• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ảnh chụp rất nét, tận mấy tấm.

Thẩm Thanh Đường đứng trên bục giảng, cách đó không xa là Hứa Kim Dã đang chiếu slide thuyết trình, ảnh không có bộ lọc, hai vị thần nhan sắc đứng ở nơi đó cho dù tùy ý quay quay chụp chụp cũng có thể chụp ra được cảm giác một bộ phim thần tượng.

Thẩm Thanh Đường nhìn thẳng xuống dưới.

Hứa Kim Dã nghiêng đầu, ánh mắt lười biếng hướng về Thẩm Thanh Đường.

Hai người bất ngờ chạm mắt nhau, cùng một góc nghiêng thần thánh.

[ Chủ topic là thiên tài quá, nói thật đi, có phải việc làm thêm của chị là trạm tỷ không, kỹ thuật chụp ảnh này hẳn phải có hơi thở paparazzi trên người! ]

[ Cứu mạng, ngày cuồng hoan của nhan cẩu nha, hai người có gương mặt xuất chúng cùng khung hình, quả thực la làm cho tôi lóa mắt luôn. ]

[ Lúc Hứa Kim Dã nhìn Thẩm Thanh Đường, đầu tôi chạy được một trăm ngàn chữ các tình tiết tiểu thuyết nha, hai người họ có ở bên nhau thật không? Vì tôi, ở bên nhau đi, đừng ép tôi van xin các người. ]

[ Không phải đâu, đây là bài tập nhóm của môn tự chọn, trùng hợp chia vào cùng nhóm. ]

[ Nhóm này xét về nhan sắc thôi là toàn thắng. ]

[ Có gì nói đó, Hứa Kim Dã thật sự quá hoang dã, Thẩm Thanh Đường thì ngoan ngoãn quá, nếu như ở bên nhau chỉ sợ cô ấy bị ăn đến xương cũng không còn! ]

[ Có ai cảm thấy Hứa Kim Dã ở trước mặt Thẩm Thanh Đường rất giống với chó hoang bị thuần phục không? ]

[ Cười chết tui rồi. Nội tâm Hứa Kim Dã: ??????  Ông đây là chó hoang? ]

[ Có !!! Không phải mình thím. ]

[ Tôi lo tiểu tiên nữ bị chó hoang kéo xuống phàm trần mất! ]

Tưởng Thanh cầm điện thoại đưa cho Thẩm Thanh Đường xem, lướt từng trang từng trang, trong khu bình luận có rất nhiều các từ ngữ táo bạo.

“Cậu thấy tớ nói hay không? Diễn đàn trường chúng ta ngày thường nào có nhiều người chú ý vậy đâu, topic này của cậu vừa lên dân số lập tức tăng vọt!”

Có thể thấy mọi người đều đang hóng dưa.

Sự chú ý của Thẩm Thanh Đường rơi vào dòng chó hoang bị thuần phục kia, lông mày khẽ nhíu lại, cô nghĩ đến Hứa Kim Dã, không hiểu sao thấy từ này dành cho anh rất chính xác.

Trương Giai Di và Tống Tuệ Nhu hết tiết quay về ký túc xá, vừa vào cửa liền giơ điện thoại thét chói tai: “Có phải tớ bỏ lỡ cái gì rồi không, lần trước tớ chỉ biết hai người cùng nhóm với Hứa Kim Dã, lần này tiến thẳng tới chung khung hình luôn rồi hả?”

Tưởng Thanh là người có mặt tại hiện trường, vắt chân lên đem chuyện hôm nay kể rõ mười mươi.

“Á á á, tiếc quá tiếc quá, lúc đó tớ không giành được học cùng lớp với các cậu!” – Trương Giai Di bỏ cặp sách và đồ ăn tối xuống

Tống Tuệ Nhu mím môi cười: “Trên diễn đàn có nói cứ như thật, hệt như Đường Đường thật sự yêu đương với Hứa Kim Dã vậy.”

“Vậy không được, suy diễn chút thì được, hiện thực thì hơi quá.”

“Cũng phải, bây giờ đang là truyện cổ tích lãng tử quay đầu.”

“….”

Thẩm Thanh Đường đã ăn cơm tối với Tưởng Thanh, cô mở sách chuyên ngành ra đối chiếu với bài ghi hôm nay, ôn lại một lần.

Trong đầu cô, những tấm ảnh đó lại lướt qua, đường nét của Hứa Kim Dã càng rõ ràng hơn.

*

Lúc Tống Nguyên gửi liên kết diễn đàn cho Hứa Kim Dã thì Hứa Kim Dã đã không còn ở trường nữa, đèn quán bar rất tối, nhạc rock đinh tai nhức óc.

Hứa Kim Dã nhấn vào đường liên kết, đợi vài giây, hiển thị đầu tiên là ký tự, tên của Thẩm Thanh Đường đặc biệt rõ ràng.

Qua một lúc, ảnh chụp lén trong lớp  dần dần hiện ra.

Không có gì khác biệt, Thẩm Thanh Đường vẫn rất ngoan. Hứa Kim Dã nhếch môi dưới, tiện tay ấn một cái.

“Một mình nhàm chán ngồi xem điện thoại?” – có giọng nói vang lên ở phía sau, bóng người vòng qua đi đến chỗ ngồi đối diện, tiện tay mở hai chai rượu đặt xuống.

“Mới vừa rồi là Thẩm Thanh Đường?” – giọng điệu không chắc chắn, cũng chỉ nhìn lướt qua.

Lúc này Hứa Kim Dã mới nhấc mí mắt: “Quen?”

“Là thật, quen biết từ hồi cấp hai, chủ ý của người lớn hai nhà nên gặp được vài lần, cô ấy còn xinh đẹp hơn trước kia.”

Đoạn Khải Văn vắt chân lên dựa vào thành ghế, nhướng mày cười, giống như đang hồi tưởng: “Đã dậy thì.”

“Thẩm Thanh Đường vẫn luôn xinh đẹp như thế, bây giờ còn là hoa khôi của đại học Kinh.” – người nói chính là người đàn ông mặc áo sơ mi đen bên cạnh, anh ta dựa lên lan can nhìn sàn nhảy bên dưới, nghe thấy cái tên quen thuộc nên quay người lại nói.

“Xinh đẹp thì có xinh đẹp, có điều không thú vị lắm, một cô gái ngoan, một lòng chỉ biết đến học hành.” – Đoạn Khải Văn cười.

Rượu trong ly sóng sánh, ngón tay thon dài dọc theo thành ly lạnh lẽo trượt dần xuống, Hứa Kim Dã rũ mắt, không nhìn rõ tâm tình.

Trái lại Đoạn Khải Văn chợt nhớ đến câu chuyện trước kia.

“Lúc ấy tôi còn không biết ý đồ của ba mẹ  tôi, còn tưởng hai người họ muốn tìm một người có thành tích tốt đến quản lý  tôi. Lúc cô ấy ở chung với  tôi, rất ít nói cứ giải đề mãi. Khi đó còn cho rằng cô ấy giả vờ, trong lòng nghĩ làm gì có ai làm bài tập mọi lúc mọi nơi như vậy, đến gần xem thử thì giải đề Vật Lý thật, mẹ nó chứ, quá đỉnh.”

“Tôi nói với cô ấy không cần mải miết giải đề vậy đâu, cuộc sống không chỉ có điểm số, cô ấy thậm chí còn từ quyển sách ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn tôi rồi nói, cuộc đời có rất nhiều giai đoạn, mỗi giai đoạn đều có chuyện nên làm, chuyện lúc này cô ấy phải làm là học tập.”

“Lúc ấy tôi thầm nghĩ trong đầu cô gái này học đến khờ luôn rồi. Ở cùng cô ấy cũng có điểm tốt, ba mẹ tôi không nhìn chằm chằm tớ nữa nên tôi đi chơi game. Sau đó, đột nhiên cô ấy nuôi một con chó, hình như là chị họ tặng, cô ấy không còn mải miết giải đề nữa, chơi cùng con chó đó rất vui vẻ.”

“Tôi thấy chả có hứng thú gì, chỉ nói với mẹ cô ấy tôi không thích chó, bị dị ứng với lông chó. Sau đó thì con chó kia chết, cô ấy lại càng trầm mặc càng nhạt nhẽo, sau đó nữa thì không qua lại nữa.”

Đoạn Khải Văn khẽ chậc một tiếng: “Bây giờ mới biết, lúc đó ba mẹ tôi là đang chọn vợ cho tôi. Nghĩ lại cũng tiếc, cô ấy khá phù hợp.”

Có người bật cười: “Tính cách tốt, tiện cho cậu ra ngoài ăn chơi chứ gì.”

“Đừng có cười, chả lẽ các người không nghĩ vậy à?”

“Không có xấu xa như cậu.”

“Giả vờ giả vịt.”

“…”

“Con chó đó sao chết?” – Hứa Kim Dã vẫn luôn im lặng, đột nhiên giọng nói lười biếng vang lên, khiến cho Đoạn Khải Văn ngạc nhiên.

Chuyện đã qua rất lâu, có rất nhiều thứ đã không còn nhớ rõ, huống chi chỉ là một con chó.

Một ly rượu vào cổ họng, Đoạn Khải Văn vẫn có chút ấn tượng: “Hình như là té chết từ sân thượng nhà họ, lúc phát hiện đã cứng đờ, chết từ lâu rồi.”

Anh ta nhướng mày, tò mò hỏi: “Sao đột nhiên có hứng thú quan tâm một con chó vậy?”

Chỉ là một con chó đã chết.

Hứa Kim Dã không tiếp lời.

Suy nghĩ của anh quay về buổi tối hôm ở nhà anh, mẹ Thẩm chỉ nói một câu vì học hành căng thẳng nên không nuôi nữa, Thẩm Thanh Đường nắm chặt đôi đũa, nắm chặt đến nỗi khớp ngón tay trở thành màu xanh.

Giống như cô đang cố gắng nhẫn nhịn.

Mấy giây sau, cô nhếch môi cười, ngoan ngoãn đáp lại.

Anh lại nhớ đến đêm đó trong rừng cây trong trường, lúc anh đi vào nhìn thấy cô, bóng dáng mỏng manh trong đêm tối rất mờ ảo.

Cô rút điếu thuốc ra, động tác cứng ngắt, khi châm lửa cũng vậy.

“Anh Hứa, anh có phương thức liên lạc với Thẩm Thanh Đường không?” – Đoạn Khải Văn hỏi.

“Cậu muốn làm gì? Nối lại lương duyên?” – Có người cười hỏi.

“Người ta là học sinh ngoan của đại học Kinh, cái loại đa tình như cậu thôi đừng đụng vào người ta.” – Bạn học bên cạnh châm chọc nói.

Tuy là nói đùa, nhưng cũng là lời thật lòng.

Người như bọn họ, chơi thì chơi nhưng cũng có giới hạn.

Đoạn Khải Văn không để ý nhướng mày: “Bạn học cũ ôn chuyện không được à? Huống hồ gì bây giờ cô ấy xinh đẹp như vậy, đưa ra ngoài chơi thì có làm sao?”

“Đều lớn hết rồi giả vờ cái gì?”

“Anh Hứa, gửi phương thức liên lạc của cô ấy cho em đi.”

Hứa Kim Dã lười nhác nằm trong ghế, chân dài gác lên bàn trà, nâng mí mắt nhìn anh ta, ngón tay ngoắc nhẹ : “Cậu qua đây.”

Đoạn Khải Văn cười tủm tỉm đi qua: “Nếu em ôm được người trong tay, lúc nào anh muốn chơi cũng có thể chơi.”

Hứa Kim Dã cười khẩy.

Vừa rồi dáng vẻ còn lười biếng, lúc này trông có vẻ âm u.

Đoạn Khải Văn nuốt một cái, cảm giác được bầu không khí không đúng lắm, vừa định cười trừ nói đùa mấy câu, còn chưa kịp mở miệng, một cú đạp trực tiếp đáp thẳng lên ngực cậu ta.

Sức lực không nhẹ, cậu ta ngã ngược về ghế, sau lưng bị đập rất mạnh, cậu ta rên một tiếng, cổ họng có mùi tanh, Đoạn Khải Văn nghĩ mình bị gãy xương rồi.

Người bên cạnh khi nãy còn đang cười, đột nhiên biến cố ập tới khiến cho nụ cười trên mặt lập tức cứng đờ.

Người quen biết Hứa Kim Dã đều biết, anh không phải kiểu người hở chút là động tay động chân, một khi đã ra tay thì chính là đòn chết.

Gặp qua vài lần đều mọi người đều xem anh là đại thiếu gia lười nhác được nuông chiều từ bé; chỉ có vài người trong đó cùng anh trưởng thành mới biết, đều là dối trá.

Hứa Kim Dã chơi đua xe, mạng của mình anh còn không coi trọng, mạng của người khác làm gì được anh để tâm.

“Anh Hứa anh Hứa, cậu ta chỉ có cái miệng đê tiện, anh đừng chấp nhặt với cậu ta.”

“Mọi người đều là anh em, nói sai thì mắng thêm vài câu, anh có không thoải mái thì bọn em mắng cùng anh.”

“……”

Đoạn Khải Văn ôm ngực, ánh mắt lóe lên sự sợ hãi, theo bản năng lùi về phía sau: “Hứa Kim Dã, cậu phát điên cái gì vậy, nhà các người là trâu bò thì nhà người khác cũng không phải ăn chay.”

“Anh động tay động chân ở đây thật sự không sợ hai nhà ồn ào mất hết thể diện sao?”

Hứa Kim Dã cười khẩy, nụ cười khinh miệt từ đáy lòng.

Một bóng đen đổ xuống trước mặt Đoạn Khải Văn.

Cậu ta run rẩy không ngừng, trong đầu chỉ còn lại hai chữ “tiêu đời”.

Mười giờ,

Thẩm Thanh Đường tắm xong từ trong nhà vệ sinh đi ra.

Tưởng Thanh mong ngóng ngồi trên giường chơi điện thoại, thấy Thẩm Thanh Đường đi ra, cô ấy chỉ vào điện thoại trên bàn nói: “Đường Đường, điện thoại cậu reo mãi, có người gọi.”

“Ừ.”

Thẩm Thanh Đường cầm lên, là số lạ nhưng là đầu số của thành phố này.

Trên màn hình hiển thị gọi bốn cuộc, cô chần chờ, vẫn chọn nghe máy, đặt điện thoại bên tai, vẫn không lên tiếng, bên kia cũng vang lên tiếng nói chuyện liên hồi.

“Cám ơn Trời Đất, bà cô ơi cậu cuối cùng cũng chịu nghe điện thoại.”

“Ừm?”

“Là Thẩm Thanh Đường đúng không, bây giờ cậu qua đây đi, chậm thêm chút nữa Hứa Kim Dã sẽ đánh chết người mất.”

“Hả?” – cô càng nghe càng không hiểu.

“Bây giờ thật sự không kịp giải thích nhiều như vậy, tôi gửi địa chỉ cho cậu, cậu tới đây ngay nhé, ai mà ngờ được xảy ra chuyện thật.”

“Tớ không phải lừa đảo, Trần Đường, cậu nghe qua chưa, trước kia từng học chung trường cấp hai.”

“…..”

Điện thoại bị ngắt.

Đối phương gửi địa chỉ qua tin nhắn cho cô — Quán bar XLK.

Thẩm Thanh Đường cầm điện thoại, mới dần dần hoàn hồn lại, chỉ nói mấy câu cô cũng không biết tình hình là thế nào, dừng lại một chút cô gọi điện cho Hứa Kim Dã.

Reo hồi lâu, không ai bắt máy.

“Chậm thêm chút nữa Hứa Kim Dã sẽ đánh chết người ta mất.” – giọng nói dồn dập của nam sinh lại vang lên.

Cuộc gọi này có phải đùa giỡn không?

Thẩm Thanh Đường đã không còn thời gian bận tâm nữa.

“Ai vậy, muộn thế này còn gọi điện?” – Tưởng Thanh tò mò hỏi.

“Một người bạn, tớ ra ngoài một chuyến.” – Thẩm Thanh Đường tiện tay cầm áo khoác với túi xách, thay giày rồi đi thẳng ra cửa.

“Khuya vậy rồi cậu đi đâu vậy?”

Tưởng Thanh còn chưa dứt lời, đáp lại cô ấy là tiếng đóng cửa.

Cô ấy cau mày, lần đầu tiên trông thấy Thẩm Thanh Đường sốt ruột như vậy, gấp đến nỗi cả áo ngủ cũng không thay.

*

Đêm khuya gió lớn.

Lúc từ trên xe xuống, Thẩm Thanh Đường nhịn không được cuộn chặt áo khoác.

Trên đường đi cô gọi điện cho Hứa Kim Dã mấy lần, vẫn như cũ không ai nghe máy, lúc đến trước cửa quán bar, cô gọi điện cho dãy số lạ khi nãy.

Có người nghe máy nhưng bên kia rất hỗn loạn, đủ các loại âm thanh, không rõ đối phương nói gì, cách một lúc sau, mới yên tĩnh trở lại.

Thẩm Thanh Đường nín thở.

“Thẩm Thanh Đường?”

Giọng nói quen thuộc, lười nhác vang lên.

Không vì gì cả, hốc mắt cô nóng lên, vào khoảnh khắc nghe được giọng nói ấy, cô đã nghĩ cho dù bị lừa cũng không sao.

Chỉ cần anh không sao.

“Cậu ở đâu?” – Hứa Kim Dã có vẻ rất mệt mỏi, hỏi cô.

Thẩm Thanh Đường nhìn tấm biển neon lập lòe, nói vị trí của mình.

“Đứng im đó.”

“Đừng nhúc nhích.”

Hứa Kim Dã nói.

“Được.” – Cô nhẹ nhàng thở ra.

Ven đường, lá cây ngô đồng rụng xuống rất nhiều, trơ trụi, không còn phồn hoa như mùa hè.

Những chiếc lá khô bị cuốn đến gốc cây, rút vào nhau tìm kiếm chút hơi ấm.

Thẩm Thanh Đường cúi đầu, xoa hai tay, cảm giác căng thẳng khi đến đây đã giảm xuống, cô đứng đợi, cảm thấy lo lắng trên con đường xa lạ.

Một lúc sau, cô ngước mắt trông thấy bóng người đi tới.

Mặc dù không thấy rõ nhưng cô nhận ra, là Hứa Kim Dã.

Bàn tay nắm chặt rồi buông ra, cô hít sâu một hơi.

Hứa Kim Dã mặc áo khoác màu đen, thứ tiến đến gần Thẩm Thanh Đường trước là chiếc bóng của anh.

“Cậu đến đây làm gì?”

Cách nhau chỉ còn một bước chân thì anh dừng lại, rũ mắt nhìn xuống Thẩm Thanh Đường, giọng nói còn khàn hơn trong điện thoại.

Dưới áo khoác len mỏng manh là đồ ngủ hình trái cây, phong cách của cô gái nhỏ, dưới chân là đôi giày thể thao.

Mái tóc vừa được gội đang xõa trên vai, bị gió thổi có hơi rối

Thực ra là rối tung rối mù.

“Có người nói với tôi anh đang đánh nhau.” – Thẩm Thanh Đường cắn môi, trả lời anh bằng giọng nói rất nhỏ. Dưới tầm mắt anh, ánh mắt cô không được tự nhiên dời đi nơi khác.

“Có người nói thì cậu tin luôn?”

“Không phải, tôi gọi điện thoại cho cậu, không có người nghe.”

“Tôi đánh nhau cậu tới làm gì?”

“…”

“Đến giúp?”

“… Không phải.” – tiếng Thẩm Thanh Đường trả lời rất rất nhỏ.

“Đến khuyên can?”

“….Ừ.”

Đầu cô gái nhỏ cúi đến nỗi như muốn ngã xuống luôn rồi, vì cúi xuống thấp nên lộ ra nửa phần cổ trắng nõn, nhỏ đến nỗi một bàn tay cũng có thể bẻ gãy.

Cô lấy đâu ra can đảm đêm hôm chạy đến đây vậy?

“Quả là học sinh ngoan.”

Bỗng nhiên Hứa Kim Dã cảm thấy thèm thuốc, anh rút điếu thuốc ra, đưa đến bên miệng, ánh mắt liếc thấy thân hình mảnh mai bên cạnh, cười khàn, không châm lửa, lấy xuống vứt vào thùng rác.

Thẩm Thanh Đường mới phát hiện trên mu bàn tay anh rỉ máu.

Lúc anh tới đây quá bình thường, căn bản không giống như vừa đánh nhau xong, cô nuốt nước bọt, cau mày: “Cậu bị thương rồi.”

Hứa Kim Dã nhìn theo tầm mắt cô, không để tâm: “Không phải của tôi.”

“Ồ.” – Thẩm Thanh Đường mới phát hiện bản thân lúc này thật ra khá hoảng loạn, ít nhất là giờ phút này cô vốn không quan tâm đến máu này của ai.

Không hút thuốc.

Hứa Kim Dã nghiêng đầu, sau đó anh gọi tên cô.

“Thẩm Thanh Đường.”

Cô ngẩng đầu, nhìn Hứa Kim Dã bằng đôi mắt trong vắt .

Hứa Kim Dã nhếch môi, khàn giọng nói: “Cách để học hư không chỉ có mỗi hút thuốc đâu.”

Thẩm Thanh Đường biết anh đang nhắc đến chuyện kia, cô hết sức ngạc nhiên, mặt mày nóng bừng, màu đỏ hồng nhàn nhạt lan ra.

Ngay giây tiếp theo cô lại nghe anh nói.

“Cậu muốn học không?”

____

*Tác giả có lời muốn nói:

Kế hoạch dạy hư cô gái ngoan, bắt đầu!

Cứu với, tôi bắt đầu thấy kích thích.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK