Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Này, tỉnh tỉnh, không được ngủ!” Nhìn sa báo mắt sắp đóng lại, hắn vỗ mạnh bả vai nó hòng lay tỉnh, rồi nói tiếp: “Ta không phải một mình đi săn, hầu cận hộ vể nhất định đang tìm ta khắp núi. Chúng ta còn hi vọng sốt sót rời khỏi đây!”

Báo yêu giật giật mí mắt nhưng không mở ra nổi nữa. Nó thực sự đã quá mệt mỏi.

“Tập kích các người, rốt cuộc là ai?” Hạ Linh Xuyên vốn không muốn hỏi bởi nói sao hắn cũng vừa mới nhập thế, chẳng nhận ra người nào cả.

Nhưng hắn không thể không kiếm chuyện để hỏi bởi hiện tại không thể để nó thiếp đi.

“Ta không biết lai lịch bọn chúng. Cầm đầu là một lão già, râu tóc bạc trắng, pháp lực cường đại, mới đến đã đòi hỏi thứ gì đó, vô cùng ngạo mạn…” Báo yêu thì thào đáp.

Hạ Linh Xuyên gọi nó mấy tiếng, nó cũng không tỉnh táo lại, chỉ nhắm mắt nằm sấp.

Hắn để ý thấy mấy cây cỏ ngay trước mũi nó bỗng trở nên yên tĩnh, không còn lắc lư.

Thiếu niên đẩy sa báo, nhưng nó không có phản ứng.

Bây giờ là chết thật rồi.

Hạ Linh Xuyên thở dài một hơi, đáy khe giờ chỉ còn một người sống là hắn a.

Hắn dốc hết sức bò về phía sau, tới cạnh cái rãnh trên mặt đất rồi đưa tay móc.

Cỏ, bùn, côn trùng, còn có một cái răng báo gãy.

Hắn cầm cái răng gãy gõ gõ lên mặt đất, thấy có máu chảy ra nhưng lại chẳng thấy gì ở trong đó.

Rỗng tuếch!

Không phải báo yêu nói trong cái răng này còn có đồ sao, đi đâu rồi? Báo sắp chết, lời nói cũng chân thành mới phải chứ?

Hạ Linh Xuyên cảm thấy đây không phải lúc thích hợp để động não, bởi đầu óc hắn lại bắt đầu u ám, tư chi nặng nề, giữa trời đầu yên lặng chỉ có thể nghe được tiếng hít thở cùa mình càng lúc càng chậm, càng lúc càng vang.

Đan hoàn giữ mạng hình như đã hết tác dụng. Hắn nếu cứ thế này thiếp đi, chi e là sẽ ngủ mãi không tỉnh.

Đột nhiên, bàn tay lạnh buốt thấu xương, cóng đến độ khiến hắn giật mình tỉnh táo lại.

Mở lòng bàn tay ra, hắn phát hiện ngọn nguồn của luồng khí lạnh, không ngờ lại chính là khối thần cốt hình tròn kia.

Hắn vốn định ném nó đi để chấm dứt hậu hoạn, nhưng khí lạnh của nó mạnh thế kia, hiện tại rất thích hợp để hắn giữ vững tinh thần, nếu không e là chỉ chốc lát sẽ mê man mất.

Trước cứ giữ nó lại đã. Hắn ném chỗ mảnh vụn của miếng ngọc bội bản thân hay đeo vào suối nước cách đó không xa, chỉ nghe “tõm” một tiếng, tất cả đã chìm xuống, lẫn vào cát đá dưới đáy nước.

Tranh thủ lúc đầu óc hoàn toàn tỉnh táo, Hạ Linh Xuyên nhanh chóng lấy hết dược vật ra, cái nào có thể ăn thì ăn, cái nào có thể thoa thì thoa.

Hiện tại trừ vết thương sau lưng không với tới được ra, các lỗ máu khác trên cơ thể đầu đã cầm máu.

Hắn nhổ mấy cọng cỏ xanh lên, uống mấy giọt sương trên mặt lá để giải khát, đồng thời liên tục tự động viên bản thân, cứ kiên trì cố gắng sẽ có hi vọng. Về phần ký ức trong đầu, hắn càng duyệt tìm càng thấy thế giới này muôn hình muôn vẻ.

Có phàm nhân, có yêu quái - Cái này hắn đã tận mắt thấy. – Không chỉ có Nhân quốc mà còn có Yêu vực. Nghe nói rất rất lâu trước đây, thần minh và tiên nhân đã từng đi lại trên thế gian, hiện tại vẫn thỉnh thoảng có người tìm thấy dấu vết mà họ lưu lại.

Aaaa, hắn muốn sống, sống để thể nghiệm một phen cho rõ ràng.

Cũng không biết gắng gượng qua bao lâu, hắn chỉ thấy mặt trời đổ bóng về Tây, ánh sáng chiếu xuống đáy khe càng lúc càng ít.

Nhiệt độ xung quanh theo đó hạ xuống từng chút, từng chút một, trên mặt còn có một con rết bò qua.

Trên sườn núi loáng thoáng nghe có tiếng người đang hô hào, quát tháo.

Hạ Linh Xuyên mừng rỡ, lớn tiếng kêu: “Ta ở đáy khe, ta ở dưới này.”

Bị thương quá lâu, thanh âm của hắn nhỏ hơn trước nhiều, cũng chẳng biết có ai nghe được không, nhưng hắn mặc kệ, cứ không ngừng kêu la cho tới khi khản cả họng.

Lại chờ thêm một hồi lâu, giữa lúc hoang mang, bên cạnh chợt truyền tới tiếng bước chân dồn dập, tiếp đấy có người hô lớn: “Tìm được rồi, đại thiếu gia ở đây!”

Nơi xa có người ứng tiếng.

Sau đó là một hồi những tiếng bước chân, tiếng hô gọi ầm ĩ.

Hắn là con trai trưởng của Hạ quận trưởng, cái gọi là “Đại thiếu gia” kia, hẳn là chỉ hắn ha?

Được cứu rồi.

Hạ Linh Xuyên thở dài một hơi, an lòng ngất đi.

*****

Hai ngày sau, tại nhà họ Hạ trong thành Hắc Thủy.

Thái thú quận Thiên Tùng, Hạ Thuần Hoa vừa mới về nhà, lập tức đi thẳng tới phòng ngủ của con trai trưởng.

Canh ở chỗ này ngoài mấy người làm ra, còn có một vị lão giả mập mạp, mặt tròn, mũi tròn, bụng tròn, đầu đầy tóc xanh không pha một sợi bạc.

“Chiếu Mãn Đô Đại tát mãn, thằng nhỏ hôm nay thế nào?” Nhìn thấy Hạ Linh Xuyên vẫn hôn mê bất tỉnh, Hạ Thuần Hoa lên tiếng chào, rồi hỏi.

“Đã qua giai đoạn nguy hiểm, không cần lo đến tính mạng.” Chiếu Mãn Đô Đại tát mãn khẽ gật đầu, xong nói thêm: “Mai kia có lẽ sẽ tỉnh lại thôi.”

“Tốt quá, tốt quá, nhờ có Đại tát mãn y thuật cao minh!” Hạ Thuần Hoa mừng rỡ, đoạn hỏi vú già bên cạnh: “Phu nhân đâu?”

“Phu nhân đêm nay hơi đau đầu, đã đi ngủ.” Vị vú già đáp.

Hạ Thuần Hoa ừm một tiếng.

Đại tát mãn lại nói: “Báo yêu ở mãi Tây Sơn, thế nào lại chạy tới địa giới thành Hắc Thủy rồi đả thương người, mà người bị thương lại là con trai quận trưởng, chuyện này thật kỳ quái. Chẳng lẽ có thế lực bên ngoài gây rồi? Hiện tại quốc lực suy yếu, nội loạn triền miền, người dân vùng biên ai cũng sợ ngoại địch lại tới.”

“Ta đã người tới chất vấn Tây Sơn báo vương, ít ngày nữa sẽ có trả lời.” Hạ Thuần Hoa khoát tay áo, bảo tất cả người làm lui ra, rồi nói tiếp: “Nếu nói họa từ bên ngoài thì Hồng Nhai lô sau hai tháng nữa sẽ phải đóng cửa, dù ai cũng không thể đi qua. Bọn chúng quá nữa sẽ không chọn thời điểm này.”

Nhìn sắc mặt con trai dần tốt lên, y định nói thêm mấy việc nữa mà lại thôi.

Đại tát mãn sốt ruột: “Quận trưởng đại nhân, có chuyện xin cứ nói.”

“Cấp cứu ba ngay, rốt cuộc kéo được cái mạng nhỏ về. Ầy, nhưng ta luôn cảm thấy, thằng nhỏ lần này rơi xuống núi thực có chút cổ quái.” Hạ Thuần Hoa ngưng một nhịp, rồi chậm rãi nói tiếp: “Ta mời người xem tướng cho nó, tiểu tử này có phúc tướng, mệnh cách của nó có thể gặp dữ hóa lành, cũng sẽ ít gặp phải chuyện nguy hiểm. Lần này bị tập kích bất ngờ, lại còn suýt mất mạng, thực sự nằm ngoài dự kiến của ta.”

“Nào có cái gì là mệnh số chân chính? Ta thấy hắn đại nạn không chết, có lẽ có hậu phúc, cũng không nằm ngoài mệnh cách.” Đạt tát mãn hừ một tiếng xong bồi thêm một câu, “Có điều, nhìn tướng đoán số không phải sở trường của ta, Quận trưởng đại nhân phải tìm cao nhân Đông bộ.”

Hạ Thuần Hoa vội xua tay đáp: “Nhưng mà luận trừ tà trừ tai, chiêu lộng hồn phách thì Đại tát mãn luôn là số một.”

Tát mãn của Tây biên và thuật sư của Đông bộ, tuy nói chung nguồn gốc nhưng mỗi bên đều có thần thông riêng, hơn nhìn còn không ưa gì nhau.

Đại tát mãn khẽ giật mình: “Ngươi hoài nghi?”

“Nó nằm lâu dưới đáy khe, trời thì tối. Ngươi cũng biết thâm sơn cùng cốc lắm tà ma, lúc nó nằm đó có thể đã bị…”

Chiếu Mãn Đô đại tát mãn nghe thế liền phất phất tay trước mặt Hạ Linh Xuyên rồi đưa lên hít hà, sau đó lắc đầu nói: “Ta thấy thần hồn của lệnh lang rất bình thường.”

“Đại tát mãn!” Hạ Thuần Hơi hơi trầm mặt xuống rồi tiếp, “Can hệ trọng đại, ta muốn đích thân xác nhận.”

Y dù sao cũng là người đứng đầu quân chính địa phương, trên mặt tự có quan uy.

“Được rồi.” Đại tát mãn bước ra ngoài hai bước, nhìn sắc trời một chút rồi nói thêm, “Ngươi đi chuẩn bị cho ta mấy thứ, mang về đây trước khi mặt trời lặn.”

Vật liệu mà lão cần cũng không hiếm lạ, không đắt đỏ nên Hạ phủ không tốn sức mấy để chuẩn bị đầy đủ.

Trước sau tổng cộng có mấy thứ:

Vải cắt từ trên quần áo cũ của Hạ Linh Xuyên, nhất định phải là miếng chỗ trước hoặc sau tim.

Xác ve vừa lột trong mùa Hè này, cần hoàn chỉnh không sứt sở dù chỉ là một cái chân.

Một con gà trống choai vừa tròn một tuổi.

Một bình nước mưa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK