Nhưng đại gia toàn trường lại có vị này buồn ngủ, hắn còn bổ sung thêm một câu: “Lần sau đổi một nhà hí lâu khác, đừng có gọi cái gì ‘Trích Tiên Đài’. Tiên nhân là quả đào sao, tiện tay là có thể hái?”
Lưu Bảo Bảo cười nói: “Nhà này vốn gọi là Trích Tinh Đài, về sau ông chủ cho rằng chữ Tiên tốt cho việc làm ăn hơn. Đó gọi là thiếu cái gì thì gọi cái đó.”
Hạ Linh Xuyên híp mắt đáp: “Ồ, Hắc Thủy thành thiếu tiên?”
“Không thiếu, không thiếu, Hắc Thủy thành có Hạ đại nhân là đủ!” Lưu Bảo Bảo vội nói thêm, “Tiên là cái gì, chỉ là thứ truyền thuyết hư ảo, chỉ có ghi trong thoại bản(1). Ai có thể thiếu nó?”
Y vội vàng đổi chủ đề: “Thế thì đổi thành Định Đao Sơn của Hạ đại nhân.”
“Nghỉ!” Danh hiệu lão cha nhà mình cũng dám lôi ra dùng, Hạ Linh Xuyên cũng cạn lời luôn.
Hắn ngửa đầu về sau, nằm trên giường êm híp mắt lại. Hán tử trung niên xua đám người hầu xung quanh, xong mới nhỏ giọng hỏi hắn: “Lại là những ác mộng kia?”
“Xì. Làm sao có thể!” Hắn mỉm cười phủ nhận, rồi nói thêm: “Hào thúc, xem kịch đi.”
Hán tử trung niên gọi Hào thúc cũng không tranh luận, im lặng đứng ở bên cạnh.
Tên diễn viên diễn kỹ cao mình, dưới đài nhao nhao khen hay. Hạ Linh Xuyên sau khi xem chốc lát, liền rời mắt qua lư hương đang tỏa khói lượn lờ, bất giác thừ người nắm dây chuyền thần cốt trước ngực.
Thay thế nguyên thân hơn một tháng, trừ mới tỉnh lại bị ăn hành người đầy lỗ máu, còn lại thời gian ở Hắc Thủy thành chỉ thể dùng ‘thoải mái, sung sướng’ để hình dung.
Kim châu nằm ở chỗ xa nhất phía Tây Bắc bản đồ Diên quốc, mà Hắc Thủy thành chỉ cách biên giới chưa tới mười dặm, là phên giậu của Diên quốc. Trên danh nghĩa mà gọi một cách hài hước, thì vị trí địa lý của Kim châu không chiếm được sự quan tâm, để ý của quân chủ papa, huống hồ mấy năm gần lại sóng yên gió lặng, không có chiến trận.
Nhưng chỗ tốt cũng chính là ở đó, núi cao hoàng đế xa.
Hạ gia ở một mẫu ba phần đất của mình chính là vua một cõi đúng chuẩn, mà Hạ Linh Xuyên thân là con trai trưởng của thái thú, ở Hắc Thủy thành thậm chí cả Thiên Tùng quận có thể nói là muốn gió có gió, muốn mưa được mua.
Tiêu chuẩn về việc ăn mặc ngủ nghỉ của hắn chỉ có hai chữ:
Tốt nhất.
Đồ chơi trên tay, món ngon trên bàn, ngày ngày thu tiền, khó mà nói là kỳ trân thiên hạ ta đều có, nhưng thứ hắn hưởng thụ thì rất nhiều nhà giàu ở địa phương cũng chưa hẳn đã có được.
Nguyên thân Hạ Linh Xuyên cứ thế ở trong hoàn cảnh vô lo vô nghĩ này sống tới năm mười sáu tuổi.
Nói thế nào nhỉ? Đánh giá của Hạ Linh Xuyên với nguyên thân là: Tính tình không tốt, trời sinh lại có phần ngạo mạn.
Tên này bình thường lại còn hăng hái, yêu thích dẫn ưng, xua chó đi săn, nếu không vì thế cũng sẽ không gặp chuyện bất ngờ muốn chết ở Hồ Lô sơn.
Hiện tại bộ túi da này dù đã khỏi, nhưng vị chủ nhân mới lại không có ý định kế thừa sở thích của nguyên thân.
Mấy tháng qua, Hạ Linh Xuyên thường xuyên nhớ tới chuyện gặp phải ở đáy khe, nghĩ xem hung thủ giết chết Báo yêu nhất tộc có đuổi tới Hắc Thủy thành hay không. May mắn là thời gian trôi qua như vậy mà trong ngoài thành vẫn sóng lặng gió êm.
Dưới bề mặt của một cuộc sống tốt đẹp, tựa như luôn còn sóng ngầm cuộn chảy. Điều này khiến cho kẻ vốn chỉ xứng có được đãi ngộ dành người người lao động vất vả, tới khi hưởng thụ hương vị thơm ngát của đặc quyền, trong lòng liền không quá an tâm.
Hạ Linh Xuyên nhấp đôi ngụm rượu ấm, chợt thấy hơi bí người, liền ra hiệu cho Hào thúc mở cửa sổ ra.
Cửa sổ vừa mở, khí lạnh thổi vèo cái vào, đám người trên lầu hai không nhịn được run lập cập, toàn bộ giấy tờ trên chiếc bàn đặt sát vách đều bị cuốn bay, trong đó còn có hai tấm là ngân phiếu mệnh giá nhỏ, lập tức khiến khán giả lao vào tranh đoạt.
Không ai đi quản bạo động dưới lầu, Lưu Bảo Bảo chỉ lo xốc lại vạt áo cho kín.
Hạ Linh Xuyên hít sâu một hơi, cưỡng ép gạt đi chút tâm tư phiền muộn. Vừa lúc dưới đài diễn xong, hắn liền vỗ tay, hớn hở nói: “Hay! Thưởng!” Dứt lời, tiện tay tháo ngọc quyết(2) bên hông xuống, bảo người cầm xuống ban thưởng.
Có đại ca đầu bảng đi đầu làm mẫu, không khí hiện trường liền được đẩy lên cao độ, khán giả dưới lầu cũng nhao nhao thưởng tiền.
Ngoài cửa sổ chính là đường lớn của Hắc Thủy thành, cửa sổ vừa mở, âm thanh huyên náo liền theo gió đi vào. Hạ Linh Xuyên liếc nhìn, thấy phố xá ngựa xe như nước, qua lại không ngừng. Đường lớn này trước giờ đã trải qua ba lần mở rộng, đủ cho tám xe ngựa tiêu chuẩn dàn hàng ngang đi mà hiện giờ đến hai thước vuông trống cũng không có.
“Náo nhiệt như vậy?”
Hào thúc đứng ngay cạnh Hạ Linh Xuyên, nghe thế liền nói: “Trước mắt sắp tới tháng Tám, khách thương(3) vãng lai thường muốn tranh thủ trước khi Hồng Nhai thương đạo(4) đóng cửa, nhanh chóng thông hành rồi vận chuyển cho xong chuyến hàng cuối cùng trước Đông.”
Sau khi xảy ra sự cố ở Hồ Lô sơn, Hào thúc chính là hộ vệ cao thủ bên người hắn mà Hạ gia chủ đã sắp xếp cho con trai yêu của mình để đề phòng hắn gặp phải bất trắc.
Hạ Linh Xuyên khẽ gật đầu.
Hắc Thủy thành nằm ở rìa sa mạc Bàn Long, trông thì hoang vu, nhưng ngoài nối với các nước Tây bộ, trong thì thông với tuyến đường trọng yếu của Đại Diên, thế nên Hồng Nhai lộ đại danh đỉnh đỉnh là điểm nút bắt buộc phải đi qua.
Hành thương trên sa mạc từ trước tới giờ vẫn luôn đầy nguy cơ, thời tiết khó lường, đạo phỉ liên tục xuất hiện,..vv… nhưng thứ kiệt xuất nhất trong số các nguy cơ kia lại chính là sa mạc Bàn Long. Vô số tiền nhân đã phải dùng mồ hôi nước mắt, thậm chí cả tính mạng mới tìm ra được một tuyến đường tương đối an toàn xuyên qua sa mạc Bàn Long. Tuyến đường ấy chính là Hồng Nhai thương lộ.
Có điều sa mạc Bàn Long cứ tới tháng Chín là trở mặt, khi đó ngay cả Hồng Nhai thương lộ cũng không an toàn nữa, thế nên khách thương có kinh nghiệm đều nhất định phải tranh thủ thời gian đi qua, như thế thì trong mấy tháng mà Hồng Nhai thương lộ đóng cửa còn có thể nâng giá, kiếm thêm một khoản.
Thời điểm náo nhiệt nhất trong năm, ở nơi khác đều là cuối năm, còn Hắc Thủy thành là chính vào lúc này.
Khách thương tài đại khí thô đều tới, trăm nghề cùng hưng thịnh theo, bên đường tiếng rao hàng liên tục vang lên, dịch trạm chuồng ngựa không một chỗ trống. Tiền thuế thu được từ Hắc Thủy thành hai tháng này hắn là rất khả quan a?
Hạ Linh Xuyên nghi tới đây liền lấy lại tinh thần, phát hiện mình thế mà lại tốn tâm tư vào việc của lão cha, bất giác cảm thấy buồn cười.
Đúng lúc này, dưới lầu có người cầu kiến đại thiếu gia Hạ phủ.
Kẻ cầu kiến là người do một bang hội địa phương gọi là Hồng Bạch Đạo cử tới báo tin, tên này sau khi lên lầu hành lễ xong liền im thin thít, chỉ đưa mắt nhìn xung quanh.
Hạ Linh Xuyên phất phất tay, nô bộc đứng hầu xung quanh lập tức lui xa ba trượng. Lưu Bảo Bảo cũng rất thức thời, kiếm đại một cái cớ rồi thong thả bước đi tìm một phòng đặt riêng khác.
Chỉ có Hào thúc đứng yên tại chỗ.
“Nói đi, chuyện gì?”
Tên này do đàn chủ của hắn phái đến, kể rằng mới có hai người bên ngoài, mang vẻ phong trần mệt mỏi đi vào quán rượu Chúc Chi, muốn nghe ngóng một chuyện.
Loại pháo đài giao thông như như Hắc Thủy thành này, hành khách ra Bắc vào Nam nhiều như cá diếc sang sông, như vậy chỗ để nghe ngóng tin tức tốt nhất chính là quán rượu, quán trà và phố đèn đỏ của địa phương, cách làm của hai người xứ khác này cũng không tính là sai.
Nhưng bọn chúng hiển nhiên không hiểu rõ hệ sinh thái đặc thù của địa phương.
Mấy bang hội kiểu Hồng Bạch Đạo này, dù suốt ngày treo câu “Các huynh đệ khổ cực, kiếm tiền chẳng dễ dàng” bên miệng, nhưng trên thực tế là chiếm lấy một trong những ngành kinh doanh thu lợi lớn nhất địa phương: Rượu.
Hai người kia vận khí không tốt, trùng hợp đi vào đúng quán rượu mà thành viên Hồng Bạch Đạo hay dừng chân.
“Truy tra sa báo bị thương?” Nghe lời này, Hạ Linh Xuyên chỉ cảm thấy trái tim xiết lại, “Còn chỉ định ở gần Hắc Thủy thành?”
Phiền phức cuối cùng cũng đã tới.
“Đúng vậy.” Tên bang chúng kia tranh thủ liếc hắn một cái rồi vội vàng cúi đầu. Vị đại thiếu gia này trán nổi đầy gân xanh, xem ra nổi trận lôi đình rồi.
“Hai tên đó đều nói giọng vùng khác, bang chúng nói nghe giống giọng người Diên Đông. Người quán rượu nói sa báo sống ở Tây Sơn, cách nơi này rất xa. Bọn chúng cũng không phản bác, chỉ nói có manh mối thì tìm bọn chúng, bất luận mục tiêu sống chết ra sao đều trả thù lao hậu hĩnh.” Y vội bổ sung.
**************
Chú giải:
1. Thoại bản: một hình thức tiểu thuyết Bạch thoại phát triển từ thời Tống, chủ yếu kể chuyện lịch sử và đời sống xã hội đương thời, thường dùng làm cốt truyện cho các nghệ nhân sau này.
2. Ngọc quyết: Là vòng ngọc hình tròn nhưng cắt một chỗ khuyết.
3. Khách thương: Người buôn chuyến, mua hàng ở một điểm, tự vận chuyển đến một nơi khác để bán.
4. Thương đạo, thương lộ: Đều là con đường vận chuyển hàng dành cho khách thương.