Nhậu nhẹt gây sự, khoe khoang trên phố, không tôn trọng người lớn, những điều này có vẻ không khác gì trước.
“Thật sao?” Hạ Thuần Hoa nhìn vợ mình đầy ẩn ý, “Gần đây tôi vắng nhà nên bà rất ít khi cùng nó ăn cơm đúng không?”
Ứng Hồng Thiền biến sắc :” Ông này, là tự Linh Xuyên không muốn về nhà ăn, chục ngày gần đây nó về nhà ăn cơm được hai ngày cũng đã không tệ rồi.”
Hạ Thuần Hoa thở dài :”Bà cố chiều nó chút, dù sao nó cũng gần mười sáu rồi.”
“Đó là đương nhiên.” Ứng phu nhân luôn mồm đồng ý như mọi lần, “Nói thế nào thì Linh Xuyện cũng là con trai trưởng của nhà họ Hạ mà.”
Ứng phu nhân trở về phòng, Hạ Thuần Hoa nhìn theo bóng lưng của bà vợ mình, thở ra một cái thật dài.
Lão Mạc quản gia không biết xuất hiện từ chỗ nào, đang đứng ở bên cạnh ông.
Hạ Thuần Hoa chắp tay sau lưng, nói với lão Mạc :”Người của Phủ Đông Lai phái tới truy tung Báo Yêu, đi tới thành Hắc Thủy liền biến mất. Nếu như chuyện này liên quan trọng đại thì bọn họ sẽ không từ bỏ ý đồ, e là vẫn sẽ còn tiếp diễn.”
Lão thở dài rồi nói tiếp :”Ta lo lắng nhất cũng không phải cái này, mà là tình thế ở phía Đông kia, chúng ta và Vương Đình đã gián đoạn liên hệ quá lâu, ta cảm giác là đại loạn sắp tới gần.”
“Coi như là kiếp số, thì lão gia cũng có thể bình an vượt qua!” Ngô quản gia nói rất kiên định “Mãi luôn như vậy!”
…
Mười ngày tiếp theo, sóng yên gió lặng.
Cách thời gian Hồng Nhai Lộ đóng cửa càng ngày càng gần, khách thương ra vào thành Hắc Thủy càng ngày càng nhiều, Hạ quận trưởng cũng càng ngày càng bận rộn, mà cục diện gián đoạn thông tin giữa Thiên Tùng Quận và phía Đông của vương quốc vẫn một mực chưa có cải thiện gì.
Hạ đại thiếu gia thì vẫn tiếp tục diễu võ dương oai.
Thời gian này thật sự là ngày tháng yên bình không sóng gió, hắn cũng không hiểu sao mà dần bình tĩnh lại.
Gần nhất thì Hạ Thuần Hoa bận đến tối tăm mặt mũi, căn bản còn không có cả thời gian rảnh để mà về ăn tối với gia đình, Ứng phu nhân cũng không bắt hai đứa con trai bắt buộc phải ăn chung nữa, mà ai ăn lúc nào thì ăn, khiến Hạ Linh Xuyên thầm vui vẻ trong lòng.
So với Ứng phu nhân thì Hạ Thuần Hoa chính là một người cha hiền từ.
Tuy nhiên, khá với mọi người tưởng tượng, một vị quan nhị đại* như Hạ Linh Xuyên đi ra ngoài ăn uống chơi đùa, bình thường đều không cần tự mình bỏ tiền túi ra trả, ví dụ như bữa tối ngày hôm nay, Lưu Bảo Bảo mời hắn đền Hồng Nhạn Lầu ăn cơm, lý do là cảm ơn Hạ Linh Xuyên đã giúp Lưu gia lấy được thông quan lệnh, giúp cho thương đội thuận tiện trở về an toàn.
Lưu Bảo Bảo có nói qua là “dùng bữa cơm rau dưa”, nhưng đồ ăn bưng lên bàn đều là món ăn dân dã quý hiếm, rượu cũng là rượu ngon được Lưu gia cất giữ hai mươi năm.
Chưa kể mỹ nữ hầu rượu lại còn là thê thiếp được Lưu Bảo Bảo sủng ái nhất nữa, nàng ta có đôi mắt hoa đào lúng liếng, thi thoảng lại liếc nhìn Hạ Linh Xuyên, cũng là người chăm chỉ rót rượu cho hắn nhất.
Lưu Bảo Bảo thấy vậy thì thầm mắng một tiếng con chó cái này, nhưng vẻ mặt lại tỏ ra đáng thương :”Thiếu gia, thật sự ngài phải chờ tới mười tám tuổi mới được ăn mặn* sao?”
“Ừm.” Đặt thịt nai om xuống, Hạ Linh Xuyên lại gọi thêm một đĩa lạc ngâm mận, sau đó cứ hai hạt lạc lại một ngụm rượu.
Ăn quá nhiều thịt cá và các món ngon trong hai tháng này, hắn bất chợt hoài niệm về mấy món dưa muối, bánh bao, hoành thánh, bánh hành nướng hạt mè …
Ngày xưa đầu tháng thì còn đỡ, cuối tháng hắn đều phải ăn những món đó.
Nhưng bây giờ nhìn thấy bánh hành nướng mè bán bên lề đường, hắn còn có xúc động muốn chạy xuống lầu để mua một phần.
Lâu quá không ăn, linh hồn của hắn cũng sẽ nhớ nhung.
Tựa như một người đàn ông trung niên cưới một mỹ nữ giàu có và đạt đến đỉnh cao nhân sinh, nửa đêm tỉnh mộng, đôi khi ông ta sẽ nhớ về mối tình đầu trong trẻo như sợi mì trong nước luộc thịt vậy.
Đúng lúc này, bên ngoài có tiếng huyên náo.
Phòng riêng trên tầng hai của Hồng Nhạn Lâu mà Lưu Bảo Bảo mời hắn ngồi dùng bữa này, có cửa sổ nhìn ra giữa đường, mà hắn thì ngồi ở chỗ gần ban công.
Hạ Lăng Xuyên thò đầu ra ngoài cửa sổ, nhìn thấy đám người đông đúc trên đường bỗng nhiên tản ra hai bên, sau đó thì hai con ngựa cao lớn phi nước đại về phía bọn họ.
Hắn nhẹ nhàng ồ một tiếng, nhìn thoáng qua có thể biết con ngựa đang phi nước đại giữa đường kia không phải là ngựa thuần chủng mà là con lai có huyết thống của dã thú, đặc điểm của nó là đầu, răng sắc nhọn, thân màu xanh đỏ, và viền mắt đỏ đậm.
Loại thú cưỡi này được gọi là Lệ Mã *, nó thừa hưởng đặc tính phi như bay của Bác Thú, sức chịu đựng dẻo dai, đồng thời tính cách nóng nảy, thích ăn máu thịt, có thể phát ra sức chiến đấu rất mạnh trên chiến trường, hai mươi con ngựa tốt nhất được tuyển chọn trong ngàn dặm, cũng chưa chắc đã đổi được một con Lệ Mã.
Đương nhiên,Lệ Mã cũng phân ra đẳng cấp khác nhau là thượng, trung, hạ, con ngựa mà Hạ Lăng Xuyên yêu thích nhất chính là một con Lệ Mã, nó chính là quà tặng của một tiểu quốc phía tây dành cho thái thú của Thiên Tùng Quận, được lựa chọn kỹ càng, có phẩm chất thượng đẳng, nhưng cùng hai con đang chạy phía dưới này cũng chỉ cỡ sàn sàn nhau.
Ngựa đã như vậy, còn người thì thì sao?
Hai tên lữ khách một trước một sau, người trước là một thiếu niên mặc áo bào trắng, cỡ khoảng chừng mười bảy mười tám tuổi, lông mày nhỏ nhắn còn mắt thì to và sáng, người phía sau thì mặc áo màu xám, đầu đội mũi rộng vành, Hạ Linh Xuyên không nhìn rõ mặt được.
Ngay phía trước người thiếu niên áo bào trắng có một viên linh châu to bằng quả trứng ngỗng, nó đang lơ lửng giữa không trung và không ngừng xoay tròn, tỏa ra năng lượng vô hình ép đám đông phía trước ngựa và hai bên thành một con đường ở giữa.
Năng lượng vô hình kia cũng không ôn hòa, người đi đường bị nó ép ngã trái ngã phải tứ tung, một người đàn ông mật mạp bị ngã xuống quầy hàng phía sau, đè nát bánh gạo nóng hổi thành bánh bột ngô.
Chủ quầy đương nhiên không để yên, hai người cãi nhau ỏm tỏi.
Đây là một thế giới hỗn loạn có cả dị năng lẫn quỷ thần nên Hạ Lăng Xuyên cũng không có gì ngạc nhiên, chỉ cảm thán một câu :”Phóng ngựa ầm ĩ giữa phố xá sầm uất, uy phong thật lớn ha!”
Các thành lớn ở Diên Quốc đều có quy định xuống dắt ngựa khi đi vào trong thành, mặc dù thành Hắc Thủy cho phép mọi người được cưỡi đi, nhưng tốc độ phải chậm, tuyệt đối không được thả móng phi nhanh, không thì cũng sẽ bị kéo xuống phạt hai chục gậy và nộp phạt hai trăm lượng bạc, nếu đụng bị thương người khác càng trừng phạt không tha.
Người dân bản địa khá bưu hãn, nên quy định trừng phạt cũng phải cứng rắn như thế.
Lưu Bảo Bảo nghe hắn cảm thán như vậy thì nhìn lén Hạ Linh Xuyên một cái, thầm nghĩ thường ngày ngươi khác mọe gì bọn họ?
Lúc hai người này cưỡi ngựa sắp chạy qua phía dưới tửu lâu này, đó là một đầu phố có hình chữ T, mật độ người đi trên đoạn đường này đã giảm hơn nửa, thiếu niên áo bào trắng lập tức cất viên cầu kia đi, dù sao thì thả thứ này ra dọn đường cũng phải tiêu hao lực lượng.
Đúng lúc này, có một bé trai đang chạy chơi ở ven đường, trống lúc lắc trong tay của cậu bé bị người đi đường đụng vào bay ra, rơi đúng vào chính giữa con đường.
Cậu bé lập tức lao ra nhặt lấy món đồ chơi của mình.
Thân hình cậu bé ở ngay trước con Lệ Mã.
Phụ huynh của cậu bé lập tức kinh hô, từ phía sau vọt tới, nhưng lại bị đám người phía trước cản chân, không kịp cứu viện.
Mà người lữ khách kia cũng không có ý định giảm tốc độ của ngựa lại, vậy nhiều nhất hai giây, móng ngựa to lớn kia sẽ dẫm nát đưa bé dưới chân.
Lại là dạng này, Hạ Linh Xuyên thở dài, sao cái thế giới nào cũng sẽ có tình huống trẻ con chạy ra đường rồi nằm dưới gầm xe?
Cũng may nay đã khác xưa, hắn cũng không cần đích thân ra tay.
“Hào thúc!” Hạ Linh Xuyên một tay nâng cằm mình lên, một tay chỉ xuống dưới.
Hào Thúc vẫn đang đứng bên cạnh hắn như một người vô hình, lúc này lấy ra hai cái tiền đồng, run tay một cái, đánh xuống phía dưới.
Hai đồng tiền đều đánh vào phía trước hai con Lệ Mã, cách xa nhau khoảng ba thước hơn, nếu như hai vị lữ khác kia vẫn tiếp tục phóng ngựa, thì đùi ngựa và bụng ngựa sẽ bị đồng tiền đánh trúng, sở dĩ đánh ra hai đồng tiền, để phòng ngừa nó bị vị lữ khách kia xuất thủ đánh rứt, tốc độ ngựa sẽ không giảm.
Hai cái đồng tiền của Hào Thúc cũng không phải là muốn tiếp thì tiếp được, Hạ Linh Xuyên đã thấy ông chú này dùng tiền đồng đánh xuyên qua đầu của dã thú, mức độ cứng rắn của xương sọ con Gấu lớn không cần phải nói, ít nhất cũng sẽ không kém hơn hai con Lệ Mã này.
Thiếu niên áo bào trắng phán đoán tình thế, quả nhiên hung hăng xiết dây cương lại, Lệ Mã thở phì phì dựng đứng người lên vì cú thắng gấp, móng ngựa cách mặt đất và cậu bé ở đó không đến bảy thước.
*quan nhị đại : thế hệ thứ hai trong nhà làm quan, nói nôm na dễ hiểu là con của người làm quan, giống như Phú nhị đại là con của một người giàu có, hay Tiên nhị đại là con của bố mẹ là người tu tiên.
*ăn mặn ở đây không phải là chỉ ăn uống, từ gốc của nó là “Khai căn” ý chỉ “lần (quan hệ tình d**) đầu tiên” của nam nhân.
*Lệ Mã : Ngựa hung bạo.