• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ăn xong bữa cơm mọi người xuống núi, sau khi vào đến thành phố thì ai về nhà nấy.

Trong điện thoại Hứa Kim Dã vẫn còn tin nhắn chưa trả lời, nội dung tin nhắn đều nhắc đến việc ba Hứa đi công tác đã trở về, Hứa Kim Dã phải về nhà ăn cơm.

Anh tắt điện thoại, vẫn không trả lời chỉ xuất hiện đúng vào giờ cơm.

Trên bàn cơm, bốn người, mỗi người ngồi một bên, ba Hứa ngồi ở vị trí chủ tọa, vị trí đối diện với Hứa Kim Dã.

Lúc mới bắt đầu, ba Hứa hỏi Hứa Tri Hành chuyện công ty, Hứa Tri Hành đã có chuẩn bị trước nên hỏi gì đáp nấy, ba Hứa gật đầu, tạm coi là hài lòng.

Mẹ Hứa nói thêm vài câu trách móc, bảo Hứa Tri Hành mãi bận việc công ty, rất ít về nhà, sao phải lao tâm lao lực vất vả đến thế.

Ba Hứa chỉ cười cười: “Thanh niên mà, bà muốn nó cứ rảnh rỗi sao?”

Nói xong, ông liếc mắt về phía đối diện, ánh mắt nhíu lại vài phần: “Mấy hôm nay con đang làm gì? Chơi đủ rồi thì nên về công ty giúp đỡ đi.”

Ba Hứa đẩy kính lên, dưới tròng kính dày là một đôi mắt lão làng sâu thẳm, nói xong ông chậm rãi cắt miếng bít-tết.

Ông không thường xuyên ở nhà, thị trường nước ngoài không ổn định, ông lại không yên tâm giao cho con trai mình nên một mình gánh vác. Số thời gian ông ở nhà trong năm chỉ tính trên đầu ngón tay, thời gian tiếp xúc giữa cha con với nhau càng ít, lúc nói chuyện cũng là giọng điệu cứng nhắc, không giống cha nói với con mà giống sếp nói chuyện với cấp dưới hơn.

Hứa Tri Hành rất quen thuộc với dáng vẻ này của ông. Từ nhỏ anh ta đã lớn lên trong môi trường này, ba Hứa nhấc tay là anh ta đã biết mình nên làm gì.

Nhưng Hứa Kim Dã thì không.

Trước năm mười bảy tuổi đều là con số không, cha cũng chỉ là một cách gọi, cộng thêm tính cách không thích bị quản thúc, Hứa Kim Dã vô cảm với với giọng điệu ra lệnh, hoặc nói thẳng ra là phản cảm.

Mẹ Hứa nhạy bén nhận ra bầu không khí trên bàn cơm không đúng, liền đặt bàn tay lên cánh tay của ba Hứa: “Khó khăn lắm mọi người mới đông đủ ăn một bữa cơm đoàn viên, đừng nói chuyện công ty nữa.” 

“A Dã vẫn còn nhỏ, chuyện đến công ty sau này hẵng nói.”

“Còn nhỏ? Hứa Tri Hành vừa thi đại học xong là đến công ty, nếu nói tuổi tác còn kém nó hai tuổi kìa.”

“Chuyện này có gì hay mà so?” – Mẹ Hứa vẫn ôn hòa.

“Tại sao không thể so? Không phải bà không biết nó làm gì ở bên ngoài, ăn uống vui chơi cái gì cũng có, đua xe đến mạng cũng không cần, mấy năm nay tôi mở một mắt nhắm một mắt là hy vọng nó có thể dần dần kềm chế bản thân, cân bằng tâm lý, biết nên làm gì không nên làm gì,.”

“Chuyện gì thì cũng để ăn xong rồi nói, được không?”

Ba Hứa có hơi nóng giận: “Ăn xong còn có thể tìm thấy người à?”

Hứa Tri Hành ngẩng đầu, nói: “Ba nói cũng đúng, dù sao thì vấn đề này cũng phải bàn bạc, sớm một chút muộn một chút cũng không khác biệt.”

“…”

Bữa cơm này, ăn không vui vẻ.

Mẹ Hứa nói không lại hai cha con, thu tay về, khăn ăn bị vò thành một cục vứt trên bàn ăn, bà liếc mắt về Hứa Kim Dã chưa hề lên tiếng.

Anh vẫn bình tĩnh húp món súp kiểu Ý.

Mẹ Hứa vẫn nhớ lúc giao Hứa Kim Dã cho ông nội Hứa, anh mới năm tuổi, còn chưa cao quá bàn cơm, ngũ quan xinh đẹp giống như một cô bé, bập bẹ giọng sữa non nớt gọi mẹ ơi, hỏi khi nào đến đón anh về nhà. Thời gian mong manh như áng mây trôi, anh đã cao lớn trưởng thành, ánh mắt sâu thẳm, sống mũi cao thẳng… Ký ức và hiện thực chồng lên nhau, để lại một khoảng trống to lớn ở giữa, đó là quá khứ mà bà chưa một lần tham dự.

Ngón tay dưới bàn cơm run rẩy, trong lòng bà luôn tồn tại nỗi hổ thẹn.

Ăn xong.

Hứa Kim Dã rút khăn giấy, ấn ấn lên viền môi, đứng dậy, vẫn không quên phép lịch sự nói một câu ăn no rồi, mọi người thong thả.

Ba Hứa tức giận đến mức đập bàn: “Thái độ này của anh là gì, nãy giờ chúng tôi nói bao nhiêu câu, không câu nào lọt vào tai anh hả?”

“Nghe thấy.”

Hứa Kim Dã dừng bước, nhướng mắt thờ ơ hỏi: “Vậy nên?”

“Hứa Kim Dã, chú ý thái độ của em!” – Hứa Tri Hành cau mày mắng, ra vẻ là người làm anh.

Hứa Kim Dã cười lạnh, ngước mắt lên, mệt mỏi lại xấc xược.

“Chuyện tôi không muốn làm, ai cũng đừng nghĩ ép được tôi.”

“Cũng đâu phải là mười mấy năm trước, vài câu nói của các người đã thay tôi định đoạt, tôi không có hứng thú với chuyện công ty, bây giờ không sau này cũng sẽ không.”

“Kiêu căng ngạo mạn! Anh nghĩ anh là ai?” – cuối cùng ba Hứa cũng nổi trận lôi đình: “Nếu anh hiểu chuyện, giỏi giang được một nửa như anh trai anh, ai còn quản anh?”

Hứa Kim Dã nghe xong chỉ lười biếng ngáp một cái, nhấc chân rời đi.

Sau lưng, khăn trải bàn bị lật lên, bát đĩa rơi xuống đất, vỡ toang.

Hứa Tri Hành đuổi theo ra ngoài, chất vấn: “Rốt cuộc em muốn gì hả, những việc em làm bên ngoài có chuyện gì hay ho không? Một ngày em mang họ Hứa thì cả đời này em cũng mang họ Hứa. Hôm nay không đến không ty thì sau này em cũng phải đến.”

“Tôi không thấy đấy là kết quả cuối cùng của việc này.” – Hứa Kim Dã lấy chìa khóa xe ra, mở khóa, mở cửa xe.

Cửa xe bị giữ lại, Hứa Tri Hành chặn cửa, sắc mặt rất tệ: “Trong nhà nợ em, mấy năm nay ai mà không bù đắp cho em, nếu em thật sự muốn ghi thù việc này cả đời, nếu em không cam lòng cứ tính lên đầu anh.”

Hứa Kim Dã lười nhác bật cười, trong mắt tối tăm lạnh lùng: “Anh nên đi khám bệnh đi.”

“Anh đề cao mình quá rồi, cũng không phải ngày một ngày hai.”

Cửa xe đóng lại, đạp ga, chiếc xe biến mất không bóng dáng.

*

Thứ hai, Thẩm Thanh Đường đến công ty nhận việc, cô đã nói với Hứa Tri Hành trước một ngày, anh ta cũng nhắc qua với bên Nhân sự, đã sắp xếp thư ký sẽ đích thân đi gặp. Sau khi sắp xếp xong thời gian thực tập, Thẩm Thanh Đường được bố trí làm việc ở phòng Tổng giám đốc.

Trước khi đến, người trong công ty đã đồn đoán thân phận của cô có quen biết mà đến, không cần thông qua thủ tục thông thường của công ty, thân phận chắc chắn không tầm thường.

Sau khi đến công ty nhận việc, nghi vấn lại càng được xác thực rõ ràng hơn.

Một nhân viên am hiểu liếc mắt một cái lập tức có thể nhận ra Thẩm Thanh Đường mặc cái gì, những thứ Thẩm Thanh Đường mặc trên người đều không hề rẻ. Chiếc áo khoác ngoài bằng lông phối hai màu trắng đen kiểu dáng cổ điển phải mấy vạn. Đôi giày thể thao và túi cô đang cầm không phải những thứ đắt tiền, tao nhã nhưng không phô trương, xa xỉ nhưng ở mức vừa đủ sang trọng.

Cộng thêm độ xinh đẹp, khí chất này tuyệt đối là tiểu thư nhà giàu.

Vì cô họ Thẩm nên hiển nhiên ai cũng sẽ liên tưởng đến nhà họ Thẩm ngành nội thất, gần đây hai nhà có hợp tác, tin đồn liên hôn đã lan truyền từ rất lâu.

Giờ đây xem ra là người thật việc thật, chứ làm gì có chuyện thực tập, rõ ràng là công khai yêu đương.

Đối với chuyện này họ ngầm hiểu trong lòng, họ hiểu mình nên làm gì, thư ký rất khách sáo với Thẩm Thanh Đường, ăn nói nhỏ nhẹ, việc lớn việc nhỏ đều tự tay làm, lúc tham quan công ty cũng chủ động mời Thẩm Thanh Đường ăn trưa.

Buổi chiều Hứa Tri Hành có thời gian trống nên gọi Thẩm Thanh Đường vào phòng làm việc.

Anh ta rót trà, ý bảo cô ngồi xuống, hỏi: “Ngày đầu đi làm có quen không?”

Thẩm Thanh Đường chỉnh váy ngồi xuống, lắc đầu nói: “Mọi người đều rất tốt.”

“Xem ra ấn tượng về ngày đầu tiên nhậm chức không tệ.”

Hứa Tri Hành mỉm cười nhưng vẫn thẳng thắn nói: “Rất bình thường. Vào vì quen biết, đồ mặc trên người cũng không phải là thứ mà sinh viên bình thường có thể mua được, họ đoán ra thân phận của em, chắc chắn sẽ đối xử đặc biệt với em.”

Thẩm Thanh Đường gật đầu.

“Khó chịu không? Vì điều này mà thấy không thoải mái?”

Không phải Hứa Tri Hành chưa từng tiếp xúc với các cậu ấm cô chiêu tìm mình để học hỏi. Một mặt là kiếm thêm tiền hoa hồng, một mặt lại phàn nàn vì thân phận của mình nên những người khác đều rất khách sáo, không dám thật sự bảo họ làm việc vì vậy chẳng học được bao nhiêu.

“Không nghĩ nhiều như vậy.” – Thẩm Thanh Đường thẳng thắn nói, đến đây chủ yếu là vì ý của bố mẹ cô, cô không phải là người ham hư vinh tự cao, sắp xếp đến đây thực tập liền nhiệt tình khoe ra các thế mạnh của mình.

“Vậy thì tốt, chắc chắn họ sẽ khách sáo với em, còn anh thì không đâu. Nếu em đã đến đây cũng không thể để em lãng phí thời gian, ít nhất phải học được gì đó.”

Hứa Tri Hành bảo thư ký giao cho một chồng tài liệu để cô luyện tập phiên dịch.

Thành thật mà nói thì có hơi khó.

Chưa nói đến từ vựng chuyên ngành thì Thẩm Thanh Đường mới học năm hai, kiến thức chuyên ngành có giới hạn.

Cô không nói với Hứa Tri Hành, chỉ ngồi ở chỗ của mình kiên trì dịch chúng.

Tiến độ chậm rãi, nhưng mỗi khi xong một trang cô cũng có cảm giác thành tựu.

Chỗ làm việc của Thẩm Thanh Đường ở bên ngoài phòng của Hứa Tri Hành.

Lúc Hứa Tri Hành ra vào khó mà không thấy cô, lúc cô làm việc rất nghiêm túc, thậm chí anh không thấy cô cầm tới điện thoại, phần lớn thời gian cô đều cúi đầu chăm chỉ. Chỉ khi thỉnh thoảng gặp phải phần nào khó cô mới dừng lại suy nghĩ, lúc đó cô sẽ ngẩng đầu, lông mày nhíu lại, ánh mắt tập trung, góc nghiêng mặt mềm mại không tì vết, đôi má trắng hồng như một bức tranh.

Những lúc ấy Hứa Tri Hành sẽ đi chậm lại, gọi thư ký hỏi về lịch làm việc hoặc tiến độ dự án, bất kể là gì chỉ cần là một lý do chính đáng để anh ta dừng chân.

Đến giờ tan làm, Thẩm Thanh Đường thu dọn túi xách tan ca.

Lúc đợi thang máy cô gặp Hứa Tri Hành, bị gọi đi bằng thang máy Tổng giám đốc. Hứa Tri Hành hỏi cô tình hình công việc, cô thành thật trả lời, có chút khó khăn hiệu suất khá thấp.

Hứa Tri Hành thoải mái cười lớn nói mình lúc mới đi làm cũng vậy, cô giỏi hơn anh ta rất nhiều.

Xuống dưới lầu, lại cùng nhau rời khỏi sảnh lớn.

Hứa Tri Hành có việc phải ra ngoài, xe đã đỗ trước cửa, tài xế mở cửa ghế sau.

Bước lên trước hai bước, lại quay đầu, Hứa Tri Hành đi tới: “Em phải tin tưởng đó vốn không phải là vấn đề của em, mà là bài toán anh đưa cho em đã vượt mức, dù có là đàn anh đàn chị đã tốt nghiệp của em cũng chưa chắc giỏi hơn em.”

Những lời này càng giống như đang an ủi, Thẩm Thanh Đường không khỏi thầm cám ơn, tay cầm túi xách nói cám ơn.

“Anh đi trước nhé.”

“Được.”

Hứa Tri Hành lên xe, Bentley màu đen từ từ rời khỏi.

Thẩm Thanh Đường lấy điện thoại ra, nhìn bức ảnh Hứa Kim Dã gửi tới, nhìn trái nhìn phải cô đã thấy vị trí xe đang đậu, cô bước nhanh tới.

Hứa Kim Dã đến rất sớm.

Đương nhiên cũng trông thấy hai người cùng nhau đi ra, đứng trước cửa, nói chuyện một lúc.

Cánh tay gác lên cửa kính ô tô đang mở, nửa điếu thuốc còn đang hút dở kẹp giữa ngón tay, anh nhắm hờ mắt lại, nhìn họ từ xa, một người nho nhã lịch sự, một người dịu dàng được lòng người, bức tranh có vẻ hài hòa.

Hứa Kim Dã không biết lúc mình ở cùng với Thẩm Thanh Đường sẽ như thế nào, anh chưa thấy bao giờ.

Điếu thuốc cháy dần, giữa ngón tay Hứa Kim Dã bị bỏng nhẹ.

Hứa Kim Dã tỉnh táo lại, dụi tắt đầu thuốc.

Lúc ngước mắt lên lần nữa, Thẩm Thanh Đường đang đi về phía bên này, một tay cầm túi xách, tay còn lại giữ lấy khăn choàng, nửa gương mặt cô giấu bên trong, để lộ ra đôi mắt ươn ướt màu hạnh, cô không đi thẳng đến ghế phụ mà đi đến bên cửa số ghế lái, nâng tay gõ cửa.

Cửa xe hạ xuống, dần lộ ra gương mặt rõ ràng sắc nét.

Thẩm Thanh Đường hơi kéo khăn choàng xuống lộ mặt ra, lịch sự hỏi: “Chào bác tài, xin hỏi có thấy bạn trai tôi đâu không?”

Cô là thực tập sinh duy nhất trong phòng Tổng giám đốc, những người khác đều là nhân viên cấp cao, đối xử với cô rất khách sáo, họ hiếm khi chủ động bắt chuyện với cô, còn cô thì ít nói, chủ yếu vì sợ giao tiếp xã hội. Cả ngày không nói được bao nhiêu câu.

Vì thế mà khoảnh khắc nhìn thấy Hứa Kim Dã, niềm vui dâng tràn trong lồng ngực, lúc con người ta vui vẻ sẽ luôn có những hành động khác thường.

Giống như lúc này.

“Có thấy, người cao chân dài, cực kỳ đẹp trai. Cô gái, mắt nhìn người của cô rất tốt.”

Hứa Kim Dã dựa vào lưng ghế, một tay đặt trên vô lăng, nhếch môi, bật cười thành tiếng: “Ban cho em là em chiếm được món hời lớn.”

Thẩm Thanh Đường cười, chóp mũi chun lại, nói da mặt anh thật dày.

Lên xe, cởi khăn choàng ra trước.

Xuống xe đi đến nhà hàng đã đặt trước, hai người đi ngang qua một cửa hàng thú cưng, phía trong cửa kính trưng bày của cửa tiệm có thể nhìn thấy mấy chú chó con, có một con đang nằm úp sấp mềm nhũn ngủ say, một con khác thì rất hoạt bát, hết cào rồi cắn kính, từ nhỏ đã thể hiện bản lĩnh dỡ nhà của mình.

Thẩm Thanh Đường nhìn nó thêm vài lần.

Hứa Kim Dã hỏi: “Hay là mua một con cho em?”

Thẩm Thanh Đường sửng sốt một chút, sau đó lắc đầu, cười: “Không cần đâu.”

“Anh nuôi giùm em, em thích đến xem lúc nào thì đến.”

Thẩm Thanh Đường vẫn lắc đầu, cô trở tay nắm tay anh, hơi nâng lên dịu dàng hỏi: “Nuôi mình anh được không?”

“Nuôi anh?”

Hứa Kim Dã nửa đùa nửa thật hỏi cô: “Nuôi thế nào?”

“Đầu tiên, tìm một căn phòng giấu anh vào.” – Thẩm Thanh Đường nghiêng đầu nhìn anh, giọng điệu trịnh trọng đường hoàng nhưng lại mềm mại êm ái không chịu nổi.

“Bé bé thôi, anh không được chê đâu.”

Tay Thẩm Thanh Đường rất nhỏ, chỉ có thể nắm được một nửa tay anh, nhẵn mịn lại mềm dịu, muốn kéo anh đi về phía trước.

Trái tim tan chảy.

Sự bất an mấy hôm nay đã hoàn toàn bị xóa sạch, Hứa Kim Dã hạ mí mắt xuống, tùy ý kéo cô về phía mình, hừ cười nói với Thẩm Thanh Đường em thật độc tài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK