• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Xe buýt của trường dừng lại trước bảng hiệu của thư viện.

Trời vẫn còn mưa, chưa tạnh hẳn, như thể cả đời này cũng sẽ không tạnh.

Thẩm Thanh Đường đứng trước bậc thềm bằng đá, bàn tay thanh mảnh trắng mịn cầm chuôi dù, gấp dù lại, những vệt nước rơi xuống mặt đất. Cô lấy túi che dù dùng một lần bọc nó lại.

Chỗ ngồi trong thư viện phải tranh thủ mới có, lúc cô quét mã đặt chỗ đã chẳng còn bao nhiêu chỗ trống, cô chọn cho mình một góc khuất.

Thẩm Thanh Đường lấy danh sách các tựa sách được giáo viên đề cử ra, lần lượt tìm trên kệ sách, tháng này thư kiện đã xếp đầy sách.

Một trong số đó là tập thơ  《另一个,同一个》(*) của tác giả Borges, người được ca ngợi là nhà thơ của chủ nghĩa hiện thực huyền ảo, trong số các bản gốc bằng tiếng Tây Ban Nha đây là bản gốc bằng tiếng Anh hiếm hoi.

Giáo viên khuyến khích mọi người cố gắng tập dịch thơ cổ điển nhiều hơn, có rất nhiều bản dịch xuất sắc của những người đi trước, sau đó đối chiếu với bản dịch của mình có thể học được rất nhiều thứ.

Cô lấy quyển này, dịch giả là Vương Viễn Niên.

Màn hình di động đang đặt ở một bên chợt sáng lên, tin nhắn gợi ý là tin trong nhóm Giám định và Thưởng thức Du lịch, Thẩm Thanh Đường cầm lên xem, người gửi là Ngụy Chí.

Anh ta gửi tin nhắn vào nhóm hỏi chọn quốc gia nào.

Thẩm Thanh Đường suy nghĩ một chút, theo bản năng trong đầu xuất hiện đỉnh núi bị tuyết bao phủ, cô trả lời Thụy Sĩ thế nào?

[ Ngụy Chí ]: Đựợc, Thụy Sĩ rất đẹp, đời này tớ sẽ đến đó một lần.

[ Tưởng Thanh ]: Goodgood, tớ đồng ý!

[ Tống Nguyên ]: Phải bỏ phiếu.

[ Hứa Kim Dã ]: Được.

Thẩm Thanh Đường nhìn ảnh đại diện màu đen đến có chút thất thần.

Cô không khỏi nhớ lại giọng điệu cười nhạo phát ra từ cổ họng Hứa Kim Dã ban nãy, anh cười nói: “Hay, khá lắm.”

Xe bus của trường chạy đến, dừng sau lưng anh, cửa xe mở ra, có học sinh xuống xe.

Thẩm Thanh Đường nhỏ tiếng thúc giục: “Xe đến rồi.”

Dưới ánh mắt chăm chú của anh, cổ tay giơ điện thoại ra của cô bắt đầu tê dại.

“Được.”

Hứa Kim Dã lười biếng nhấc tay quét mã, nghe thấy tiếng “ding”, còn chưa kịp đợi thông báo chuyển khoản, Thẩm Thanh Đường đã bỏ lại một câu tạm biệt liền lên xe, bước chân vội vã như phía sau có người đang đuổi theo.

Lúc cô đang ngồi trên xe thì thông báo chuyển tiền được gửi đến.

Thẩm Thanh Đường dựa lên cửa sổ, nghe thấy đằng sau có người gọi anh: “Anh Dã, làm gì thế, đi thôi.”

Cô mím môi, sống lưng vì căng thẳng mà tê buốt.

Trong khoảnh khắc xe chạy đi, Thẩm Thanh Đường còn quay đầu lại nhìn.

Hứa Kim Dã đã xoay người, nhấc chân hòa vào đám người. Hai vai thiếu niên rộng lớn, khoác một chiếc áo màu đen rất phong cách, sau lưng là cánh chim rực lửa, ngọn lửa đỏ rực lan đến chỗ giao nhau giữa hai vai, phô trương mà tùy ý.

Giống như thế giới của anh vậy, náo nhiệt  rộng lớn.

Một tay Thẩm Thanh Đường chống cằm, một tay tùy ý lật đại một trang trong tập thơ.

What can I hold you with? Cô rũ mắt xuống, đọc thầm.

Cách dịch của bản dịch tuyệt vời.

“Tôi lấy gì để giữ bạn ở lại.

Tôi tặng bạn một con đường cằn cỗi, ánh hoàng hôn tuyệt vọng, ánh trăng của vùng ngoại ô hoang vắng.

Tôi tặng bạn sự đau đớn của một người đàn ông nhìn ánh trăng cô đơn thật lâu.” (**)

*

Bài tập nhóm phải được làm xong vào tuần tới, sau đó sẽ nộp PPT cho giáo viên rồi sẽ phân công thuyết trình trên lớp, giáo viên chấm điểm và sẽ tính vào điểm cuối kỳ.

Ngụy Chí nộp phần của mình trước, những thành viên khác của nhóm cũng lần lượt nộp, sau cùng chỉ còn lại Hứa Kim Dã không thấy tin tức.

Tưởng Thanh chỉ còn cách đi hỏi Tống Nguyên.

Tống Nguyên không chút giấu giếm nói mấy hôm nay Hứa Kim Dã không có ở trường vì phải luyện tập thi đấu cường độ cao, thông thường những ngày như thế này Hứa Kim Dã  sẽ  vào chế độ bế quan.

Nhưng có thể yên tâm vì đầu tuần tới anh sẽ về trường, đến lúc đó sẽ kịp nộp bài.

Hạn chót nộp cũng không nhanh như vậy, Tưởng Thanh càng tò mò về cuộc đua của Hứa Kim Dã hơn.

[ Tưởng Thanh ]: Ừ, không gấp, dù sao anh ta cũng phụ trách phần cuối, có thể thêm vào sau.

[ Tưởng Thanh ]: Mà thi đấu gì vậy? Nghe có vẻ quan trọng.

[ Tống Nguyên ]: MOTOGP, giải đua xe  quốc tế hàng đầu, anh Dã ngầu lắm, rất có thể năm nay cũng sẽ giành chức vô địch.

[ Tưởng Thanh ]: Đua xe á, nghe ngầu nhỉ, thi đấu ở đâu, lúc nào?

[ Tống Nguyên ]: Trạm kế tiếp ở Úc, cuối tháng này.

[ Ngụy Chí ]: Huấn luyện phải mất mấy ngày, còn làm chậm trễ chuyện học tập, đại đa số đều không kham nổi.

[ Tống Nguyên ]: Người bình thường có tư cách đi chắc?

……

Thẩm Thanh Đường thấy tin nhắn trong nhóm nhảy liên hồi, tầm mắt cô dừng lại trên dòng MOTOGP, trên thực tế tay còn nhanh hơn não, cô nhập từng chữ cái vào thanh tìm kiếm, ngập ngừng, ấn xác định.

Đối với Thẩm Thanh Đường mà nói, đây chính là một thế giới hoàn toàn xa lạ.

MOTOGP được mệnh danh là trò đốt tiền, một chiếc MOTOGP có giá lên đến hàng chục triệu. Đây chính là cửa ải khó vượt qua đầu tiên. Trong cuộc chiến tốc độ này, thứ đánh cược không chỉ là tiền, mà còn là mạng sống.

Tổng cộng có hai mươi mốt trạm, tính điểm tích lũy, tổng điểm cao thì sẽ đạt chức vô địch. Thời gian kéo dài từ tháng ba đến tháng mười một, gần như là cả một năm.

Cô mở video trên mạng ra xem.

Phía trên là lịch thi đấu, kéo xuống dưới mới thấy video của năm nay — [ Trạm ở Pháp, trận chiến phong thần của thiếu niên thiên tài! ]

Mở đầu video là sân đua lúc chờ, hình ảnh các tuyển thủ lướt qua, hầu như đều là người nước ngoài, cho đến khi video dừng lại, tiêu cự của ống kính di chuyển từ xa đến gần, cuối cùng dừng lại ở bóng dáng màu đỏ.

Hứa Kim Dã mặc đồ thi đấu màu đỏ, không đội mũ bảo hiểm, tóc ngắn, đen như lông quạ, chân dài thẳng thớm vắt vẻo trên ghế, gập người, ánh mắt nhìn về phía kỹ thuật viên đang kiểm tra bộ máy ở đầu xe, trông Hứa Kim Dã như vừa mới tỉnh ngủ, trong mắt không hề có tính công kích.

Nhân viên quay phim gọi anh.

Anh híp mắt, đuôi mắt khẽ nhướng lên, một bên khóe môi khẽ nhếch, dáng vẻ vô lại không để tâm.

Trái tim Thẩm Thanh Đường đột nhiên nhảy lên.

Cô ấn lên ngực mình, một lúc lâu sau đó bình ổn lại cô mới có thể nghe thấy tiếng hít thở của mình.

Sau đó cuộc đua bắt đầu, trong trận đấu tốc độ nhanh như chớp này, Thẩm Thanh Đường chỉ có thể dựa vào số mười bảy để nhận ra Hứa Kim Dã, ánh mắt cô đuổi theo, lúc ống kính rời khỏi đường đua Thẩm Thanh Đường phát hiện lòng bàn tay mình cũng đã toát ra một lớp mồ hôi mỏng.

Cô thấy có tuyển thủ ngã khỏi xe, các bộ phận trên xe văng tứ phía, tay đua bị văng ra mấy mét, Thẩm Thanh Đường nhịn không được cau mày, Hứa Kim Dã cũng từng bị ngã như thế sao?

Một giây sau, số mười bảy xuất hiện trong ống kính.

Thân hình cong gập người lại của Hứa Kim Dã hiện ra một độ cong sắc bén, lúc đến khúc cua hẹp, khủy tay anh gần như chạm vào mặt đường, tiếng ầm ầm đinh tai nhức óc, anh giống như một ngọn lửa rực cháy, khí thế bừng bừng, cảm giác xâm lược hung hăng ùn ùn kéo đến.

Trong nháy máy, anh hoàn thành khúc cua, sạch sẽ gọn gàng.

Bình luận viên kích động hô to: “Đây tuyệt đối là đòn sát thủ!”

Xe đến vạch đích, thiếu niên như ngọn lửa cúi người đứng dậy, giang hai tay ra, tuổi trẻ hừng hực, kiêu ngạo tung bay.

“Vua của các vị Vua – hoàn toàn xứng đáng!” – bình luận viên hét lên.

Trái tim từ lâu đã thoát ra khỏi tần số vốn có của nó. Tay cầm điện thoại cảm nhận được sự run rẩy trước nay chưa từng có, từng chút từng chút, mãnh liệt đến không thể kiềm chế.

Thẩm Thanh Đường không thể không thở phào.

Hứa Kim Dã ở ngoài trường học là sự tồn tại rực rỡ hơn cả.

“Đường Đường, tớ tức chết, cái tên Ngụy Chí này tính tình thật sự quá tệ. Anh ta chỉ là một con gà mờ, Hứa Kim Dã đã đụng gì đến anh ta, anh ta nói câu nào câu nấy cũng nghe chả lọt tai?”

Tưởng Thanh chống bàn, đẩy ghế ra phía sau, cô ấy nghiêng đầu qua, vô cùng phẫn nộ lên án.

“Hả?”

Mới vừa rồi, toàn bộ sự chú ý của Thẩm Thanh Đường đều nằm trong video, cô không để ý nội dung trò chuyện trong nhóm.

Tưởng Thanh cho rằng Thẩm Thanh Đường đang học bài không xem điện thoại: “Lúc thì nói nhà mình không so được với người trong nhà có tiền, lúc lại nói các trận đua như thế này đều không cần mạng, anh ta tiếc cái mạng mình nên nghĩ cũng không dám nghĩ đến.”

“Có điều Tống Nguyên lại là người thấu hiểu sự đời, chặn họng anh ta đến nỗi một câu cũng không nói lại được, đúng là đáng đời.”

Thẩm Thanh Đường thấy cảnh ngã xe, lúc nghe thấy ba chữ “không cần mạng” cô chợt nhíu mày.

“Ừm.”

“Anh ta ngay cả tư cách bình luận cũng không có.”

Thẩm Thanh Đường mấp máy môi, nhẹ giọng nói.

Tưởng Thanh mở to mắt, nhìn chằm chằm Thẩm Thanh Đường, trong đôi mắt tràn ngập vẻ bất ngờ.

“Sao vậy?” – Thẩm Thanh Đường sờ mặt mình, cô cho rằng trên mặt mình dính thứ gì đó.

“Bảo bối, cậu thế mà cũng phán xét người khác.” – Tưởng Thanh mím môi cười, vẻ mặt kích động, cầm lấy quyển lịch trên bàn: “Trời ạ, hôm nay là ngày gì, tớ phải đánh dấu lại.”

Khoa trương đến nỗi cứ như Thẩm Thanh Đường mới vừa học nói.

Trong nhà có con gái trưởng thành, Tưởng Thanh rất hớn hở.

Thẩm Thanh Đường: “…..”

Cuối tuần.

Mưa phùn kéo dài hai ngày cuối cùng cũng tạnh, nhưng trời vẫn âm u không có nắng, mây đen đè trên đỉnh đầu, u ám tối tăm.

Chú Tề như thường lệ lái xe đến cổng trường.

Thẩm Thanh Đường lễ phép chào hỏi, mở cửa rồi lên xe.

Xe chạy ra khỏi khu trường đại học, chạy vào đường chính, vì an toàn nên chú Tề luôn giữ vận tốc khoảng năm mươi kilomet trên giờ.

Bất chợt cảm xúc Thẩm Thanh Đường dâng trào, cô nghiêng đầu hỏi: “Chú Tề, chú có thể lái nhanh một chút được không?”

Chú Tề nhìn cô từ kính chiếu hậu: “Sao vậy, có chuyện gấp sao?”

“Dạ.”

Cô nói dối.

“Được, vậy con ngồi vững nhé, chú Tề chạy xe mấy mươi năm, yên tâm nhất là lái nhanh.” – Chú Tề khẽ cười, đạp chân ga.

Con số trên đồng hồ tốc độ dần tăng lên.

Làn đường trong nước đều có giới hạn tốc độ, có tăng tốc đi chăng nữa chẳng qua cũng chỉ bằng tốc độ của các loại xe thông thường khác.

Thẩm Thanh Đường hạ cửa sổ xe xuống.

Gió lạnh đột ngột tràn vào, sợi tóc đen nhánh bị thổi bay lên, cô chẳng để tâm, nhắm mắt cảm nhận, trong hô hấp có mùi hương gỗ lạnh lẽo.

Cô đang nghĩ, Hứa Kim Dã cũng sẽ ngửi thấy sao?

*

Sáng thứ bảy.

Mẹ Thẩm còn đúng giờ hơn chuông báo thức, gõ cửa phòng ngủ của Thẩm Thanh Đường.

Giọng điệu mẹ Thẩm chính là không thể từ chối, nói hôm nay bọn họ phải đi ăn cơm cùng nhà họ Hứa, xuất phát từ sự lễ phép, sáng hôm nay hai mẹ con phải chọn được một món quà phù hợp để mang đi tặng.

Thẩm Thanh Đường rời giường, mắt nhắm mắt mở, cô còn chưa tỉnh ngủ.

Mẹ Thẩm ngồi bên giường, vuốt mái tóc dài có hơi rối của cô, lòng bàn tay ấm áp làm cho người ta lưu luyến: “Công chúa bé bỏng của mẹ.”

“Nên thức dậy rồi.”

“Dạ.” – Thẩm Thanh Đường trả lời.

Quà được bỏ công bỏ sức chọn vào ban ngày, đến buổi chiều thì gửi đến nhà họ Hứa.

Thẩm Thanh Đường xách một phần, như một đứa trẻ ngoan ngoãn đi theo ba mẹ, lễ phép lại hiền lành như khúc gỗ. Cô đi theo bên cạnh mẹ Thẩm, luôn giữ một nụ cười đúng lúc đúng mực.

Hứa Tri Hành mặc quần áo ở nhà, trông gần gũi hơn so với lúc mặc âu phục. Anh ta nhận lấy đồ trên tay Thẩm Thanh Đường: “Nặng thế này, cực cho em rồi.”

Mẹ Hứa đứng bên cạnh trêu: “Lúc mẹ cầm nhiều đồ như thế cũng chưa thấy con đau lòng lần nào, đãi ngộ này đúng là không giống nhau.”

“Do Tri Hành biết chăm sóc thôi.” – Mẹ Thẩm tiếp lời.

Thẩm Thanh Đường nở nụ cười gượng gạo.

“Vẫn còn sớm.” – mẹ Hứa nói: “Tri Hành, con đưa Đường Đường đi dạo xung quanh đi, cơm tối xong sẽ gọi hai đứa.”

Mẹ Thẩm cười vỗ tay cô: “Đi đi.”

Hứa Tri Hành đưa đồ trong tay cho dì giúp việc, đẩy cặp kính đang tụt xuống mũi lên, vươn tay: “Vậy chúng ta đi phía này nhé?”

“Vâng.”

Nhà họ Hứa rất rộng lớn, trong sân có bể bơi riêng, vì thời tiết đã chuyển lạnh, trong hồ bơi vốn không có nước đã được dọn dẹp sạch sẽ, trống không.

Hứa Tri Hành hỏi cô có dự tính gì cho tương lai chưa, sau khi tốt nghiệp sẽ tiếp tục học lên hay đi làm, cô chỉ nói cô chưa nghĩ xong.

Hứa Tri Hành lại nói học lên cũng rất tốt, con gái có trình độ cao một chút suy cho cùng cũng không có thiệt thòi gì.

Cô không phản bác, chỉ ừm.

Một đề tài vô vị nhàm chán.

Mãi đến khi tiếng chuông điện thoại vang lên cắt ngang cuộc trò chuyện, Hứa Tri Hành không né tránh cô, nhận cuộc gọi, sắc mặt dần dần trở nên nghiêm túc, anh ta nói: “Tôi biết rồi, tôi lập tức đến ngay.”

“Công ty có chuyện anh phải đến đó một chuyến, em vào nhà trước, giúp anh nói với mẹ anh và dì một tiếng, có thể anh không về kịp bữa cơm tối nhưng anh sẽ cố gắng.”

“Được.” – Thẩm Thanh Đường thở phào nhẹ nhõm.

Hứa Tri Hành đi hai bước lại quay đầu nhìn cô một cái, thở hắt ra một hơi, rồi xoay người sải bước ra khỏi cửa.

Đến bữa cơm tối, Hứa Tri Hành vẫn không trở về.

Giờ ăn cơm cứ trì hoãn, mẹ Hứa gọi mấy cuộc điện thoại đều là câu trả lời vẫn chưa đi được, sắc mặt càng thêm khó coi.

“Không sao, công việc quan trọng hơn.” – mẹ Thẩm an ủi nói.

“Bỏ đi, không đợi nó nữa, đàn ông nào cũng như nhau, lúc nào cũng đặt sự nghiệp lên hàng đầu, mà vậy cũng tốt, chỉ lo chơi đùa ngược lại càng đau đầu.”

Mẹ Hứa mỉm cười.

Vừa dứt lời, cái người chỉ lo chơi đùa đẩy cửa bước vào, trong cánh tay Hứa Kim Dã là một chiếc mũ bảo hiểm màu đen, anh nghiêng ngả đi vào nhà.

Thẩm Thanh Đường theo bản năng giương mắt lên.

Trong không khí, tầm mắt hai người không hẹn mà gặp, một người yên tĩnh một người thờ ơ.

Thẩm Thanh Đường rũ mi xuống, tầm mắt rơi xuống.

Động tác dưới bàn ăn của cô rất nhỏ, những ngón tay của Thẩm Thanh Đường móc vào nhau, mất tự nhiên mà xoắn xuýt lấy nhau.

Mẹ Hứa chống bàn ăn đứng lên, vui vẻ hỏi: “Sao hôm nay con về mà không báo một tiếng?”

Hứa Kim Dã dời tầm mắt, giọng điệu ngả ngớn: “Thế bây giờ con báo cáo rồi ngày mai quay lại?”

“Sao không khi nào con nghiêm túc vậy, đã ăn cơm chưa?” – mẹ Hứa hỏi.

“Chưa.”

“Đúng lúc, đi rửa tay đi rồi ra ăn cơm.”

“Được.”

Hứa Kim Dã trả lời.

Một lát sau, anh quay trở lại, áo khoác màu đen đã được cởi ra, chỉ còn lại chiếc áo thun màu trắng đơn giản, lộ ra cánh tay gân cốt rõ ràng.

Mẹ Hứa đứng dậy, chỉ vào mẹ Thẩm giới thiệu: “Gọi dì đi.”

“Dì.”

“Đây là Đường Đường, cùng tuổi với con, nhưng nhỏ hơn con bảy tháng.” – Mẹ Hứa nhiệt tình chỉ về phía Thẩm Thanh Đường.

Xuất phát từ lễ phép, cô chậm rãi đứng dậy, như thể cam chịu số phận, cô ngước mắt lên đối diện với con ngươi đen nhánh, lúc gật đầu khẽ mỉm cười lấy lệ.

“Nhỏ hơn bảy tháng, vậy là sinh vào tháng mười.” – Hứa Kim Dã nhướng mi mắt.

Một người mùa xuân, một người mùa thu.

“Ừm.”

“Tên đầy đủ thì sao?”

“…Thẩm Thanh Đường.”

“Hứa Kim Dã.”

“Xin chào.”

Hai người chào hỏi nhau như lần đầu gặp gỡ.

Mẹ Hứa tò mò hỏi: “Học cùng trường mà hai đứa chưa gặp nhau, chưa từng nghe đến tên nhau hả?”

Bà biết con trai mình khá “nổi tiếng”.

Mẹ Thẩm nhìn sang, đưa mắt qua lại giữa hai người.

Thẩm Thanh Đường khẽ đáp: “Không có.”

“Thật sự không có?”

“Dạ.”

Hứa Kim Dã nhìn cô, khẽ cười thành tiếng, dừng lại mấy giây, giọng nói lại càng rề rà hơn khi nãy.

“Quả thực là chưa.”

______________

*Chú thích của editor:

(*) Tiếng Anh

(**) Tiếng Việt: Nguồn Page này được lập ra để rèn luyện khả năng dịch của tui

Tôi lấy gì mới có thể giữ bạn lại?
Tôi tặng bạn một con đường cằn cỗi, một hoàng hôn tuyệt vọng, ánh trăng của vùng ngoại ô lởm chởm.
Tôi tặng bạn sự đau đớn của một người đàn ông nhìn ánh trăng cô đơn thật lâu.
Tôi tặng bạn tổ tiên của tôi, người đàn ông đã ra đi của tôi, những bóng ma mà người đàn ông đã sống được vinh danh bằng đồng thiếc: ông nội của tôi bị giết ở biên giới Buenos Aires, hai viên đạn xuyên qua phổi của ông, chống cự và chết, được bao bọc bởi người lính của ông ấy trong da của một con bò; ông ngoại của tôi chỉ mới hai mươi bốn tuổi người đứng đầu giữ trách nhiệm của ba trăm người đàn ông ở Peru, bây giờ linh hồn của những kị binh không còn nữa.
Tôi tặng bạn bất cứ thứ gì trong quyển sách của tôi có thể nắm giữ, bất kể sự kiên cường hay sự hóm hỉnh trong cuộc đời tôi.
Tôi tặng bạn lòng trung thành của một người đàn ông chưa từng trung thành với bất cứ điều gì.
Tôi tặng bạn phần cốt lõi của bản thân tôi mà tôi đã lưu giữ, không biết vì sao – – – trung tâm trái tim không xử lý bằng từ ngữ, và vẫn còn nguyên bởi thời gian, bởi niềm vui, bởi nghịch cảnh.
Tôi tặng bạn ký ức về một bông hồng vàng được nhìn thấy lúc hoàng hôn, những năm trước khi bạn chào đời.
Tôi tặng bạn sự giải thích về bản thân bạn, định nghĩa về chính bạn, những tin tức đáng tin cậy và bất ngờ về bạn.
Tôi có thể gửi bạn sự cô đơn của tôi, bóng tối của tôi, cơn đói khát của trái tim tôi; tôi cố gắng mua chuộc bạn với sự ngập ngừng, với sự nguy hiểm và sự thất bại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK