không vượt qua số này đâu nhỉ.”

“Khá tốt, sân này còn mười tám khúc cua nữa, tông thêm mười lần cũng không tính là nhiều.”

“…”

Thẩm Thanh Đường thề sẽ chiến đấu vì danh dự của mình.

Trước khi lời thề tan biến hoàn toàn, cô đã tông vào một chiếc xe trước khi đến góc cua tiếp theo. Như thường lệ Hứa Kim Dã sẽ đến cứu cô, sau đó giơ chín ngón tay nhắc nhở số lần còn lại của cô.

Kết thúc đương nhiên là tông hơn mười lần, cụ thể là bao nhiêu thì cô không rõ.

Về phần Trần Đường và Mập Mạp, hai người họ nghi ngờ cô và Hứa Kim Dã cố ý làm như vậy để thể hiện tình cảm trong lúc chơi đua xe, tăng sự mới mẻ. Trên thực tế tốc độ trên đường đua của cô như đi tản bộ, há chẳng phải đang diễn trò yêu đương, diễn đi diễn lại vở anh hùng cứu mỹ nhân thì là gì.

Thẩm Thanh Đường vụng về nói với bọn họ không có, sau đó lại nói với Hứa Kim Dã cô thật sự không có như vậy, kỹ năng của cô không đủ để hỗ trợ cho cô diễn xuất.

Cô cũng mong mình giống Châu Kỳ, đạp hết ga đến vạch đích, phong thái như đàn ông bọn họ.

Hứa Kim Dã nhướng mày: “Quan tâm họ làm gì, ghen tỵ thì mấy người có thể diễn một vở.”

Trần Đường cười: “E là diễn không hay.”

Thẩm Thanh Đường nghe ra ý tứ của cậu ta, giống như là nói ngốc cỡ như cô khó diễn lắm.

Thật sự cũng có một chút thu hoạch là sau khi tông xe đến nỗi lòng bàn tay cô tê dại, tuy tốc độ vẫn không nhanh hơn nhưng cô đã có thể tự lái hết một vòng, không đụng thêm tường chắn lần nào nữa.

Dù sao đi nữa thì kết quả cũng có chút tiến bộ.

Thẩm Thanh Đường không ngừng xoay vô lăng vòng vòng không biết chán, tốc độ càng lúc càng nhanh, trong lúc tốc độ tăng lên thì áp lực giảm được không ít.

Cuối cùng, Hứa Kim Dã nói dừng lại, cô đành phải xuống xe nghỉ mệt, cởi mũ bảo hiểm, trên trán lấm tấm mồ hôi mỏng, cô cầm lấy ly nước được đưa tới, uống ừng ực hai ngụm.

Nhịp tim vẫn đập nhanh, thật khó để bình tĩnh lại.

Cho đến khi rời khỏi sân đua go-kart, hai tay Thẩm Thanh Đường vẫn còn tê dại như cũ không hề giảm bớt. Xe đỗ ở ven đường gần nhà.

“Chơi vui không?” – Hứa Kim Dã hỏi cô.

Thẩm Thanh Đường gật mạnh, mặt cô vẫn còn đỏ bừng vì cảm giác hưng phấn khi nãy, đôi mắt trong veo như pha lê, lóe sáng, cô nói: “Em rất hâm mộ anh.”

Cô chưa từng có trải nghiệm này trước năm cô hai mươi tuổi.

“Việc này làm em hâm mộ?”

Thẩm Thanh Đường biết cô nói có hơi khoa trương, anh không thể hiểu được, cô mím môi cười, không giải thích: “Hôm nay em rất vui.”

“Vui cỡ nào?”

“Cực kỳ cực kỳ. Không có ngôn từ nào để hình dung.” – Cô chợt nhận ra hai người cách nhau rất gần.

Gần đến mức có thể trông thấy rõ lông mi của đối phương.

Không gian trong xe chật hẹp, tiếng nói chuyện dừng lại, chỉ còn lại tiếng hít thở của nhau, bầu không khí chợt thay đổi.

“Sau này, sẽ đưa em đi làm nhiều chuyện vui hơn.”

“Hứa nhé.”

Khoảnh khắc cánh môi chợt rơi xuống, Thẩm Thanh Đường giống như con chim non sợ hãi, đập cánh muốn bay đi, nhưng thân thể nhịn không được lại cuộn mình lại, cô sợ bị người khác phát hiện. Mặc dù biết cửa kính xe có dán màn che, từ bên ngoài nhìn vào không thể nhìn thấy bên trong nhưng cô có thể thấy người đi bộ ở bên ngoài, trái tim bị nhấc lên, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể bị người khác phát hiện.

Lại có một cảm giác vui vẻ thầm kín khác, như chơi xe go-kart, sẽ bị tông xe nhưng lại phấn khích khiến tim đập loạn.

________

*Tác giả có lời muốn nói:
Khổng tước chơi tới phấn kính.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK