Đối với yêu quái cùng một số người bình thường, những mẩu thịt khô này chính là những món ăn vặt ngon lành.
Hai cha con cùng Hào thúc và lão quản gia cùng vùi đầu tìm kiếm nhưng vẫn không thể tìm thấy vật nào nhìn mà cảm thấy có thể để vào mắt, đành phải coi như thôi.
Hạ Linh Xuyên cúi đầu, lặng lẽ nhìn dây chuyền thần cốt một CPI.
Đây cũng là chiến lợi phẩm lấy được từ báo yêu, hắn nghĩ đi nghĩ lại xem có nên lấy ra hay không, nhưng trong đáy lòng hắn luôn có một âm thanh nhắc nhở “Tuyệt đối không được cho người khác nhìn thấy!”.
Dự cảm đó rất mãnh liệt, nên dù hắn có lưỡng lự thật lâu nhưng cuối cùng vẫn quyết định thuận theo bản tâm.
“Đem những thứ này cất lại đi, hai tên thị vệ kia thì vẫn giao cho Hồng Bạch Đạo trông giữ. Đúng rồi, ta nhớ là Hồng Bạch Đạo tại Nam Giao có một CPI nông trường, đúng lúc đang nông nhàn, xung quanh vắng vẻ, Linh Xuyên! Ta nói đến đây con hiểu không? Ờ tốt, sau bữa cơm chiều thì đi đi, làm cho gọn gàng một tí!”. Hạ Thuần Hoa quay sang Hào thúc “A Hào, chú ở lại!”.
Hạ Linh Xuyên vâng lời đi ra, Hào Thúc thì ở lại tại chỗ.
Đợi bóng dáng anh con trai trưởng của Hạ phủ biến mất ở cửa hiên phía sau, Hạ Thuần Hoa mới nói với Hào thúc :”Đem mọi chuyện xảy ra hôm nay kể lại từ đầu đến cuối một lần!”.
Hào thúc thuật lại một lần, không thêm bớt câu nào.
Hạ Thuần Hoa nghe xong gật đầu, bảo hắn lui ra.
Trong phòng yên tĩnh lại, Hạ Thuần Hoa nhìn chằm chằm thi thể báo yêu trên bàn, ngẩn người một lúc lâu.
Ngô quản gia ngồi bên cạnh cũng yên tĩnh chờ đợi, mãi đến hơn hai nén nhang thời gian về sau mới lên tiếng nhắc nhở :”Lão gia, đến giờ ăn cơm tối rồi!”.
Hạ quận trưởng “Ừ” một tiếng :”Ông thấy chuyện này thế nào?”
“Thoạt nhìn thì giống như Đại thiếu gia đang làm bậy, cơ mà ứng đối như thế là khá ổn”. Ngô quản gia cười nói :”Không nên để mặc cho hai tên thị vệ kia đi nghe ngóng khắp nơi được”.
“Thằng ranh con này cũng coi như biết để ý, xem ra lần này nó bị thương nặng lại coi như nhân họa đắc phúc.” Hạ quận trưởng nhẹ nhàng thở phào.
“Lão gia vốn đang lo lắng sao Đại thiếu gia tự nhiên trở nên tốt tính, bây giờ cũng nên yên tâm rồi.”
“Ờ đúng!” Hạ quận trưởng lẩm bẩm khẽ nói “Đi thôi, đi ăn cơm tối”
Dù cho Hạ quận trưởng có hoài niệm cố hương như thế nào, có xây nhà cửa sân vườn giống với phong cách ở Đô thành bao nhiêu, thì vẫn bị hiện thực bắt cúi đầu với ngày ba bữa cơm, ăn chẳng khác gì dân bản địa Hắc Thủy Thành.
Dù sao thì ở đâu âu đấy, lên núi kiếm ăn, xuống sông uống nước.
Hạ Linh Xuyên đang ngồi gặm nửa cái đùi dê lớn trước mặt, đây rõ ràng là hầm kỹ trong nước rồi bỏ thêm chút gừng với hành lá vào để khử mùi tanh.
Thịt hầm lâu sẽ ra vị nguyên bản của nó, vốn dĩ thịt dê đã giòn, ngọt lại còn chấm thêm nước chấm có bỏ thêm muối tiêu cay, thật sự là ngon không gì so sánh được. Hạ Linh Xuyên tự mình cầm dao, cắt từng miếng, chấm một cái, bỏ vào miệng nhấm nháp, thở dài thỏa mãn.
Đầu bếp mà phủ quận thủ mời đến chỉ dùng thịt dê có đọ lớn trong khoảng một tuổi rưỡi trở lại. Loại dê này thích đi dạo quanh sa mạc, hay ăn các loại thảo mộc như Đinh Hương, Hoàng Kỳ, vì vậy thịt thơm ngon, rất khác với các loại thịt cùng loại khác, là đặc sản trên Hồng Nhai Lộ.
Ngồi bên cạnh Hạ Thuần Hoa là một người phụ nữ xinh đẹp, múc từng thìa cháo gạo thổi nhẹ hai lần rồi mới chậm rãi uống, cái sự khoai thai nhẹ nhàng này vừa văn đối lập với Hạ Linh Xuyên đang mồm ngoạm từng miếng thịt to kia.
Đây chính là vợ chính thức của Hạ Thuần Hoa, đương gia chủ mẫu Hạ phủ Ứng Hồng Tiệp. Thỉnh thoảng nàng cũng sẽ ăn một miếng thịt dê, nhưng đó là những miếng thịt đã được vị quản gia cắt gọn gàng, rất là dễ chịu.
Nàng ngồi nghe chồng và con trai nói chuyện, nụ cười đầy mặt, thi thoảng lại nhìn sang Hạ Linh Xuyên một chút.
Bọn họ một nhà bốn người đều ở đây, đầy đủ.
Hạ Thuần Hoa cùng con trai thảo thuận việc thu thuế năm nay của Quận Thiên Tùng.
Chính xác, là thu thuế. Một trong những đề tài được cư dân Hắc Thủy Thành bàn tán sôi nổi, trợ thủ đắc lực nhất của Hạ quận thủ không phải là tiên sinh phòng kế toán kỳ cựu, cũng không phải là trí nang dưới trướng, mà là đứa con trai út chưa đầy mười bốn tuổi, Hạ Việt.
Đứa nhỏ này ba tuổi đã nhận mặt chữ, bảy tuổi đã có thể đọc thành thạo ba trăm bài thơ, năm sau thì Hạ Phủ cho hai tiên sinh phòng kế toán vào tù cũng là do Hạ Việt rảnh rỗi sinh nông nổi, tự nhiên đi thanh lý sổ sách, tính ra một đống nợ xấu năm xưa, đồng thời lột ra được hai con sâu gạo trắng trẻo mập mạp kia.
Chờ đến lúc Hạ Việt mười hai tuổi, ngoại trừ cầm, kỳ, thi, họa có thành tựu ra, hắn còn mon men đến chính vụ vung tay múa chân… à không đúng, là bay mưu tính kế.
Hạ Thuần Hoa cũng không phải là một lão già cổ hủ, Con trai nhỏ có những kiến nghị trật tự rõ ràng, lại còn có hiệu quả, lão đương nhiên giơ hai tay cổ vũ. Hạ Việt có thêm lòng tin, thậm chí còn chia sẻ một bộ phận công việc với lão cha của mình.
Cho nên, cảnh tượng trước mắt lúc này cũng khá thường xuyên xảy ra.
Hạ Linh Xuyên cũng không cùng bọn hắn thảo luận, một chữ cũng không nói, chỉ cần yên tĩnh ăn ngon uống ngon là được. Dù sao, trước giờ nguyên thân cũng đều như vậy.
Hắn cũng không chen lời vào được.
Hai anh em nhà họ Hạ đều kế thừa dung mạo đẹp đẽ của cha, Hạ Linh Xuyên đường nét rõ ràng, cao lớn tuấn lãng, còn Hạ Việt mặt mày thanh tú, có phần giống với Ứng phu nhân hơn.
Nhưng tính cách hai người thì lại hoàn toàn khác biệt.
Hạ Việt có bản lĩnh là nhìn qua một lần sẽ nhớ, mà anh con trai cả Hạ Linh Xuyên thì chỉ cần đọc sách tầm một khắc đồng hồ chắc chắn sẽ ngủ, so với thuốc an thần còn hiệu quả hơn.
Điều duy nhất gây phiền toái hơn, "con nhà người ta" kia cũng chính là "em trai ruột của tôi là học bá".
Đó là toàn diện, nghiền nát không có góc chết.
“Được rồi, ăn cơm đi!” Ứng Hồng Tiệp ngắt lời hai cha con đang thao tho bất tuyệt kia lại “Còn không ăn nữa thì đồ ăn nguội hết bây giờ!”
Thực ra chính là, còn không động đũa nữa thì đồ ăn sẽ đều bị Hạ Linh Xuyên chén hết đến nơi rồi.
Hắn tập võ, nên lượng cơm ăn so với người bình thường nhiều hơn không chỉ gấp đôi.
Nhìn Ứng Hồng Tiệp đích thân gắp cho Hạ Việt một con tôm chiên đã lột vỏ, Hạ Linh Xuyên cầm khăn lau tay :” Lão nhị, ngày mai hát cho thương hội nhà Lưu Báo Báo một cái giấy thông quan, thương đội nhà hắn sắp trở về, không muốn bị kẹt ở chỗ Bạch Đồng Quan”.
“Đã bảo đừng gọi đệ là Lão Nhị rồi!” quá khó nghe. Hạ Việt thật sự chán ghét cách gọi này “Đệ đang muối nói với ca, Lưu gia thương hôi khất nợ hai năm thuế xe ngựa, tính cả tiền chậm nộp phạt đã khoảng bảy trăm lượng rồi, bọn họ bù đủ thì mới có thông quan lệnh”.
“Nhưng nếu họ không quay về thì bảy trăm lượng đó lấy đâu ra” Hạ Linh Xuyên cười nói “đều là người quen cũ, dàn xếp một lần thoi, ta sẽ cho người để ý bọn họ giúp đệ”.
Hạ VIệt đang định nói tiếp thì Hạ Thuần Hoa đã mở miệng trước :”Không sao, phát văn thư đi.”
Lão giải quyết dứt khoát nên Hạ Việt chỉ có thể hậm hục đồng ý, rồi quay lại trợn mắt với Hạ Linh Xuyên một cái.
Cái gì mà “dàn xếp một lần”? có mà tám đến mười lần hơn rồi ấy chứ. Lão nhân gia hắn có lần nào tự mình đi theo dõi? Đều là nói xong liền quên thì có.
Hết lần này đến lần khác, cha đều bênh đại ca.
Hạ Linh Xuyên cầm cốc nước giơ lên với tiểu đệ, nhe răng ra cười.
Trên thực tế, sau một hai lần, hắn hiểu rằng, đây không tính là trung gian kiếm lời, mà là thay cha làm việc. Dù sao Hạ quận trưởng cũng là quan chức, có nhiều lúc không tiện ra mặt, nên hắn chính là làm hộ.
“Lại nói tiếp, chi phí tiêu vặt của đại ca trong tháng này đích thực giảm xuống, chỉ còn khoảng hơn hai trăm lượng, như bình thường cũng phải hơn chín trăm lượng.” Hạ Việt thuộc như lòng bàn tay :”Nhưng mà sau khi ca thụ thương, xem bệnh, bồi bổ, thuốc men, trước sau cũng bỏ ra hơn ba trăm lượng bạc…”
Hạ Linh Xuyên âm thầm giật mình, tranh thủ thời gian giả bộ nóng nảy :”Biết rồi, biết rồi, đây không phải là nằm trên giường quá lâu không có cơ hội tiêu à? ta biết chính mình tiêu ít, tháng sau ra sức tiêu nhiều hơn.”
Thật sự là sơ hở khắp nơi a, hắn không nghĩ đến chính mình tiêu ít tiền đi cũng thành một chuyện mờ ám
Tính sơ một lượng bạc có thê đổi được một ngàn tiền, Hạ Đại công tử bình thường một tháng chi tiêu chính là chín mươi vạn tiền.