• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn – ý trên mặt chữ, là chỉ có thể nhìn. Uống rượu, xuống sàn nhảy kề sát người nhảy múa với người lạ hoặc đàn ông lạ bắt chuyện…tất cả mọi thứ ở trong đây đều không được.

Hai cánh tay của Thẩm Thanh Đường buông thõng ở hai bên, nhìn Hứa Kim Dã, đợi câu trả lời.

Châu Kỳ cười thầm bên môi, ánh mắt đảo qua lại hai người đầy thú vị. Một cô gái ngoan ngoãn được nuôi dạy nghiêm khắc, khí chất nhã nhặn đoan trang. Một chàng trai toàn thân từ trên xuống dưới đều là sự nổi loạn, ngồi ở đó nhướng nhướng mí mắt, tính xâm lược cùng áp bức ngập tràn.

Không hiểu tại sao cảm giác được một làn sóng dâng trào.

Hóng hớt không ngại lớn chuyện, Châu Kỳ còn chê ngọn lửa này không đủ mạnh.

Ầm một tiếng, tiếng đồng chip trên bàn bài bị đẩy ra, Hứa Kim Dã vứt lá bài trên tay xuống, hơi nghiêng người, chân dài còn gác ngang ở đó, khẽ xùy một tiếng: “Người do tôi đưa đến, học sinh tốt bị cậu làm hư, tôi phải bàn giao thế nào đây?”

Bàn giao, bàn giao cho ai?

Châu Kỳ nhịn không được âm thầm trợn mắt mắng chửi trong lòng, đưa người ta đến đây không phải để học hư à? Câu này mà Hứa Kim Dã cũng nói ra miệng được.

“Nhảy tý thôi mà, sao hư được?”

“Người bị bắt mất, tôi bắt đền cậu nhé?”

“…”

Mập Mập cười cười: “Hay là cùng nhau xuống dưới chơi đi, hôm nay có ban nhạc chuyên nghiệp đến chơi, nghe nhạc nhảy múa cũng được.”

“Tôi sao cũng được, chơi ở đâu cũng là chơi.” – Trần Đường dựa về phía sau: “Em gái Thanh Đường còn chưa được chơi gì, để em ấy trải nghiệm một chút cũng được.”

“Được thôi, chơi một hồi rồi cũng như nhau, Anh Hứa thấy sao?”

“…”

Thẩm Thanh Đường có chút mờ mịt, cô cảm thấy mình như một đưa trẻ được đưa ngoài chơi, lúc này người lớn đang bàn luận xem làm thế nào để thu xếp ổn thỏa cho mình.

“Được, mấy người chơi của mấy người.” – đột nhiên Hứa Kim Dã đứng dậy, nghiêng người, tiện tay lấy áo khoác mặc vào, từ trong xương cốt tỏa ra sự lười biếng: “Cứ vậy đi, tôi chịu trách nhiệm đưa cô gái nhỏ này đi chơi.”

Trong tay có thêm một cái áo khoác, là cái mà Châu Kỳ vừa treo lên không lâu, áo khoác của Thẩm Thanh Đường, anh đưa qua: “Mặc lên đi, ngoài kia không ấm như trong này đâu.”

“Vậy hả?” – Cô hỏi theo bản năng.

Hứa Kim Dã tùy ý liếc qua, cô mặc một chiếc váy ôm bó sát, lúc ngồi xuống làn váy miễn cưỡng lắm mới qua đùi, cô ngồi nghiêm chỉnh, hai khép hai đùi lại.

Nơi cần thon thì thon, nơi cần đầy đặn cũng chẳng thiếu miếng thịt nào.

“Ừm.” – anh hừ khẽ: “Có khi nào tôi lừa cậu chưa?”

“Ừ.” – Thẩm Thanh Đường mặc áo khoác lên lại, nhưng không kín bưng như trước, trạng thái của cô đã tự nhiên hơn khi nãy.

Cô đứng lên: “Đi thôi.”

Ánh mắt sáng bừng, có thể nhìn ra được cô thật sự muốn đi.

Khóe môi miễng cưỡng hướng lên trên một chút, Hứa Kim Dã nhấc chân đi ra phía ngoài, bóng lưng thẳng tắp, tóc ngắn gọn gàng, đường cổ thon dài ẩn giấu sau lớp áo màu đen.

Châu Kỳ chứng kiến toàn bộ quá trình: “…” – không còn gì để nói.

Trước kia Châu Kỳ cảm thấy Hứa Kim Dã rất chó, còn bây giờ thì mẹ nó chứ hơn cả chó!

*

Châu Kỳ đợi mọi người cùng đi xuống, đều là khách quen của quán bar lại quen đường, chọn một băng ghế ngồi xuống, giơ tay vẫy Thẩm Thanh Đường đang ở trên lầu.

Bên cạnh Thẩm Thanh Đường có một cậu thiếu gia, rũ mí mắt, không có biểu cảm gì.

“Các cậu có cảm thấy anh Hứa hôm nay rất không bình thường không?” – Châu Kỳ tựa lên băng ghế, hỏi: “Bình thường cậu ta thoải mái hơn bất kì ai, hôm nay hoàn lương rồi, mở miệng khép miệng đều là không thể dạy hư con người ta.”

“Cậu ta là kiểu gì trong lòng cậu còn không rõ?”

Mập Mập gọi nhân viên đưa rượu qua, quay đầu lại không cho là đúng nói: “Chắc không đâu, em gái Thanh Đường đúng là rất ngoan, em ấy không giống chúng ta, đặc biệt chăm sóc một chút cũng đúng.”

“Cậu hiểu cái đách.”

Trần Đường cười khinh thành tiếng, châm một điếu thuốc, kẹp giữa ngón tay: “Dễ gì Hứa Kim Dã không biết, trong lòng cậu ta biết thừa.”

Trên lầu.

Thẩm Thanh Đường có chút ghen tỵ.

Cô không nghĩ đến Hứa Kim Dã nói muốn đưa cô đi chơi chính là ra khỏi phòng bao, đứng trên hành lang lầu hai nhìn cho đỡ ghiền.

Mới nãy, cô đi theo Châu Kỳ được bao nhiêu bước đâu đã có người xách cô kéo trở về, Hứa Kim Dã hất hất cằm: “Tầm nhìn ở đây thoáng, cậu muốn nhìn, muốn xem bao lâu cũng được.”

“……..”

Bất quá vẫn đỡ  hơn ngây ra trong phòng bao xem những bộ phim tình cảm nhàm chán.

Lúc vào người rất đông, Thẩm Thanh Đường chỉ đi theo Hứa Kim Dã nên không chú ý đến hoàn cảnh xung quanh, trong ấn tượng mơ hồ của cô chỉ nhớ là đông người, ánh đèn mập mờ, âm nhạc đinh tai nhức óc.

Lúc này cô mới phát hiện phong cách của quán bar được trang trí thiên về kiểu máy móc cơ khí, với những ánh đèn noen màu hồng tím, màu xanh lam huyền ảo đan xen vào nhau, cyberpunk, nặng nề lập lòe.

Các khoảng trống, bàn đứng và các băng ghế ngồi ở trong góc đều đã chật kín người, người nâng ly người đổi ly, tư thái thong dong tán gẫu thân thiết.

Châu Kỳ có vóc dáng cao, tóc búi natra, trang điểm rực rỡ, áo hai dây phối với quần jean dài, ngực phập phồng rất thu hút, trên rốn dán một viên kim cương, nó lóe sáng theo mỗi động tác của cô ấy nó.

Một lúc sau, ban nhạc chuyên nghiệp lên sân khấu, ca sĩ chính là nam sinh tóc xoăn, đội mũ dệt kim màu xanh được kéo đến mí mắt, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt và một cái miệng, giọng anh ta như nuốt phải khói, trầm khàn lại quyến rũ.

Thẩm Thanh Đường bất giác nằm sấp xuống, tay chống cằm, góc nghiêng của cô gái mềm mại sạch sẽ, hàng mi dài cong vút, đoan trang hiền lành, khiến người khác nhìn mà mê mẩn.

Hứa Kim Dã quay lưng lại, anh đã trải qua các loại trường hợp giống thế này nhưng chưa bao giờ có cảm giác gì, giờ đây lại cảm thấy khát, đưa tay sờ hộp thuốc, chạm vào rồi lại rút tay về, cuối cùng cũng không làm gì, chỉ gác tay lên nhìn cô.

Càng nhìn càng bức bối, con người anh vốn không kiên nhẫn lắm.

“Thẩm Thanh Đường.” – anh nghiêng người, không kiên nhẫn gọi tên cô.

Không nghe thấy, đối phương không trả lời.

Hứa Kim Dã cúi người, khoảng cách lập tức được kéo gần, tầm mắt dừng lại ở lỗ tai trắng nõn khẽ sửng sốt, sau đó anh hắng giọng gọi cô: “Thẩm Thanh Đường.”

Giọng nói sát bên tai, ngay cả hơi nóng lúc nói chuyện cũng thổi tới.

Thẩm Thanh Đường không có phòng bị gì, theo bản năng lùi ra sau, không hề báo trước lao vào lồng ngực lạnh lẽo cứng rắn, mùi thuốc lá cực nhạt hòa với mùi gỗ lạnh, không những không khó ngửi trái lại còn gây nghiện.

Còn chưa kịp lùi lại, một cánh tay chống ở hai bên người cô, như ngăn cách cô ra thành một không gian nhỏ hẹp biệt lập.

Cô đối diện với anh, khoảng cách rất gần, anh cúi đầu là có thể hôn cô.

Thẩm Thanh Đường hoảng hốt không thôi, eo tì lên lan cang, cách một lớp quần áo cô cũng có thể cảm giác được khí lạnh trên da thịt. Vì để kéo dời khoảng cách cô chỉ có thể không ngừng lùi bước, dựa về sau.

Hô hấp rối loạn, đầu óc trống rỗng, ngay cả ban nhạc hát cái gì cô cũng không nghe rõ, là giai điệu da diết, ngân nga nhưng không có ai quan tâm, trong góc khuất các đôi tình nhân mặc sức hôn nhau.

Hứa Kim Dã hỏi: “Xem đủ chưa?”

“Đủ rồi, đủ rồi.” – thắt lưng tê dại, cô hơi luống cuống, tránh khỏi tầm mắt anh: “Anh đừng….đừng đến gần như vậy.”

“Mới gần thế này đã chịu không nổi?” – giống như cố ý giày vò thần kinh người khác, tốc độ nói chuyện chậm chạp vô cùng.

“Ừm.” – Âm thanh giữa răng môi tràn ra.

Hứa Kim Dã nhếch môi: “Khi nãy là ai ồn ào đòi xuống lầu, cậu thấy trên sàn nhảy ở dưới kia, người dính chặt lấy người, còn gần hơn thế này nhiều.”

Cô gái nhỏ bị trêu chọc, làn da trắng nõn đỏ bừng.

“Dáng vẻ này của cậu…”

Thẩm Thanh Đường mím môi: “Tôi thế nào…”

“Như một con thỏ, nhấm nháp từng miếng…” – giọng điệu như hù dọa trẻ con, ẩn chứa trong đó là tiếng cười trầm thấp dọa người.

“…”

Một giây sau, Hứa Kim Dã rút người về, giọng điệu cũng đứng đắn hơn vài phần: “Qua đây, dạy câu chơi bài.”

Hứa Kim Dã biết chơi bài là do ông nội dạy, người già rồi, sở thích để giết thời gian cũng không nhiều, ông cụ thích nhất chơi cờ với đánh bài, bài tây hay mạt chược các thứ đều chơi, nhàn rỗi nên dạy anh chơi, cũng không có mục đích gì khác, đơn giản là thiếu người chơi cùng.

Có mấy người xuống lầu đã quay trở lên, Mập Mập và Trần Đường ở đây, Châu Kỳ bị một cậu thanh niên dáng vẻ lịch sự bắt chuyện, hai người nói chuyện qua lại, bọn họ cũng không ở đó làm bóng đèn nên cùng lên đây chơi bài.

Hứa Kim Dã không chơi, chỉ phụ trách dạy.

Những con chip trên bàn chất thành ngọn núi nhỏ, là số chip anh thắng khi nãy, anh bảo cô cứ việc chơi thua thì thôi, chơi giải trí không cần áp lực tâm lý.

Thẩm Thanh Đường gật đầu nhưng vẫn không tránh khỏi căng thẳng, cô tập trung tinh thần nghe Mập Mập giải thích cách chơi.

Một bộ bài có 52 lá. Bắt đầu sẽ chia mỗi người 6 lá, lật 2 lá làm bài sáng, bốn lá giữ lại làm bài tối, sau đó thay phiên nhau rút bài, bài được rút lên có thể thay cho bài đang giữ, cũng có thể bỏ bài không lấy. Bài được giữ lại sẽ phải lấy làm bài sáng.

Lá A, J, Q sẽ là 1 điểm, lá K là 0 điểm, lá 2 có thể trừ đi 2 điểm, điểm của lá 3 đến 10 sẽ tương ứng với chính nó.

Rút hết bài, điểm sẽ được tính trên các quân bài hiện có, điểm thấp nhất thì thắng.

Cách chơi Poker này không phổ biến lắm.

“Nhìn bài, nhớ số và chữ, chọn hai lá làm bài sáng.” – Quá nhiều quy tắc một lúc nên Thẩm Thanh Đường không nhớ hết, Hứa Kim Dã cúi người dạy cô.

Hơi thở thuộc về anh bao trùm lấy cô, Thẩm Thanh Đường chậm rãi hít thở, vành tai nóng bừng.

Đang trong phòng bao nên áo khoác ngoài lại được cởi ra treo trên mắc áo, Thẩm Thanh Đường căng hai vai, lưng dán trên bả vai rắc chắc, nhiệt độ của anh xuyên qua chất vải mỏng manh thiêu đốt cô khiến cô không thể tập trung toàn bộ tinh thần.

“Rút bài.” – Hứa Kim Dã gõ lên lá bài, khớp xương ngón tay rõ ràng, móng tay được cắt ngay ngắn sạch sẽ.

Thẩm Thanh Đường nhắm mắt lại, xua đuổi tạp niệm, chậm rãi rút bài, là lá mười chuồn, số nút lớn nhất, ai cũng nói người mới thường may mắn nhưng đến lượt cô thì liền bay sạch.

Hứa Kim Dã cũng cười: “Xui thật.”

Bàn tay cầm bài lơ lửng giữa không trung, Thẩm Thanh Đường vẫn theo thói quen ngửa đầu hỏi trước: “Bỏ đúng không?”

Giọng điệu còn có chút không chắc chắn, vì trước đó cô đã cầm bảy rô, là anh bảo cô giữ lại, cô không hiểu lắm nhưng vẫn giữ lại.

“Ừm.”

Hứa Kim Dã gõ nhẹ lên mặt bàn.

Sau khi đếm xong, Thẩm Thanh Đường đếm đầu ngón tay một lần: “Tám điểm.”

“Vậy là thắng hả?” – Cô nghiêng đầu qua, có chút bất ngờ, có chút vui mừng.

“Tạm được, không đến nỗi ngốc.”

Hứa Kim Dã thẳng người, cong môi, coi như là hài lòng nở nụ cười, anh kéo cái ghế bên cạnh ngồi xuống, chân dài duỗi về phía trước, không tránh khỏi đụng trúng cô đang vui mừng, lại nghe anh nói: “Thật ra không khó, chơi một ván nữa?”

Cổ họng Thẩm Thanh Đường thít chặt, gật đầu.

Mập Mập và Trần Đường nhìn nhau, có một loại cảm giác đây là tại số mệnh, cho dù là dưới lầu hay trên lầu hai người họ đều không thể thoát khỏi số mệnh làm bóng đèn.

*

Lúc Châu Kỳ lên lầu Hứa Kim Dã không còn ở đây, giữa chừng anh có điện thoại, người trong đội xe gọi, trong quán bar quá ồn ào, anh đi ra ngoài nghe.

Thẩm Thanh Đường cũng không chơi bài nữa, cô cầm điện thoại trả lời tin nhắn của Tưởng Thanh.

Tưởng Thanh hỏi cô có về không, khi nào về?

Châu Kỳ ngồi xuống cạnh cô, duỗi eo: “Bây giờ đàn ông đều có thể bắt chuyện vậy sao? Muốn ngủ thì ngủ thôi, nói đến thơ từ ca phú làm gì.”

Nghe đến buồn ngủ.

Thẩm Thanh Đường cười cười: “Cũng khá nho nhã.”

“Làm bộ làm tịch thôi.” – Châu Kỳ sửa lại, sắc mặt vẫn ổn, mở miệng rồi lại thôi, cô ấy lỡ đễnh hỏi: “Muốn uống  gì?”

“Nước ép đi.”

Châu Kỳ vặn vẹo thắt lưng dán lại gần bên tai Thẩm Thanh Đường hỏi: “Người quản cậu không ở đây nữa, cậu có muốn uống thử thứ khác không?”

So với Châu Kỳ thì Thẩm Thanh Đường như một đứa bé ngoan, chớp chớp mắt hỏi: “Thứ khác là thứ gì?”

Lúc này.

Phục vụ bưng một khay rượu đẩy cửa đi vào.

Châu Kỳ lấy một ly trong đó để lên người cô: “Ly này của cậu.”

“Đây cũng là rượu?” – Thẩm Thanh Đường hỏi.

Ly thủy tinh có hoa văn dòng sông bị đóng băng, mới nhìn thì giống soda, trên thành ly có một lớp sương mỏng, trang trí bằng lá bạc hà và chanh xanh cắt lát, nhìn dáng vẻ bên ngoài lại càng giống đồ uống mùa hè phổ biến.

“Mojito, là rượu rum, cho thêm bạc hà, nước chanh xanh, soda và đường làm dịu đi vị nồng của rượu rum. Uống vào có bị bạc hà mát lạnh, thích hợp với người mới như cậu.”

“Thử đi.” – Châu Kỳ bắt chéo chân, hất hất cằm tỏ ý.

Thẩm Thanh Đường bưng cái ly lên, còn chưa uống đã ngửi thấy mùi vị tươi mát của bạc hà và chanh xanh xen lẫn với mùi rượu nhàn nhạt.

Cô thử một ngụm, sảng khoái bất ngờ.

Hơi ngọt, mùi rượu ngược lại khá nhạt.

“Ngon không?” – Châu Kỳ tò mò hỏi.

Thẩm Thanh Đường gật đầu.

Châu Kỳ như đạt được thành tựu: “Tửu lượng cũng cậu cũng được đó, người mới uống rượu cũng chịu không nổi nồng độ cồn này.”

Thẩm Thanh Đường nâng ly, nhấp từng ngụm từng ngụm.

Trong ký ức của cô cũng có mùi vị giống như vậy.

Hình như là sau tết, cô đến nhà ông bà ngoại, khi đó cô khoảng mười tuổi, sau khi ăn cơm xong mọi người đến phòng khách trò chuyện, lúc dì còn chưa kịp thu dọn đồ trên bàn, cô lén lút bò lên chỗ ông ngoại ngồi, xuất phát từ tò mò, cô uống hết chỗ rượu còn lại, cô sợ bị phát hiện nên gấp gáp uống, từng ngụm to trượt từ cổ xuống.

Cổ họng, dạ dày giống như bị thiêu đốt, cô không dám nói với người nhà, bò từ trên ghế xuống, đất trời xoay chuyển, bước đi xiêu vẹo.

Lúc ba mẹ tìm thấy cô, trời đã chập tối, mẹ nhìn thấy toàn bộ cơ thể cô đỏ bừng, bà khóc không ngừng.

“Cũng may không sốt.” – Ba Thẩm ôm cô lên, áp tay lên trán cô, hỏi: “Đường Đường có khó chịu không?”

Mẹ Đường đến gần, tức giận: “Con mèo tham ăn, cái gì cũng dám uống, không biết giống ai?”

Ba Thẩm: “Con gái tôi thì giống ai? Bà đó, chửi chó mắng mèo.”

Giây phút đầm ấm hiếm hoi của cả nhà.

Thẩm Thanh Đường mím môi cười, đầu óc nặng nề, cô quay đầu qua, nhắm mắt, mơ mơ màng màng, thỉnh thoảng lại dùng đầu lưỡi liếm khóe môi, vẫn còn dư vị.

Lúc này Châu Kỳ mới phản ứng lại, thôi xong, uống say rồi.

Cô ấy còn chưa nghĩ ra phải giải thích thế nào với Hứa Kim Dã thì cửa phòng bao bị đẩy ra, anh nhấc chân tiến vào.

Châu Kỳ chỉ có thể ngượng ngùng nặn ra một nụ cười: “Quay lại rồi hả.”

Hứa Kim Dã không nhìn Châu Kỳ, tầm mắt dừng lại ở góc sofa, liếc mắt thấy làn da trắng nõn ửng đỏ bất thường, gân xanh ở huyệt thái dương giật giật.

“Không giải thích chút?”

Ánh mắt tối đen dọa người bị ép xuống.

“Cô ấy uống Mojito.” – Châu Kỳ lo lắng trả lời.

Hứa Kim Dã hừ nhẹ: “Mojito cao nhất mười độ, có thể say thành thế này?”

Châu Kỳ yếu ớt giơ tay, ba ngón tay dựng thẳng lên: “Đã uống ba ly.”

Thẩm Thanh Đường uống thử xong nói rất ngon, giống như nước soda.

Châu Kỳ hào phóng nói thấy ngon thì uống thêm ly nữa đi, một ly rồi một ly, ba ly vào bụng, rượu ngấm vào người rồi thành như vậy.

“Có điều cũng tốt mà, cô ấy uống say vẫn rất ngoan, không quậy không phá, chỉ là cô ấy như vậy có đưa về ký túc xá được không?”

Nói đến đây, dưới cảm giác áp bức, giọng càng lúc càng nhỏ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK