• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thẩm Thanh Đường thở rất nhẹ.

Giống như rơi vào một giấc mơ đẹp.. Trong giấc mơ đó cũng như thế này, không màng đúng sai phải trái, không màng logic.

Hứa Kim Dã thích cô là chuyện trước nay cô chưa từng nghĩ tới, nhưng người đang cúi xuống nhìn cô rất chân thật, tất cả các giác quan đều đang nói với cô, cô đang ở hiện thực.

“Mẹ nó, cú ném khi nãy của ông đây đẹp xuất sắc đúng không, cú nhảy ba bước vào rổ của tớ quá là tuyệt vời.”

“Cỗ máy ghi bàn ngầu lòi toàn dựa vào cái miệng của cậu.”

“Câm mồm hộ cái, so với anh, em chỉ là em trai bé bỏng.”

“…”

Bên đường có một đám người đi tới, họ vừa mới chơi trên sân bóng về, hơi thở tuổi trẻ dạt dào từ phía sau vang tới, âm thanh ồn ào vang dội, lúc băng qua đường cũng không dừng lại, xoay người nhảy lên, làm một động tác ném rổ.

Tiếng bước chân và trò chuyện càng lúc càng gần.

Mặt Thẩm Thanh Đường vẫn đỏ bừng, cô im lặng quay lưng lại vớ nhóm người kia, cúi đầu, vân vê góc áo.

Giống như một con chim cút con.

Hứa Kim Dã nghiêng đầu, anh biết da mặt cô mỏng.

“Ồ, anh Hứa nè?” – nam sinh ôm bóng liếc nhìn đã nhìn ra Hứa Kim Dã đang đứng bên đường, hai người từng chơi bóng rổ cùng nhau, ấn tượng sâu sắc như vậy khó mà không nhận ra.

Có vài người trong đám đông quen biết anh nên cũng chào hỏi.

Hứa Kim Dã nâng cằm lên, coi như là đáp lại.

“Đây là chuyện gì đây?” – nam sinh ôm bóng nhận ra điều gì đó, anh ta chỉ thấy lưng của cô gái, thân hình mảnh khảnh, dáng người rất đẹp, mái tóc đen dài, chỉ nhìn từ phía sau cũng biết gương mặt sẽ không tệ hơn.

“Bạn gái anh hả, chúc mừng chúc mừng!” – Một nam sinh khác cười cười.

“Vậy là chị dâu rồi!”

“Chào chị dâu, em là bạn của anh Hứa, vẫn còn độc thân…”

“Cút.” – Hứa Kim Dã nheo mắt, thờ ơ cười.

“Không giới thiệu chút sao, sau này nhìn thấy có thể chào hỏi cái mà, đúng không chị dâu?” – nam sinh ôm bóng chẳng những không đi mà còn muốn đi tới gần.

Da mặt Thẩm Thanh Đường căng thẳng, lòng bàn tay cô đã rịn một lớp mồ hôi mỏng, cô bối rối, theo bản năng muốn trốn, thì thầm nói câu “đi trước đây’ rồi rẽ sang phía bên kia. Con đường này không dẫn về ký túc xá, cô phải đi đường vòng.

Còn chưa kịp bước đi thì cánh tay của cô bị kéo lại, lúc cô còn chưa kịp phản ứng đã bị ấn vào trong lòng anh.

Sau gáy bị một bàn tay giữ lại, ấn vào trong, trán bị ép sát vào người anh, đầu mũi cô ngửi thấy mùi hương của làn da sạch sẽ, hít thật sâu vào phổi.

Thẩm Thanh Đường sững sờ mấy giây, quên cả cử động, khi cô phản ứng lại được thì không dám cử động, có rất nhiều cặp mắt đang nhìn chằm chằm.

Nam sinh ôm bóng cổ vũ, huýt sáo bừa bãi.

“Được rồi, da mặt cô ấy mỏng, đừng ở đây làm trò nữa.” – Hứa Kim Dã liếc qua, giọng điệu vẫn thờ ơ như cũ nhưng đã lạnh nhạt hơn rất nhiều.

Mấy nam sinh nọ cũng hiểu chuyện, không đùa giỡn quá trớn, nói đùa vài câu liền rời đi.

“Đi hết rồi.”

Hứa Kim Dã vỗ nhẹ đầu Thẩm Thanh Đường, thả cô ra, nhìn gương mặt đỏ đến sắp rỉ máu của cô anh nhịn không được trêu chọc: “Xem ra vẫn chưa hạ sốt.”

“Bị ngộp đó, cậu…chặt quá, tôi không thở được.” – Thẩm Thanh Đường đưa mu bàn tay lên mặt, cố gắng làm bản thân mát hơn.

“Sao khi nãy không nói?”

“Khi nãy như vậy, sao mà nói…” – giọng cô càng lúc càng nhỏ, bởi vì có người lại nghiêng về phía trước, giống như một ngọn lửa nhỏ vừa được thắp lên, lúc còn chưa lan rộng liền bị dập tắt.

Cô không còn đường lùi, đằng sau là những bụi cây được cắt tỉa gọn gàng.

Trong ánh sáng mờ ảo, ngũ quan trên gương mặt cô rất rõ ràng, bóng tối trong đáy mắt gần như nuốt chửng cô: “Thẩm Thanh Đường, em còn chưa trả lời câu hỏi của tôi.”

Những lúc thế này anh luôn gọi thẳng họ tên cô, mỗi lần gọi, trái tim cô lại đập mạnh.

Thẩm Thanh Đường hơi phồng má, cắn môi, hạ quyết tâm đưa ra kết luận: “Tại sao, kiểu người anh thích rõ ràng không phải kiểu người như tôi.”

“Tôi thích kiểu người gì?” – giọng anh trầm khàn, khoảng cách gần như vậy khiến cô có chút không chịu nổi, nhưng cô không thể không chịu đựng.

“…..Thì vẻ ngoài xinh đẹp, tính cách táo bạo, sống động và thú vị.” – Hàng mi cong của cô khẽ run lên, cô cảm thấy rất đắng ngắt.

Đoàn Khải Văn từng cười nhạo cô, nếu như cô không có gương mặt ưa nhìn thì sẽ có bao nhiêu người đàn ông thích cái tính cách nhạt nhẽo của cô?

“Ai nói?” – Hứa Kim Dã khàn giọng hỏi.

Chuyện này từ lâu đã không còn là bí mật.

Những cô gái bên cạnh Hứa Kim Dã, đều như thế, không hề khó đoán.

Cổ họng khô khốc, cô khó hiểu hỏi: “Không cần ai nói, dù sao đây cũng là sự thật.”

“Sự thật cái khỉ gió.”

Đầu lưỡi anh chống lên hàm răng trên, Hứa Kim Dã đè nén sự bồn chồn cùng vô số cảm xúc dâng trào trong lồng ngực, cúi đầu nhìn vào mắt cô, sau đó bình tĩnh lại nói: “Tôi thích em.”

“Thẩm Thanh Đường, tôi thích em.”

“Tôi thích em không phải vì em là kiểu người gì, mà vì…” – đột nhiên anh nở nụ cười, thở ra một hơi, âm giọng còn nhẹ nhàng hơn khi nãy, mang theo sự dịu dàng vốn không thường thấy trên người anh.

“Chỉ vì em là em.”

Như thở dài. Như tâm tình.

Với những chuyện thích hay không thích này, môn thống kê không áp dụng được.

Hốc mắt chua xót cực kỳ.

Tầm nhìn cô phủ đầy hơi nước, trước mắt mờ sương, trong cơn mê, cô cảm thấy mình như một con bướm đêm dưới ánh đèn đường, chỉ to bằng móng tay, không biết mệt lao vào ánh sáng, chạm nhẹ vào chao đèn, âm thanh lách tách vang lên không dứt cho đến khi trút hơi tàn cuối cùng, mới dừng lại.

Nó sinh ra trong bóng tối nhưng khát khao ánh sáng và hơi ấm.

“Được không?” – giọng nói trầm khàn lại vang bên tai cô.

Thẩm Thanh Đường không quan tâm đến bất cứ điều gì ngoại trừ gật đầu, hơi ẩm từ khóe mắt tràn ra, cô cảm nhận được đầu ngón tay thô ráp lướt qua khóe mắt mình, cô khịt mũi, nhẹ nhàng nói: “Có điều, tôi chưa từng yêu đường, tôi không giỏi việc này lắm, có thể phải nhờ anh kiên nhẫn một chút.”

“Anh phải chuẩn bị tinh thần cho tốt, có thể tôi không phải một người bạn gái thú vị, cuộc sống của tôi từ đơn giản đến nhàm chán, việc học chiếm phần lớn thời gian của tôi.”

“Hình như tôi cũng không giỏi dỗ dành người khác, chắc là cũng có chút nhạy cảm.”

“…”

Cô ngoan ngoãn nói ra từng thứ một, như thể cô muốn đưa cho anh một cuốn sách hướng dẫn sử dụng Thẩm Thanh Đường.

Hứa Kim Dã nhịn cười hết sức khổ sở, gò má anh hơi đau nhức. Cuối cùng anh cũng không thể nhịn được nữa, anh nhặt được bảo bối gì thế này, anh nâng tay xoa đầu cô.

“Cám ơn em, anh thích vừa sử dụng vừa trải nghiệm.”

Thiếu niên cong eo, cười có chút bất đắc dĩ.

Vành tai Thẩm Thanh Đường đỏ bừng, cô hơi xấu hổ, cô gần như quên mất tình tình anh xấu xa cỡ nào, cô rất muốn bịt miệng anh lại để ngăn tiếng cười khiến người ta phiền lòng này đi, nhưng độ ấm của cái chạm nhẹ lần trước dường như vẫn còn trong lòng bàn tay cô, cô hoảng hốt khiến cho vành tai càng nóng hơn.

Lông mi dày phiền lòng cụp xuống, chóp mũi thẳng tắp ửng hồng.

Ngưng cười Hứa Kim Dã đứng thẳng người lại, cong môi: “Anh đưa em về ký túc xá.”

“Không cần đâu, ký túc xá đông người, tôi tự về là được rồi.” – Thẩm Thanh Đường mím môi dưới, ngập ngừng vài giây, cảm thấy đây không giống lời nên nói với bạn trai, đột ngột thay đổi thân phân cô chưa kịp thích nghi.

“Ngủ ngon.”

Cô ngước mắt lên, dịu dàng bổ sung.

Câu nói trước câu chúc ngủ ngon cũng không có gì quá đáng, Hứa Kim Dã đứng ở nơi xa, nâng cằm, ánh mắt dịu dàng: “Ngủ ngon.”

Thẩm Thanh Đường đi rất chậm, cô cảm giác được vẫn có ánh mắt luôn dõi theo cô từ đằng sau, cô không quay đầu, bước đi càng lúc càng nhanh hơn, nhẹ hơn.

Dường như hạnh phúc chỉ đến muộn

Đi đến bên dưới ký túc xá, cô mới hoàn toàn cảm nhận được sự vui sướng tràn ngập khắp cơ thể.

Hứa Kim Dã, bạn trai.

Hai từ này, quý giá và sâu nặng, ẩn nấp trong lòng, tràn ngập niềm vui.

**

Thuốc phải truyền ba ngày, Hứa Kim Dã đúng giờ đến đón cô.

Anh đang ở ngã tư trước ký túc xá, dáng người cao lớn không cần thấy rõ mặt, liếc một cái cũng có thể nhìn ra anh. Anh mặc áo khoác đen, bên trong là áo len tối màu, quần dài và giày thể thao. Hứa Kim Dã có một ưu điểm trời ban, anh mặc đại món gì cũng trông rất đẹp.

Từ xa, Hứa Kim Dã đã nhìn thấy cô.

Buổi sáng với buổi tối không giống nhau, không có bóng tối bao phủ, dưới ánh sáng rực rỡ, lúc nhìn nhau, cô lặng lẽ khẽ dời tầm mắt.

Mặt cô lại đỏ lên.

Hứa Kim Dã nhấc chân đi qua, khi anh đến gần, hơi thở của anh bao trùm lấy cô, cô gái nhỏ thấp hơn anh nửa cái đầu, vì vậy anh đưa tay đặt lên trán cô không tốn chút sức nào, sau đó anh đưa tay lên trán mình, lại đưa lên trán cô, cảm nhận sự chênh lệch nhiệt độ.

“Hết sốt rồi.”

Đây là bên ngoài ký túc xá, sinh viên đi đi lại lại.

Thẩm Thanh Đường cắn môi, kéo bàn tay trên trán mình xuống, cô chưa kịp buông ra đã bị người ta nắm lấy, đầu ngón tay lướt qua lòng bàn tay, khiến cô run rẩy.

Cô không quen nên muốn rút tay về, nhưng lại bị giữ chặt hơn.

Cô được dẫn đi về phía trước.

“Nắm tay thôi, không ảnh hưởng đến thuần phong mỹ tục đâu.” – Hứa Kim Dã cười nhẹ, lông mày nhíu lại, cả người lười biếng thoải mái.

“Ừm.”

Cô phát ra âm thanh yếu ớt, không khỏi vùi mặt vào trong khăn choàng.

Một tiếng thở dài nhẹ nhàng mang theo nụ cười vang lên bên cạnh: “Thả lỏng cánh tay, ngón tay có thể congrồi gập lại, nắm lấy tay anh, nắm chặt chút.”

“…”

“Em còn như vậy là anh phải thu tiền học phí đó.” – Hứa Kim Dã hừ một tiếng: “Thật là ngốc.”

Bàn tay bị nắm nóng hầm hập, không biết là nhiệt độ của ai, cô vùi mặt mình vào khăn choàng chỉ chừa lại đôi mắt, dưới lời dạy nhẹ nhàng của anh, cô không khỏi khẽ xùy một tiếng, hừ hừ nói anh thật là phiền.

Phòng y tế không xa lắm, đi bộ tầm mười mấy phút là tới. Thẩm Thanh Đường lại cảm thấy thời gian chưa bao giờ dài như vậy.

Bước vào sảnh, thấy bác sĩ khám bệnh cho Thẩm Thanh Đường hôm qua, hai tay đút trong túi áo blouse trắng, khóe mắt thoáng nhìn thấy hai người họ bác sĩ nhanh chóng nhớ ra, nói trước: “Lại là hai người.”

Dù sao thì người ưa nhìn luôn để lại ấn tượng sâu sắc cho người khác.

Tầm mắt bác sĩ dừng lại trên bàn tay đang nắm tay nhau của hai người, bác sĩ nhướng mày đầy ẩn ý. Thanh niên bây giờ, hôm qua còn nói không phải người yêu, hôm nay đã tay nắm tay.

Đều đã học đại học hết rồi, cũng qua cái tuổi cấm yêu sớm, có yêu đương thôi cũng còn trốn trốn tránh tránh nữa.

Bác sĩ không nói gì nhưng lời nói của bà ấy toàn bộ đều viết trên mặt.

Thẩm Thanh Đường cũng không biết giải thích thế nào, dù sao đúng là hôm qua cũng không phải loại quan hệ đó.

Hứa Kim Dã ngược lại không hề để tâm, chào bác sĩ: “Đúng vậy, tối qua mới được xác nhận thân phận xong, bây giờ là bạn trai.’

“Hôm qua cô ấy không lừa bác sĩ.”

“Ồ ra thế à.”

Bác sĩ khá ngạc nhiên, mở to mắt, cười nói: “Vậy chúc mừng chúc mừng.”

“Chàng trai này thoạt nhìn là biết bạn trai tốt, hôm qua cậu ấy rất để ý đến việc thay thuốc, khiến cho các cô y tá của chúng tôi cứ nhớ tới là ghen tị.”

“!”

Thẩm Thanh Đường che mặt muốn chạy trốn, chưa bước được một bước đã bị kéo về, dán lại gần anh hơn, sau đó cô nghe thấy Hứa Kim Dã thản nhiên nói: “Da mặt bạn gái tôi mỏng, bác sĩ đừng trêu.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK