Tháng ba, các trường học đều đi học trở lại. Việc giành suất ở lớp tự học cũng đã kết thúc, cuộc sống của sinh viên đại học lại bắt đầu đi vào quỹ đạo.
Chương trình học của sinh viên năm hai rất nặng nề, môn chuyên ngành và môn tự chọn rất nhiều. Đối với Thẩm Thanh Đường, chuyện tốt là cô không cần về nhà vào những ngày bình thường, chuyện không tốt là lịch học của cô và Hứa Kim Dã trùng giờ nhau vì thế cả hai ít có thời gian gặp nhau.
Những ngày tháng êm đềm cứ trôi qua như vậy.
Mẫu thuẫn giữa Trương Giai Di và bạn trai khoa thể dục của cô ấy càng lúc càng nghiêm trọng. Vào một buổi chiều yên bình, cô ấy nói trong ký túc xá: “Chắc là tớ sẽ chia tay thật đó.”
“Chuyện gì thế, không phải hôm nay cậu còn đi gặp anh ta hả?” – Tưởng Thanh mới ngủ trưa dậy, nghe thấy thế cô ấy để điện thoại xuống hỏi.
Trương Giai Di nói xong thì hai mắt đã ửng đỏ, mím môi đến run rẩy, ánh mắt thất thần: “Hình như anh ấy thay lòng rồi, hôm nay tớ vô tình thấy trong điện thoại của anh ấy, vòng bạn bè của anh ấy, ấn thích một bức ảnh tự sướng của một cô gái, tớ tò mò bấm vào xem tường nhà cô ta, tấm nào anh ấy cũng ấn thích.”
“Sinh viên trường chúng ta, năm nhất Học viện quản lý, tóc ngắn màu bạch kim, cô ta rất xinh.”
“Khoảnh khắc nhìn thấy tớ cảm thấy tim mình cũng vỡ theo, tớ như con ngu, anh ta thích một cô gái khác trong khi vẫn hẹn hò với tớ.”
“Đồ khốn.”
Tưởng Thanh bò từ trên giường xuống.
Thẩm Thanh Đường đưa cho Trương Giai Di một ly nước ấm, Trương Giai Di luôn kể chi tiết quá trình yêu đương của mình cho mọi người nghe, từ lúc bắt đầu cho lúc thành ra như bây giờ, mọi người đều rất thương xót cho cô nàng.
Trương Giai Di cầm ly nước trong tay, nước mắt rơi lã chã: “Tớ nói sao đột nhiên anh ta lại lạnh nhạt với tớ như thế, gửi tin nhắn thì mấy tiếng sau mới trả lời được có mấy chữ, rõ ràng là thái độ trả lời cho có.”
“Tớ còn tự lừa mình, học kỳ mới mới bắt đầu nên ai cũng bận rộn, giờ xem ra đúng là bận, bận đi tán gái.”
“Khốn nạn, thôi không thích anh ta nữa, chia tay đi.”
“…”
Tống Tuệ Nhu đưa khăn giấy qua: “Giai Nghi, đừng buồn, cậu còn bọn tớ mà.”
“Đúng, loại đàn ông như thế không có gì để tiếc, sớm thấy rõ cũng coi như là chuyện tốt.” – Tưởng Thanh gật đầu: “Chia tay, đá tên đàn ông rác rưởi đó đi.”
“Tớ cũng đồng ý.” – Thẩm Thanh Đường đáp.
Trương Giai Di gật đầu, trên mặt hiện rõ hai dòng nước mắt: “Nhưng mà tớ cũng không xác định được chính xác, tớ không có chứng cứ.”
“Anh ta bạo lực lạnh với cậu như vậy chính là chứng có hữu hiệu nhất, chỉ cần một việc vậy thôi là anh ta đáng cút rồi.” – Tưởng Thanh cau mày.
“Tớ muốn có chứng cứ, tớ muốn từ bỏ hoàn toàn.”
Trương Giai Di mếu máo, trước khi yêu đương cô nàng chính là một cô gái ngọt ngào với sự đáng yêu là 100%, sau khi yêu đương nó tụt dốc nghiêm trọng, càng lúc càng ít cười.
“Được, tớ tìm chứng cứ giúp cậu.” – Tưởng Thanh vẫn im lặng ngồi nghe, xoa đầu cô ấy: “Đừng khóc nữa.”
“Tớ cũng giúp.”
“Tớ nữa!”
Tưởng Thanh và Tống Tuệ Nhu cũng gật đầu theo.
Trương Giai Di khóc lớn, ôm chặt ba người: “Huhuhu, chỉ có các cậu tốt, sớm biết như vậy tớ không yêu đương đâu.”
Khó khăn lắm mới nghe ngóng được tòa ký túc xá của sinh viên Học viện quản lý, Tạ Tư Duy yêu đương thì rất săn sóc, sau khi hẹn hò anh ta sẽ đưa bạn gái về, sau đó đứng đợi dưới ký túc xá.
Môn tự chọn của bốn người không giống nhau vì vậy người nào hết tiết sẽ đảm nhận nhiệm vụ ngồi đợi. Thẩm Thanh Đường là vào tối thứ ba, để tránh bị nhận ra nên khẩu trang và nón là đồ vật thiết yếu.
Thẩm Thanh Đường trang bị kỹ lưỡng kín bưng, trong tay luôn cầm điện thoại, vì cách hóa trang như vậy nên cô xấu hổ không dám quang minh chính đại đứng phía ngoài, mà ngồi xổm ở bụi cây, chú ý động tĩnh ở cửa.
Tin nhắn trong nhóm ký túc xá được gửi tới liên tục.
[Trương Giai Di]: Cuối cùng tên khốn đó đã trả lời tin nhắn của tớ, nói hôm nay phải tập huấn nên bận không thể gặp mặt, tớ đoán chắc anh ta đi hẹn hò.
[Tưởng Thanh]: Vậy hôm nay có khả năng cao sẽ chụp được.
[Tống Tuệ Nhu]: Đường Đường cố lên.
Thẩm Thanh Đường giơ tay đẩy vành mũ lên, không thấy ai mới cúi đầu xuống trả lời: [Yên tâm, tớ đang ở đó.]
Không biết ngồi bao lâu, cuối cùng cô cũng nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, một nam một nữ nắm tay nhau đi tới dưới lầu ký túc xá, trò chuyện lưu luyến không nỡ rời xa. Cô phản xạ đưa điện thoại lên chụp ảnh, cô phóng màn chụp ở mức lớn nhất, nhưng hai người kia đứng đối diện nhau, rất khó để chụp góc chính diện cả hai người kia cùng lúc, vì vậy cô phải di chuyển sang bên cạnh tìm góc phù hợp.
Mới nhích được chút xíu, mũi giày cô giẫm phải vật cứng, còn tưởng mình đá trúng cục đá, cô quay đầu, nhìn thấy một gương mặt quen thuộc.
Ánh sáng mờ ảo, khuôn mặt chàng trai ẩn trong bóng tối, đáy mắt càng tối hơn, nhìn cô bằng ánh mắt xa xăm.
Thẩm Thanh Đường vẫn còn giơ điện thoại, chớp chớp mắt, thậm chí cô còn quên luôn phải bỏ điện thoại xuống.
Hứa Kim Dã cười khẽ, hỏi: “Gần đây em bận rộn vậy sao?”
“…”
Thẩm Thanh Đường không biết giải thích thế nào, lúc sờ lên tóc cô mới chợt nhớ ra mình đang đội mũ đeo khẩu trang, cô ôm tâm lý may mắn, đồng thời lảng tránh vì không biết trả lời thế nào, coi như Hứa Kim Dã nhận nhầm người lập tức bỏ chạy.
Cô vội vàng đứng lên, hai chân tê rần, thân thể không chịu sự khống chế mà bổ nhào về phía trước, bay thẳng vào trong lòng Hứa Kim Dã.
Các động tác rất tự nhiên mạch lạc đến độ chúng có vẻ như là hành động có chủ đích.
Thẩm Thanh Đường: “…”
Cô ngồi xổm nên tê chân rồi.
Hứa Kim Dã đoán ra được, anh không buông cô ra ngược lại còn ôm chặt hơn, cúi đầu nhìn thấy đôi mắt hạnh lộ ra ngoài, chứa đầy sự hoảng hốt và lo sợ.
“Ngồi bao lâu rồi.”
Thẩm Thanh Đường lí nhí trả lời: “Em cũng không biết.”
Trong cổ họng anh lại phát ra một tiếng cười nhạo: “Ngồi dưới lầu ký túc xá lâu như vậy để chụp một đôi tình nhân, Thẩm Thanh Đường, em là bé biến thái hả?”
“…”
Cô không phải cô bé biến thái mà.
Thẩm Thanh Đường chỉ đành căng da đầu giải thích: “Em chụp hộ bạn cùng phòng, người đó là bạn trai của cô ấy, anh ta lăng nhăng, em đang chụp lại chứng cứ.”
Hứa Kim Dã nghiêng đầu về phía đó, híp mắt, nhìn thấy đôi nam nữ đã tách nhau ra, nam sinh kia đang xoay người rời đi.
“Chụp được chưa?”
Thẩm Thanh Đường gật đầu: “Giờ chắc cô ấy sẽ từ bỏ thôi.”
“Chân em đỡ chút nào chưa?”
Cô lại gật đầu, chân cô đã bớt tê rồi.
“Chuyện này em nên nói với anh, anh sẽ giúp em giải quyết êm đẹp, muốn ảnh hay muốn anh ta đích thân đến xin lỗi, mọi người muốn giải quyết thế nào đều được.”
“Có bị ngốc không hả, ngồi xổm ở đây giả làm tay săn ảnh, em không lạnh hả.”
Một tay Hứa Kim Dã nắm tay cô, xoa nắn trong lòng bàn tay để ủ ấm, giọng điệu dịu dàng vô cùng.
Thẩm Thanh Đường mím môi, nhớ tới vết thương lần trước Đoàn Khải Văn vén áo cho cô xem, cũng nhớ Châu kỳ từng kể chuyện bạn trai cũ của cô ấy, cách giải quyết của anh có hơi mất bình tĩnh, cô không dám kể.
Thẩm Thanh Đường nắm lấy áo của Hứa Kim Dã, cũng dịu dàng trả lời: “Được, em nhớ rồi.
Ngón tay khẽ cong lại, tháo khẩu trang xuống, Hứa Kim Dã cúi người xuống, anh khẽ hừ một tiếng trong cổ họng, mí mắt híp lại một nữa: “Chuyện này đã xong, giờ có phải nên tính nợ của chúng ta không?”
“A.”
Hứa Kim Dã có bờ vai rộng, thân hình cao lớn, bắp tay săn chắc, lúc cúi người xuống dán lại gần vô hình sẽ tạo ra cảm giác áp bức, cộng thêm đang ở bên ngoài, tuy đang là giờ học buổi tối không có ai nhưng đối diện là ký túc xá, giống như có những cặp mắt đang rình mò đằng sau những ô cửa sổ nhỏ sáng đèn kia, nỗi xấu hổ khi ngồi núp vẫn còn khiến cô hốt hoảng không thôi, cô hoảng sợ đưa tay đẩy anh.
“Lần sau tính được không?”
“Mấy ngày không gặp rồi?”
“A…” – Thẩm Thanh Đường đang nghiêm túc đếm.
“Năm ngày.” – Hứa Kim Dã giơ tay, lòng bàn tay rộng lớn luồn dưới mũ nón len của cô khiến cho các sợi tóc của cô mắc trên giữa những ngón tay anh.
Hô hấp của Thẩm Thanh Đường hoàn toàn rối loạn.
“Không nhớ anh chút nào sao?”
“Nhớ mà.”
“Chả tin.”
“Đáng tin mà.” – Thẩm Thanh Đường nhỏ giọng nói.
Hứa Kim Dã nheo mắt cười khúc khích, lòng bàn tay anh rời khỏi vành nón của cô, trượt từ vành tai xuống cằm, nhẹ nhàng véo cằm cô, sau đó hơi nâng nó lên rồi cúi đầu hôn cô.
Thẩm Thanh Đường mở to mắt, nhiệt độ nóng rực thi thoảng truyền đi từ môi và răng, lan tràn đến tận đáy lòng, đốt lên một ngọn lửa lớn ở nơi đó.
Anh dán môi lên, giọng điệu trầm khàn: “Chứng minh cho anh xem.”
Động tác đang đẩy ra của cánh tay dừng lại, sau một lúc do dự chuyển thành ôm lấy anh, không còn sức để thừa nhận chỉ có thể lấy hết sức túm lấy áo anh, tránh cho bản thân ngã ra sau.
Nụ hôn mãnh liệt, nhịp thở gấp gáp.
Tiếng chuông tan học vang lên.
Hứa Kim Dã cắn môi cô, không mạnh không nhẹ, giống như chỉ muốn để lại dấu vết rồi buông ra. Từ ôm chuyển sang nắm tay, một tay anh đeo khẩu trang lên cho cô, sau đó lại kéo vành mũ xuống, hoàn toàn che đi gương mặt đang đỏ bừng vì xấu hổ. Chỉ chừa lại một đôi mắt hạnh đầy hơi nước như đang thuật lại chuyện vừa mới xảy ra một cách tinh tế.
Hơn nữa đến cơn gió đêm cũng cực kỳ hiểu chuyện, dịu dàng mềm mại, kín đáo che giấu.
Trong hơi thở có một sự ngọt ngào nhàn nhạt, dường như mùa xuân đang đến gần.
*
Thẩm Thanh Đường gửi tấm ảnh mình chụp được cho Trương Giai Di, Trương Giai Di chuyển tiếp bức ảnh sang cho Tạ Tư Duy, dứt khoát chia tay. Dù sao cũng là tình đầu, sau khi chia tay sẽ khó chịu, cả nhóm cũng yên tĩnh nguyên ngày. Đến tối, Tưởng Thanh gửi vào nhóm một bài đăng trên diễn đàn trường.
Chủ topic nói mình đang phơi đồ thì nhìn thấy nên nhanh tay chụp lại. Sau khi hai người kia hôn nhau xong thì rời đi, cô ấy nhận ra người nam là Hứa Kim Dã, nhưng người nữ đang đội mũ, cô không nhìn rõ mặt nhưng từ vóc dáng và mái tóc xoăn nhẹ thì chắc chắn là một người đẹp.
“Á á á, sự chênh lệch kích thước này đúng là khiến cho người ta phải gào thét mà!”
“Ôi trời ơi, đây là thứ tôi không cần bỏ tiền vẫn có thể thấy sao?”
“Chả trách sao có nhiều người muốn yêu đương với Hứa Kim Dã như vậy, cái này mje nó chứ quá đã luôn rồi bây ơi !?”
“Cứu tôi, tôi muốn biết tất cả thông tin của đàng gái, tại sao tôi phải chết vì một bức ảnh chứ!”
“Mặc dù vậy, chỉ có một bàn tay thôi, có biết là ai không?”
“…”
Chuyện chấn động ập tới dường như đã làm dịu đi cảm giác khó chịu với tên khốn kia, Trương Giai Di xem xong liền ngẩng đầu bàn luận với Tưởng Thanh, nói bàn tay này đẹp như vậy chắc chắn gương mặt cũng xinh lắm.
“Tò mò quá đi mất, rốt cuộc là ai?”
“Chắc không phải người nổi tiếng nào đâu ha, người của giới giải trí đều phải giữ bí mật. Nghĩ mà xem, chuyện không thể kể của nữ minh tinh và chú sói nhỏ.” – não bộ của Tống Tuệ Nhu bắt đầu hoạt động.
Trương Giai Di nở một nụ cười đen tối: “Mô típ này tớ đớp nha, nhưng nhìn phía nữ yếu đuối mềm mại lắm, không giống chị gái cho lắm.”
“Cũng đúng, là kiểu yếu đuối không có sức phản kháng.”
Ba người đồng thanh cười hí hí, Tưởng Thanh để ý thấy Thẩm Thanh Đường vẫn luôn không lên tiếng, bèn chủ động hỏi: “Đường Đường, cậu thấy sao?”
“Hả?”
Phản ứng đầu tiên sau khi Thẩm Thanh Đường nhìn thấy tấm ảnh là đến cả hít thở cô cũng không dám.
Trương Giai Di dựa lên lưng ghế, ôm cánh tay, tầm mắt dừng lại trên bàn tay Thẩm Thanh Đường: “Đường Đường, tự nhiên tớ phát hiện tay của cậu hình như hơi giống tấm ảnh.”
“Không cần cậu nói, giống thiệt nè, đều là kiểu vừa trắng vừa gầy, không làm móng tay.”
“Đúng đó, tay Đường Đường cũng rất đẹp nè.”