Lúc con trai cưng bị tập kích hôn mê bất tỉnh, Hạ Thuần Hoa cũng có liên hệ với Tây Sơn báo yêu để hỏi thăm tin tức, nhưng không có câu trả lời.
Lão thở dài: “Ngoài ra, đường dây báo cáo khẩn cấp ở Nội địa đã bị gián đoạn trong hơn một thập kỷ, bởi vì khu vực Bình Ninh cũng đã bị phiến quân chiếm đóng, sau đó còn bị ngập lụt, Dịch trạm ven đường đều không thể sử dụng, toàn bộ liên lạc đều đứt gãy, mấy ngày nay Hắc Thủy Thành phải mau chóng chỉnh đốn binh mã.
Hạ Linh Xuyên sững sờ: “Chúng ta cũng phải tham chiến rồi sao?”
Đúng là hắn nghe nói quân doanh gần đây có chút dị động, nhưng không để trong lòng. Tuy Quận Thiên Tùng đã lâu không có trận đánh lớn, nhưng chiến đấu lẻ tẻ xung quanh Hắc Thủy thành thì lại là ba ngày hai trận, hơn phân nửa là quan quân đi ra ngoài tiêu diệt phỉ, đánh cho bọn tiểu tặc tối tăm mặt mũi, gần như trở thành thói quen của quân và dân nơi đây.
"Khó nói lắm!." Hạ Thuần Hoa sắc mặt nặng nề.
"Thôi." Nhìn khuôn mặt tiều tụy của lão, trong lòng Hạ Linh Xuyên cũng không trách người cha tiện nghi này. Quận vụ nặng nề, sản xuất lương thực, thương mại, xâm phạm biên giới, phòng ngự, thiên tai, mọi thứ đều không thể xem nhẹ, còn phải đề phòng phản quân trong nội địa đánh tới. Có thể nói, Hạ Thuần Hoa dậy sớm còn hơn gà, ngủ muộn hơn chó, chính là một quan phụ mẫu cần cù chịu khó.
Cho dù hắn vì Thiên Tùng quận dốc hết lo lắng, tin tức tồi tệ nhất lại thường đến từ nội địa Diên quốc!
Quốc gia này chủ yếu là nội loạn.
"Ngài gọi con tới, rốt cuộc muốn cho con xem cái gì?"
"Cái này." Hạ Thuần Hoa mở rộng miệng con báo ra.
Cái miệng đầy răng nhọn hoắt trông thật đáng sợ, nhưng Hạ Linh Xuyên lập tức nhìn ra điểm khác biệt: “Không còn răng nanh?”
Bốn cái răng nanh đều bị cứng rắn nhổ bỏ, chỉ còn lại lỗ máu.
“Con Báo yêu tập kích con, cũng là dùng răng nanh cất đồ vật. Ngoài ra, nội thương của con báo kia rất giống báo vương.” Lão trầm ngâm nói, "Đưa đồ vật con lấy được từ trong răng nanh của nó cho ta xem “.
Lúc người Hạ gia tìm được đến đáy vách núi, thì Hạ Linh Xuyên đã hôn mê bất tỉnh, còn báo yêu thì đã chết hẳn rồi.
Thế là người nhà họ Hạ liền chuyển cả hai cùng về, người còn sống thì vội vàng cứu chữa, còn báo đã chết thì đưa đi giải phẫu. Hạ Linh Xuyên chỉ là đi săn Dê rừng, lại xách về một con báo yêu, cho nên, đây chính là con mồi của hắn, Hạ Thuần Hoa sau khi nhìn qua đồ vật trong răng nanh báo, liền trả lại cho hắn làm vật kỷ niệm.
Yêu quái cũng có nhu cầu cất giữ đồ vật, nhưng hơn phân nửa chúng nó đều không mặc quần áo, vậy nên giấu đồ vật ở đâu mới tốt? Cách làm phổ biến là : đem một bộ vị nào đó trên cơ thể luyện thành trữ vật không gian. Đương nhiên, điều này cũng cần phải có thiên phú, ví dụ như Cá Sấu yêu thích lấy dạ dày làm tụ bảo túi, mà Hổ Báo Sài Lang thì lại thích dùng răng nanh của mình để giấu đồ, vừa kín đáo, vừa an toàn.
Những người giết chết đàn Báo yêu hiển nhiên hiểu rõ điều này, đương nhiên sẽ khoét đi mấy cái răng nanh của chúng làm chiến lợi phẩm rồi.
Mà mở ra trữ vật không gian thì cần linh lực, lúc Hạ Linh Xuyên vừa xuyên tới không biết điều này, nên tưởng đó chỉ là một cái răng báo đơn giản mà thôi.
"Đặt ở trong phòng đi tí nữa sẽ lấy." Lúc này, rốt cục đến phiên Hạ Linh Xuyên nói chuyện chính, "Cha, chỗ này của con còn có một chuyện muốn báo cho cha biết. ”
Sau đó, hắn kể lại từ đầu đến cuối vụ thủ vệ của Đông Lai phủ truy tìm sa báo.
Hạ Thuần Hoa càng nghe, lông mày càng nhíu chặt, cho đến khi nghe tới ba chữ "Đông Lai phủ" Lão vội đứng dậy: "Ngươi nói cái gì?"
Lão cha đột nhiên biến sắc, vung tay lên chính là một bạt tai về phía hắn.
Hạ Linh Xuyên theo bản năng lùi lại nửa bước.
Tuy nhiên, cái bạt tai này lại dừng ở giữa không trung, cũng không thật sự đập tới.
Mấy giây trôi qua, chưởng co lại thành quyền nện thẳng lên bàn “phanh” một tiếng.
"Tự lập hình phạt, quả thực hồ nháo!"
Lão biết đứa con trai này làm bậy đã quen, dạy mãi không sửa, sớm muộn cũng sẽ đá trúng thiết bản. Có thể không ngờ tới tấm sắt này lại đến nhanh như vậy, lại còn rất là chuẩn nữa.
Đại Tư Mã!
Sao lại đắc tội với Đại Tư Mã!
Từ trước đến giờ, Hạ Thuần Hoa ở trên quan trường luôn được đánh giá bằng hai chữ "trầm ổn", nhưng trong trí nhớ của Hạ Linh Xuyên thì thường thấy cha nổi giận với mình, cũng không có nhiều e ngại, ngược lại lên tiếng tranh cãi: "Hai người kia hỏi thăm khắp nơi, trong thành đều là nhiều lời vụn vặt, ta sợ bọn họ sẽ nhanh chóng truy tìm đến trên người chúng ta.
Lúc này, hắn có chút bội phục sự cẩn thận của Hạ Thuần Hoa, trong chuyện Báo yêu,Hạ quận trưởng chẳng những không có nói ra, mà ngược lại còn yêu cầu những người biết chuyện nói năng thận trọng, nếu không thế thì tin tức tiểu bá vương Hắc Thủy Thành độc sát báo yêu sớm đã lưu truyền khắp thành, hai người kia không cần hỏi thăm cũng biết.
Đương nhiên, trên đời này không có bức tường nào gió không lọt qua được.
"Sáu năm trước, Đại Tư Mã khởi xướng vụ án Hồng Tân, liên quan đến một công, hai hầu, bảy bá, liên luỵ hơn hai ngàn sáu trăm người, con nói xem cuối cùng còn có bao nhiêu người sống?".
Sắc mặt lão cha giống như là mây đen áp đỉnh, Hạ Linh Xuyên cẩn thận từng li từng tí trả lời: "Giống như... Không nhiều?"
"Bảy mươi ba người!" Hạ Thuần Hoa gằn từng chữ, "Nơi đó có bao nhiêu phụ nữ, trẻ em? Aiz, cuối cùng cũng chỉ còn có bảy mươi ba người sống sót!".
Đáy lòng Hạ Linh Xuyên tự nhiên phát lạnh.
Đừng nói dân chúng thấp cổ bé họng, ngay cả tính mạng công khanh cũng như cỏ hèn, muốn chém liền chém.
“So sánh ra thì những việc nhà chúng ta gặp phải cũng không tính là thảm nhất…” Hạ Thuần Hoa cảm khái một tiếng, xong lại quay về vấn đề lúc nãy :”Nhận được Hồng Bạch Đạo đưa tin, sao con không trực tiếp đến báo?”
“Con muốn hỏi được chút tin tức rồi mới đến báo cáo.” Hạ Linh Xuyên nghiêm mặt lại, mắt lóe lên hung ác. “Nếu như hai người này không có bối cảnh, coi như con thuận tay báo thù, còn nếu như chỗ dựa của họ quá cứng, vậy thì càng không thể để cho bọn chúng biết được sa báo chạy trốn kia đang ở trong tay chúng ta.”
Hạ Thuần Hoa vốn đang đầy một bụng tức, nhưng cân nhắc tỉ mỉ lại lời nói của con trai, mặt liền giãn ra, cuối cùng gật gù đồng ý :” Cũng không phải không có lý”.
Hai người đó có bắt hay không cũng không quan trọng, phiền phức chính là ở chỗ, hình như đồ vật gì đó mà Đại Tư Mã muốn, có khả năng đang ở trong tay hai cha con họ.
Lão nhìn Hạ Linh Xuyên: "Không ngờ con cũng sẽ dùng đầu óc để suy nghĩ cơ đấy."
Nhìn ánh mắt vui mừng của lão cha, Hạ Linh Xuyên nhếch miệng cười cười trống lảng : “Con đi lấy đồ đây”.
Mấy phút sau.
Hạ Linh Xuyên đã cầm răng báo trở lại, đem mọi thứ trong đó đổ hết ra ngoài.
“Chỉ có những thứ này “
Di vật của con sa báo lúc trước tập kích Hạ Linh Xuyên gồm có, mấy quả yêu đan lớn nhỏ, mầu sắc không đồng đều, một bộ chuỷ thủ sắc bén có thể thổi đứt tóc, một khối mỡ dê mầu trắng, mỗi chuỗi vòng cổ minh châu, một ít tạp vật không biết công dụng, thậm chí còn có mười mấy thỏi vàng bạc.
Đám yêu quái cũng không phải đều hung ác, chúng cũng buôn bán cùng nhân loại, Vàng bạc với tư cách là đồng tiền mạnh xuất hiện ở đây, hai cha con cũng không thấy có gì lạ cả.
"Đồ mà Đại Tư Mã muốn, cũng không thế nào là chuỗi hạt châu này chứ nhỉ” Hạ Linh Xuyên nhấc chuỗi hạt châu lên, hướng ra phía ánh sáng soi soi.
Ánh ngọc trai ấm áp mê người, mỗi viên đều lớn hơn hạt dưa hấu một chút, dưới ánh mặt trời mơ hồ lóe ra lam quang. Cầm một lúc thì thấy xung quanh chuỗi hạt châu bắt đầu ngưng tụ ra hơi nước nhàn nhạt, đứng trong đó liền cảm thấy mát mẻ, ngay cả hô hấp cũng nhẹ nhàng thông thuận hơn rất nhiều, giống như đang đứng bên bờ biển hưởng thụ làn gió mát thổi qua.
"Có một chút công hiệu ngưng tụ nước, cũng không có gì đặc biệt." Bất kỳ sinh vật nào cũng cần nước, ở trong sa mạc hanh khô, chuỗi hạt châu này có thể làm cho sa báo cảm thấy thoái mái, nhưng Đại Tư Mã hẳn là không có hứng thú với nó.
Hạ Thuần Hoa lại nhìn sang đống tạp vật bên kia, lần trước kiểm kệ, hắn đem tất cả những thứ này chất đống một bên, bây giờ lại phải kiểm tra thật kỹ mới được.
Nhưng những thứ này lại đều linh tinh vụn vặt, ví dụ như hoa cỏ khô quắt, nửa khối xạ hương đen nhánh, xương cốt còn đang gặm dở, cũng giống như mấy cái nhẫn của người bị hại chỗ kia, trâm cài tóc bị gãy, mấy gói gia vị, hơn mười cái lông vũ, nửa cái lược, còn có….
Một đống sâu khô, rắn khô, thằn lằn khô.