Trên đường núi gập ghềnh, y đuổi theo một con dê rừng què chân, tiến vào giữa một sườn núi rậm rạp. Vừa định chém một đao quyết định, từ chỗ cách ba trượng phía trước bất thình lình có một con báo cực lớn màu vàng cát xông ra, vồ y ngã bổ nhào.
Y cầm chủy thủ đâm mười mấy nhát trên người con báo, những tất cả đều đã muộn.
Một người một báo lăn lộn, rồi cùng nhau rơi xuống vực sâu trăm trượng, thậm chí con báo kia trước khi chết còn tác quái, cắn một cú vào cổ y.
Một tiếng “rắc” nhỏ vang lên! Khối ngọc phù bên hông y tỏa ánh sáng đỏ rồi vỡ nát.
Trong khoảnh khắc đó, hình ảnh cuối cùng trong mắt y, chính là bốn cái răng nanh dính máu.
…
Hạ Linh Xuyên mờ mịt mở mắt, từ từ tập trung ánh mắt, xuyên qua kẽ lá nhìn lên trời cao xanh thẳm với những đám mây trắng lững lờ trôi.
Góc độ này, tựa như nằm dưới tàng cây nhìn bầu trời.
Cơ mà hình như có gì đó sai sai?
Hắn sững sờ mấy giây, bỗng nhiên phản ứng kịp-----
Không đúng, hắn vừa mới băng qua giao lộ chỉ có tường xi măng, cột điện với xe đẩy nhỏ bán hàng rong, hai hàng cây bên đường vừa thấp vừa bé lại còn có hai cây trụi hết lá, lấy đâu ra cành dài lá thắm?
Giật mình rồi, hắn lập tức chú đến mảnh trời bằng bàn tay trên đầu, nhìn quanh lại thình lình phát hiến bốn phía đều là vách đá dựng đứng, cây cỏ um tùm.
Nói cách khác, hắn ở trong núi.
Nói chính xác hơn, ở chỗ chân vách núi, bởi vì bên tai cho tiếng nước, mà phía trên cách đó hơn mười trượng hình như là vách đá.
Hắn vừa định ngồi dậy, cảm giác đau đớn đột nhiên càn quét khắp người, khiến hắn vừa há hốc mồm thở mấy ngụm lớn, vừa rên rỉ xuýt xoa những tiếng ôi a, nghe như gió thổi qua động.
Hạ Linh Xuyên cúi đầu xem xét, thấy trên người có to nhỏ mười mấy lỗ máu, lại có vô số vết cắt, xương chân phải bị gãy, xương cốt trắng hếu đâm lòi cả ra ngoài.
Hắn toan đưa tay lên, kết quả ngực đau dữ dội, chẳng biết đã gãy mấy mấy khúc xương sườn.
Chỉ dùng mấy giây đồng hồ, Hạ Linh Xuyên đã phát hiện ra mình giờ đang máu thịt be bét nằm ngửa trên mặt đất, chỉ hơn người chết được mỗi một hơi thở.
Chuyện này là thế nào đây?
Hắn nhớ bản thân mới bước qua giao lộ được mấy bước, đỉnh đầu chợt đau điếng như bị vật nặng đập trúng, sau đó mắt liền tối sầm.
Khu chung cư kia thường xuyên có vật lạ rơi xuống đường, người đi đường đã khiếu nại nhiều lần mà không có kết quả. Hạ Linh Xuyên không biết hung khí đập trúng mình là cái gì, cơ mà bất luận là cái gì thì cũng không nên dẫn hắn tới cảnh người đầy lỗ máu nằm trong sơn cốc chứ?
Cũng may chưa gãy cổ, hắn còn có thể tự do quay đầu.
Sắc trời rất sáng, nhưng chân vách núi ẩm ướt u ám, thảm thực vậy tươi tốt dị thường. Hạ Linh Xuyên nghiêng đầu, đột nhiên nhìn thấy một thứ màu vàng đốm đen đè lên trên mấy khóm Ráng Ổ Phụng(1), chỉ cách chỗ hắn hơn một trượng…
Hửm? Đây là…báo?
Nếu không phải đưa tay tốn sức, Hạ Linh Xuyên thật muốn day mắt nhìn cho rõ.
Nằm trên cỏ, đúng là một con báo lớn.
Nó có hình có thể so với sư hổ, đang nằm rạp trên mặt đất, hé cái miệng rộng đủ nhét vừa đầu người ra.
Hạ Linh Xuyên bị dọa kêu to một tiếng, da đầu tê dại.
Cái này không hợp thói thường gì cả, đồ chơi này có hình thể tối thiểu cũng lớn gấp hai lần hiểu biết của hắn.
Mình trọng thương cũng thôi đi, thế quái nào còn phải nằm ở dưới đáy cốc với một con báo?!
Nhưng hắn rất nhanh phát hiện ra hai mắt nó nhắm nghiền, người không động đậy, đồng thời vết máu từ thất khiếu chảy ra cũng đã đông lại.
Trên người nó cũng có chi chít vết thương, có vài vết thương cực sâu, không giống như quệt vào đâu. Không hài hòa nhất chính là, hàm răng của nó còn ngậm một sợi dây đỏ, dây này treo một mặt dây chuyền hình trăn khuyết màu trắng nhạt, không biết làm từ chất liệu gì nhưng trông rất nổi bật trên nền rêu xanh.
Chết rồi?
Nơm nớp lo sợ hồi lâu, hắn không dám tiến tới thăm dò. Một mặt là vì hắn cơ hồ không thể động đậy, mặt khác, hắn cũng sợ mãnh thú này còn chưa chết hẳn, lúc nào cũng có thể cắn người.
Lúc này, Hạ Linh Xuyên mới cảm giác y phục trên người hắn không phải là bộ trước kia, áo dài đến gối, thắt lưng đeo ngoài, trên cổ tay còn có thủ trạc(2) kim loại.
Hắn lật bàn tay, phát hiện lòng bàn tay và ngón tay đều có vết chai mỏng, ở trong bụi cỏ cách đó một thước, còn thấy một thanh chủy thủ dính máu.
Thế thì, hắn rốt cuộc vì cái gì mà xuất hiện ở đây?
Vấn đề vừa ra, trong đầu lập tức có vô số ký ức ùn ùn kéo đến, nhưng chẳng có ký ức nào là của hắn. Hạ Linh Xuyên chỉ thấy đầu như muốn nổ tung, khó chịu đến rên rỉ thành tiếng.
Ký ức quá phức tạp, hắn không có sức lật xem toàn bộ, chỉ có thể tìm mấy điểm chính yếu trước: Mình hình như đã xuyên việt. Chủ nhân của thân thể sắp chết này cũng tên là Hạ Linh Xuyên, con trai trưởng của Hạ Thuần Hoa, thái thú quận Thiên Tùng, châu Kim, nước Diên. Y đến núi Hồ Lô săn bắn, lại bị Sa báo tập kích, cả hai cùng rơi xuống vách núi.
Tất cả ký ức tới đây thì ngưng bặt.
Hạ Linh Xuyên không nhịn được đưa mắt nhìn vách núi ngay phía trên. Thì ra, đúng là từ chỗ cao như vậy rơi xuống, cho dù có sa báo đệm lưng giảm xóc, nguyên thân cuối cùng thương thế quá nặng, đơ luôn khỏi tỉnh, thế là túi da đổi chủ.
Hắn không biết vì sao ý thức của mình lại có thể phụ vào một thân thể sắp chết, nhưng điều này có ý nghĩa gì chứ?
Để chết thêm lần nữa?
Vết thương trên người vẫn còn chảy máu, hắn cảm thấy mình như một quả bóng nước đầy lổ thủng, rất nhanh sẽ chảy cạn.
Đúng lúc này, từ trên cây mộc miên(3) thấp trên vách núi, một nhúm bông trắng bồng bềnh rơi xuống, vừa vặn rớt trúng cái tai nhọn của sa báo.
Hạ Linh Xuyên nhìn thấy rõ ràng, lỗ tai con báo khẽ động.
Trừ mùi sắt rỉ, hắn còn cảm giác miệng đắng lưỡi khô: Cái thứ này vẫn còn sống.
Nguyên thân đâm mười mấy nhát lên người nó, còn dùng nó làm khiên thịt giảm xóc, thế mà nguyên thân ngủm rồi, con báo này vẫn còn chưa ợ ra rắm?!
Nó không chết, hắn còn mạng được sao?
Thời khắc sinh tử tồn vong, đầu óc Hạ Linh Xuyên lại bất ngờ tỉnh táo, đột nhiên nhớ ra có mang theo thuốc bên người.
Hắn run run lấy bình ngọc từ trong ngực áo, đổ viên thuốc to cỡ trứng chim bồ câu duy nhất bên trong ra.
Thuốc này đen thui, có tạp chất, tanh mùi bùn, tựa như tiện tay vo bùn mà thành. Nhưng hắn nhớ rất rõ, đây là Hạ Thuần Hoa, cha ruột nguyên thân tốn nhiều vàng mới cầu được từ chỗ Đại Tát Mãn, nghe nói là linh dược có thể giữ mạng.
Lòng cha thương con vô bờ bến, nói không chừng trước mắt có thể cứu hắn một mạng.
Ăn thuốc vào, tiếp đấy bò ra ngoài xin giúp đỡ trước khi con báo tỉnh lại, hoặc là…tiên hạ thủ vi cường, chơi chết nó?
Tuy là mãnh thú, nhưng vết thương chồng chất vết thương, giờ còn có thể còn lại bao nhiêu khí lực?
Cơ mà với thương thế của hắn bây giờ, liệu có thể trụ qua một lần chơi lớn nữa hay không?
Hạ Linh Xuyên còn chưa quyết định chắc chắn được, nhưng thuốc trước hết phải ăn đã, sau đấy mới tính bước tiếp theo.
Có điều ngay khi Hạ Linh Xuyên đang định bỏ viên thuốc vào miệng, lại nghe một tiếng nói rầu rĩ: “Chia cho ta một nửa.”
Hắn giật mình, xém chút để rơi viên thuốc: “Ai?”
Dưới chân vách núi này còn có người sống?
Khi hắn còn chưa kịp thấy người sống thứ hai, con báo nằm sấp bỗng mở mắt ra.
“Ta.”
“Yêu, yêu…” Hạ Linh Xuyên run lẩy bẩy, hàm trên hàm dưới thi nhau đánh đàn, dây thanh quản cũng mất khống chế. “Có yêu quái!”
Dã thú đột nhiên mở miệng nói chuyện, không phải yêu quái thì là cái gì? Thân sắp chết còn gặp phải yêu quái, vận khí thực sự là quá ‘Tuyệt’.
Thế giới này lại có yêu quái, cũng quá kích thích.
Tròng mắt báo vàng nhìn hắn chăm chăm, tiếng nói như phát ra từ lồng ngực: “Chia cho ta một nửa thuốc, không chia cắn chết ngươi.”
Kinh dị qua đi, Hạ Linh Xuyên trái lại không sợ: “Sao phải cho ngươi? Chia hay không chia, ngươi đều sẽ cắn chết ta.” Hắn cũng chẳng biết vì sao mình lại đột nhiên trấn định, đại khái là bởi hai bên có thể giao lưu sao?
“Chia thuốc cho ta, ta sẽ không cắn ngươi, hơn nữa còn cứu ngươi một mạng.” Con báo nói chuyện đứt đoạn, tựa như không quen mở miệng lên tiếng vậy.
Hạ Linh Xuyên nửa câu cũng không tin: “Tin ngươi cái quỷ, ta đi mất nửa cái mạng, còn không phải do ngươi ban tặng?”
Hắn phát hiện con báo này từ đó tới giờ đều nằm nguyên tại chỗ, không hề cục cựa gì, hắn là thứ này cũng bị trọng thương, không còn sống được lâu nữa.
Nghĩ thông điểm này, thấy mãnh thú sắp chết cũng không có đáng sợ như vậy. Hắn tự hỏi có nên bò qua, bổ cho nó một cú ăn đôi, vừa báo thù cho nguyên thân, vừa báo thù cho mình?
“Ta khi trước nhận nhầm, nghĩ người là truy binh, là hung thủ nên lúc ấy mới kéo ngươi đồng quy vu tận.” Con báo thều thào được hai câu đã lộ vẻ hữu khí vô lực nhưng vẫn cố nói thêm: “Giờ truy binh thật đã đến chân vách núi, đang đi về hướng này, ta có thể nghe thấy.”
Nó nói, đồng thời giật giật lỗ tai.
“Có người tới?” Hạ Linh Xuyên khấp khởi, “Được cứu rồi!”
“Kẻ đến chưa chắc là người.” Con báo lạnh lùng nói, “Ngươi không giúp ta, cũng sẽ khó thoát khỏi cái chết. Răng gãy của ta, bọn chúng sẽ tưởng là ngươi đã lấy đi.” Nói dứt câu, nó há miệng rộng ra cho hắn nhìn.
Răng nanh bên trái của nó đã rụng mất, chỉ còn lỗ máu.
“Răng rụng thì liên quan gì tới ta?” Hạ Linh Xuyên mờ mịt hỏi.
“Ai cũng biết, chúng ta thích giấu bảo vật vào trong răng. Răng rơi, đồ vật bên trong cũng mất.” Con báo gầm gừ nói tiếp: “Vì những thứ này, tộc ta gặp thảm cảnh diệt môn. Ngươi cho rằng bọn chúng sẽ bỏ qua cho ngươi?”
Thế nên truy binh không phải cứu tinh, ngược lại là diêm vương đòi mạng? Mình hình như vừa tới đã rơi vào vòng xoáy phiền phức? Hạ Linh Xuyên có chút loạn: “Ta làm sao biết ngươi sẽ thật không hại ta?”
“Ta lập Tâm Minh huyết thệ! Nếu như hại ngươi, tâm huyết sẽ chảy ngược mà chết!” Báo yêu cắn răng nói.
Nghe như một lời thề nhẹ nhàng, nhưng trong lòng Hạ Linh Xuyên lại sinh ra cảm ứng, biết được lời thề này thực sự có thể linh nghiệm.
Không có tại sao, chỉ là biết, chỉ là chắc chắn, phảng phất như đây chính là một trong những quy tắc của thế giới này, bất kỳ sinh nào cũng đều có thể biết được.
Cây nhỏ ở phía xa bỗng rung rinh. Báo yêu nói không sai, đúng là thứ đang tới gần.
Trước khi có thể suy nghĩ kỹ càng, Hạ Linh Xuyên quyết đoạn chia viên thuốc thành hai, ném một phần qua chỗ nó.
Báo yêu gắng gượng há miệng ăn, xong liền giữ nguyên tư thế nằm yên, mắt không nhúc nhích.
Vị trí của nằm ở gần bên ngoài hơn, dù truy binh tới thì cũng sẽ thấy nó trước.
Xem nó có phản ứng gì, hắn sẽ tùy cơ ứng biến.
Hạ Linh Xuyên cũng uống thuốc. Viên thuốc vừa vào cổ họng, một luồng khí mùi bùn tanh trào ngược lên, khó chịu muốn ói. Hắn vất vả lắm mới nén được cơn buồn nôn, thầm nghĩ thuốc của cha ruột không phải đã bị đánh tráo chứ?
Thế nhưng sau khi kiên trì vượt qua cơn buồn nôn, cảm giác đau đớn trên người giảm đi rất nhiều, toàn thân âm thầm sinh ra một cỗ khí lực, hít thở cũng thông thuận hơn nhiều, tựa như chỉ cần xoay người là lập tức có thể đứng dậy đi lại.
Đương nhiên, cái này chỉ là ảo giác thôi, thực tế thì xương ngực với chân của hắn vẫn còn đang gãy đây.
Hạ Linh Xuyên đột nhiên nằm sấp lết về trước hai bước, nhặt chủy thủ trên mặt đất xong lại trở về nằm đúng chỗ cũ, đồng thời cắm một nửa cây chủy thủ vào trong đất, nửa còn lại dùng cánh tay đè lên che đi.
Bằng cách này, nếu người tới không lật người hắn, thì sẽ không thấy hắn trộm giấu vũ khí.
Tính mạng quá quý giá, không thể phó thác lên người con báo yêu lúc trước còn muốn cắn chết hắn, càng không thể là kẻ không hề quen biết đang bước tới kia.
Hắn nhắm mắt lại chỉ để lại một khe hở hẹp như sợi chỉ, chỉ chốt lát sau liền thấy hai người xuất hiện trong tầm mắt, một cao một thấp, thân mặc kình trang(4), cùng nhau bước tới phía này.
“Ấy, tìm thấy rồi! Phù, cuối cùng cũng có thể bàn giao.” Tên cao mừng rỡ hô.
“Con báo này là bị rơi xuống.” Tên lùn đưa mắt nhìn lên vách núi rồi tiếp: “Kỳ lạ, tốt xấu gì cũng là yêu quái, coi như bị đuổi tới cùng đường mạt lộ, nhưng làm sao có thể rơi xuống chứ?”
“Ta đã nói rồi, trên sườn núi có vết máu, nó hơn nửa là lăn xuống đây.” Nói xong, tên cao lại thình lình phát hiện ra Hạ Linh Xuyên nằm ở chỗ còn âm u hơn, lại hô lên: “Có người kìa.”
Gã lùn liếc mắt nhìn, xong cười nói: “Quỷ xui xẻo ở đâu ra, ngươi nhìn hắn với con báo đều thủng lỗ chỗ khắp người, chắc chắn là cùng nhau ngã xuống sườn núi. Không ngờ lại khiến cũng ta phải tốn thêm bao công sức để tìm kiếm.”
Hạ Linh Xuyên lệch cổ nhắm mắt, cả người là máu, lại cố nín thở, không để lồng ngực phập phồng, thêm quả thân mình đang nằm ở chỗ râm tối, nhìn qua không khác gì người chết.
Hai gã kia không hứng thú gì với hắn, chỉ đá con báo hai cước, thấy nó không hề có phản ứng gì, xác định là đã chết rồi.
Gã lùn bỗng kêu lên: “Xem này, dây chuyền! Quả nhiên đồ nằm ở trên người con báo này.”
Hạ Linh Xuyên biết dây chuyền trong lời gã là cái gì, chỉ là lúc ấy hắn không thể động đậy, lại e ngại mãnh thú nên không dám tiến tới xem xét.
Gã cao lại có vẻ rất sốt ruột: “Thứ cấp trên giao phó có phải là cái này không?” Nói xong, gã lại nhìn Hạ Linh Xuyên rồi cẩn thận nói tiếp: “Phải rồi, ngươi qua xem tên kia chết chưa, chưa chết thì tiễn hắn một đoạn.”
Gã lùn hừ một tiếng khinh khi, tiếp đó rất không tình nguyện bước qua chỗ Hạ Linh Xuyên, đồng thời thuận tay vòng tới eo, rút ra một cây đao.
Hạ Linh Xuyên trong lòng vốn còn ôm hy vọng may mắn, nghĩ rằng mọi người sinh ra làm người, ít nhiều gì cũng nên có chút tấm lòng giúp đỡ lẫn nhau, nào ngờ gã này còn chưa bước tới nơi đã rút đao ra.
Thái độ như giết gà làm thịt, hiển nhiên là dân chuyên.
Hạ Linh Xuyên tâm tư trở nên lạnh lẽo, bắt đầu biết báo yêu không có nói láo.
“Ta rốt cuộc rơi vào cái thế giới gì đây!” Đầu tiên là báo yêu, tiếp đấy là con người, trước sau đều muốn giết hắn cho thống khoái.
Gã cao xoay người lại nhặt sợi dây chuyền.
Gã lúc này hạ thấp người, cúi đầu xuống, không ngờ báo yêu đang nằm yên bất động lại bất thình lình chồm lên, ngoác miệng cắn vào cổ gã.
Đòn tấn công bất ngờ khiến gã cao bị đè ngã xuống đất, nhưng gã phản ứng cực nhanh, rút đoản đao từ bên hông ra, hung hăng đâm vào bụng báo yêu.
Báo yêu bị đau nghiêng đầu qua một bên, tức thì một tiếng răng rắc vang lên, cổ gã đã bị bẻ gãy.
Hạ Linh Xuyên lập tức nhớ lại con báo này lúc trước ở trên vách núi cũng cắn lén y như vậy, hành động nhanh như điện chớp, chỉ không ngờ sau khi bị thương vẫn còn dư lực, may mà mình mới rồi không có tới gần.
Gã gầy nghe tiếng quay đầy, thấy ngay được đồng bọn bị báo yêu đè ngã ngửa xuống đất, lập tức chẳng suy nghĩ gì, bổ luôn một đao xuống đầu nó.
Con báo lách mình né tránh, tập tễnh bước đi rồi lập tức lại nhào tới.
Gã gầy tiếp tục vung đao lên, đột nhiên sau lưng bị người xô mạnh, đồng thời một món đồ kim loại sắc bén đâm vào bên hông, khiếp gã chỉ trong nháy mắt đã mất đi hết khí lực.
Đánh lén, thế nào mà người chết trên mặt đất lại đánh lén gã!
Cú tập kích bất ngờ này khiến gã bị chúi về trước hai bước, đao vì đó cũng mất chính xác.
Báo yêu nhắm đúng thời cơ, hai khợp đã cắn đứt động mạch cổ của gã, máu tươi phun lên thành vòi.
Gã gẫy ngã xuống, giãy giãy mấy cái, trong đầu đến cuối cũng vẫn không hiểu tại sao.
Cái tên nằm trên mặt đất kia không phải bị báo cắn rồi ngã xuống vực sao, cớ gì lại phối hợp với chính con báo đó ám toán mình?
Đây không phải là một công việc đơn giản sao? Cớ làm sao lại xui xẻo như vậy?
Gã chưa kịp hiểu thì đã tắt thở.
Sau khi đâm chủy thủ vào hông gã gầy, Hạ Linh Xuyên vừa thở dốc, vừa tranh thủ nhặt thanh đao của gã, cảnh giác nhìn về phía báo yêu. Mới vừa rồi đứng dậy đâm người, chính hắn cũng đau không muốn sống, vết thương khắp người lại nứt ra, nhưng hắn không quan tâm được nhiều như vậy, uy hiếp bên ngoài đã biến mất, xung đột giữa hắn và báo yêu lại lẫn nữa bày ra.
Phiền phức chính là, hắn phát hiện dù đã uống thuốc giữ mạng, bản thân cơ bản lại chẳng đi nổi mấy bước.
Dù sao thương thế quá nặng, chân còn bị gãy.
Báo yêu tiến hai bước về phía hắn, đột nhiên nằm sấp không dậy nổi nữa, thở phì phò một lúc lâu mới nói: “Dược hiệu sắp…sắp hết!”
________________________________
Chú giải:
Tên chương nghĩa là Thiện ác đến cuối cùng cũng sẽ có báo.
1. Ráng Ổ Phụng: Là một loài cây họ can xỉ, bạn nào hay chơi cây văn phòng chắc sẽ rõ, ai muốn tìm hiểu gu gồ nhé.
2. thủ trạc: bao bảo vệ cổ tay.
3. Mộc miên: Bên mình hay gọi thông tục là cây Hoa Gạo.
4. kình trang: Là kiểu trang phục gọn gàng, không vướng víu, tiện khi hành động. Bạn có thể hình dung qua trang phục của mấy đại hiệp trên phim.