Đồng thời, đại tát mãn chỉ đạo đám người làm đổi vị trí giường nằm của Hạ Linh Xuyên, để ánh nắng chiều có thể chiếu tới người hắn.
Lúc di chuyển xóc nảy khiến dây chuyền thần cốt từ trong vạt áo Hạ Linh Xuyên trôi xuống gối, vừa vặn phản chiếu một tia nắng vào mắt đại tát mãn.
Đại tát mãn cảm giác một tia sáng chói chiếu tới, vội nghiêng đầu quá một bên.
Lão tiện tay cầm sợi dây lên nhìn qua rồi lại ném trở về.
Chỉ là một miếng ngọc bội bình thường, dù chất ngọc thượng thừa.
“Khi mặt trời lặn cũng là lúc âm dương giao thế, dương khí chưa tan, âm khí vừa tới, không tổn thương sinh hồn, chính là thời điểm phù hợp nhất.” Nói xong, lão nhóm lửa châm một cây hương đen, đoạn giải thích thêm: “Đây là Câu Hồn hương.”
Tiếp đó, lão lần lượt đốt miếng vải, xác xe rồi đem trộn chung với tro Câu Hồn hương, xong liền đổ hết vào trong nước mưa, đồng thời lấy chín giọt máu tươi từ cổ con gà trống choai, đoạn vừa quấy, vừa tụng niệm nhịp nhàng.
Hạ Thuần Hoa nhìn thăm dò, chỉ thấy nước mưa trong bình lúc đầu có màu đỏ nhạt, lẫn rất nhiều mạt tro, thế những theo nhịp từng tiếng chú ngữ của đại tát mãn, chất nước càng lúc càng trong, đến cuối cùng nhìn không khác gì nước lọc.
Lúc này, mặt trời đằng Tây cũng đã sắp khuất sau núi, tỏa một trời hoàng hôn cuối ngày.
Ánh chiều ta cũng chiếu lên mặt dây chuyền vừa trượt từ cần cổ Hạ Linh Xuyên xuống.
“Thời điểm vừa đúng!” đại tát mãn nâng bình lên, nhấp một ngụm lớn nước mưa, sau đó “Phụt” một tiếng, phun vào khoảng không phía trên Hạ Linh Xuyên.
“Hiện!”
Chỉ thấy nước mưa được phun ra thành dạng sương mù không tiêu tan, trái lại còn chậm rãi tụ thành hình.
Hạ Thuần Hoa lắc đầu: “Mờ quá, nhìn không rõ lắm!”
“Hắn bị trọng thương chưa lành, thần hồn suy yếu, không dễ hiện hình!” Thế là đại tát mãn lại nhập một ngụm to rồi lại phun.
Cứ thế mấy lần liên tiếp.
Ánh chiều tàn chiếu ra một khuôn mặt người được hình thành từ hơi nước, nằm lơ lửng trên không trung. Khuôn mặt này có hình dạng, mi mắt, sống mũi, hết thảy đều giống hệt như Hạ Linh Xuyên đang nhắm mắt nằm mê man bên dưới.
Tựa như là dựa vào khuôn mặt hắn mà vẽ ra vậy.
“Từ Chiếu Hồn thuật lần này có thể thấy hồn như ngươi, không thể giả được.” đại tát mãn đắc ý cười ha ha rồi nói thêm, “Quận trưởng đại nhân, ngài hài lòng chứ?”
Chiếu Hồn thuật bí truyền độc nhất vô nhị này của lão, có thể trực tiếp chiếu rõ bộ dạng thần hồn. Nếu người – hồn có tướng mạo giống nhau, đường nét sáng tỏ, rõ ràng, vậy cũng nói rõ không tà ma phụ thể ; Trái lại, nếu người – hồn có tướng mạo khác nhau, thế thì đại tát mãn sẽ phải ra tay trừ tà.
Hạ Thuần Hoa biết rõ sự lợi hại của Chiếu Hồn thuật trong tay đại tát mãn, nên cuối cùng cũng an lòng, mở miệng cảm tạ: “Đa tạ đại tát mãn.”
Lời vừa dứt, mặt người hình thành từ hơi nước liền tiêu tán. Cùng lúc đó, trời chiều cũng hoàn toàn khuất sau rặng núi phía Tây.
Hạ quận trưởng phất phất tay, gia nhân liền vội vàng dâng hậu lễ lên.
Mấy người khác thì chuyển giường Hạ Linh Xuyên về lại chỗ cũ.
“Quận trưởng đại nhân vẫn cứ hào phóng như thế. Ta ngày mốt phải ra cửa đi xa một chuyến, ngày mai sẽ lại tới, hy vọng trưởng công tử có thể tỉnh lại.”
Hai người nói xong liền đi ra cửa.
Không ai để ý thấy, dây chuyền thần cốt trên cổ Hạ Linh Xuyên lóe lên ánh sáng màu đỏ.
Chiếu Mãn Đô bỗng có cảm ứng, dừng chân quay đầu nhìn lại.
Mọi thứ trong phòng đều bình thường, bệnh nhân vẫn đang nhắm nghiền hai mắt.
“Sao vậy, có chỗ nào không đúng?” Hạ Thuần Hoa hỏi.
“Không có gì.” Đại tát mãn đưa mắt nhìn quanh phòng một chốc, phát hiện không có gì khác mới mới lắc đầu đáp, xong liền xoay người sải bước rời đi.
***
Đầu thai làm người đã hơn một tháng, Hạ Linh Xuyên vẫn luôn nhớ tới quá khứ.
Khi đó hắn làm ở một đơn vị bình thường, làm một công việc bình thường, linh một khoản tiền lương bình thường. Làm một thanh niên khí huyết phương cương, thỉnh thoảng cũng thấy ý khó bình(1), có điều dù sau lưng có khẳng khái dõng dạc thế nào, miệng tru bút phạt ra sao, thì trước mặt người ta liền phải năm yên tháng tĩnh, dĩ hòa vi quý.
Xã hội vùi dập, luôn có thể biến kẻ cố chấp thành ốc vít mà nó muốn(2).
Trong lúc kinh tế suy thoái, đơn vị chậm trả lương ba tháng. Ngày hôm đó, hắn loanh quanh trước cửa quán cơm hai, ba lần, cuối cùng quyết định hảo tâm hỗ trợ việc làm ăn của quán nhỏ nơi góc đường. Dù sao thì giữa mùa đông, kinh doanh dưới trời lạnh gió rét cũng rất cực khổ a.
“Ông chủ, cho một đĩa bánh nướng chảo(3), thêm hành, thêm tương,…không thêm trứng, thịt. Phải, đều không thêm.”
Vừa dứt lời, hắn nhìn ngay thấy một đang lao về phía một cô bé đứng ven đường, lái xe hoảng loạn, tốc độ xe càng nhanh hơn.
Thảm kịch ngay trước mắt, hắn không hề nghĩ ngợi, bất ngờ làm ra hành động dũng mãng nhất từ lúc chào đời tới giờ.
Một bước dài tiến lên ôm lấy cô bé…
Nghĩ hắn bị xe tông? Không, cơ bản không có gì cả.
Hắn không mất một sợi lông, trả đứa nhỏ lại cho hai vợ chồng đang chạy tới, còn không quên nẹt đứa nhỏ đôi câu, bảo nó sau này phải nhìn đường cẩn thận, xong quay người.
Vừa qua giao lộ, có vật nặng từ trên trời giáng xuống, tinh chuẩn nện vào đầu.
Hắn chỉ cảm thấy mắt tối sầm lại----
“A!” Hạ Linh Xuyên bật dậy, dụi dụi mắt.
Bên cạnh lập tức có người cười hỏi: “Đại thiếu gia tỉnh rồi?”
Hạ Linh Xuyên lập tức lấy lại tinh thần. Trước mắt là sảnh nhỏ tinh xảo, hai tấm bình phong sơn kỳ thủy mạn(4), chính giữa có sân khấu kịch, người trên đài quần áo trang nghiêm, người xem dưới đài đang uống trà, cắn hạt dưa trò chuyện rôm rả, đếm tổng cộng có hơn hai trăm người, lúc này đều cùng ngẩng đầu nhìn về bên này.
Phải rồi, hắn là đại thiếu gia của Hạ gia, trước mắt đang nằm trong phòng riêng trên tầng hai, góc phòng đốt hương Nga Lê Trướng Trung(5), trong khay bạc bên cạnh là quả dưa lưới đọng giọt nước.
Hí lâu này được gọi là Trích Tiên đài, không phải là vách núi trăm trượng ngoài kia. Hạ Linh Xuyên vô thức day day cổ, thoải mái nằm trở lại giường: “Tỉnh rồi, tiếp tục đi.”
Chỗ cỗ hắn vừa day có bốn dấu răng thật sâu, cách động mạch chủ chưa tới nửa tấc, là chiến tích con báo yêu lưu lại, nhưng bây giờ đã khỏi hắn, mọc ra da thịt mới màu hồng phấn. Vết sẹo kiểu này, trên dưới người hắn có tới hơn mười vết.
Trong phòng bao riêng này còn một thiếu gia nhà giàu, tên gọi Lưu Bảo Bảo. Y thấy thế liền vỗ tay ra hiệu cho tên sai vặt. Gã sai vặt lập tức chạy ra lan can, lớn tiếng nói vọng xuống dưới: “Đại thiếu gia tỉnh rồi, tiếp tục.”
Hí khúc lưu hành ở Diên quốc lấy ngắn, nhanh là chủ, tìm kiếm sự mới lạ, thường thường đi thẳng vào chủ đề chứ không hát dài dòng nên người trẻ cũng rất thích, xem như đi coi kể chuyện xưa.
Trích Tiên đài hôm nay chuẩn bị hai hí khúc mới, do diễn viên viên nổi tiếng biểu diễn, nào biết mới diễn chưa được bao lâu, Hạ đại thiếu gia trên lầu liền ngủ mất. Cảnh kịch tiếp theo là chiến đấu kịch liệt, Lưu Bảo Bảo sợ quấy rầy mộng đẹp của hắn, thế là kêu ngưng giữa chừng.
Đợi một lần này mất hơn nửa canh giờ, người xem dưới đài bắt đầu thấy hơi bực, may mắn là chính chủ lúc này tỉnh dậy.
Tiếng sáo trúc véo von nổi lên dưới lầu, một giọng nam như gió xuân truyền lên: “Lại nói Tây La quốc thả ra thần thú hộ quốc Kim Ngưu, đánh đâu thắng đó----”
Hạ Linh Xuyên nhíu nhíu mày.
Làm sao vẫn là vở này?
Mới rồi hắn nghe vở diễn này tới buồn ngủ, giờ lại nữa?
Lưu Bảo Bảo thu thần sắc của hắn vào trong mắt, mỉm cười hỏi: “Xuyên ca không thích sao?”
Hạ Linh Xuyên chậm rãi đáp: “Bình thường.”
Thực ra đây là buổi diễn theo yêu cầu mà Lưu Bảo Bảo bày ra, y mới là người bỏ tiền, ngay cả diễn viên cũng là y đích thân chọn lựa từ ba tháng trước. Trích Tiên đài tốn một khoản rất lớn, mới có thể mời được cả gánh hát tới cái đất Hắc Thủy chim không thèm đẻ trứng này.
*****
Chú giải:
1. Ý khó bình (ý nan bình): Xuất phát từ câu: "Sầu biên động hàn giác, dạ cửu ý nan bình" trong bài Trở Phong Bạc Quy Chu Du Tịnh Chúng Tự của Tôn Ứng Thì đời nhà Tống bên TQ, hiện tại biến thành một từ phổ biến trên mạng bên Trung, thường để chỉ cảm giác không buông bỏ được, không cam tâm, nhớ mãi không quên nhưng không nói ra. Nhưng mà trong truyện chỉ là Hạ Linh Xuyên cảm thấy bất bình thôi.
2. Ốc Vít hay Screw là tác phẩm hoạt hình 3D sống động và giải trí dành cho trẻ em Nga do Vasiko Bedosvili. Phim hoạt hình này kể rằng trong một căn hộ bình thường của con người, không chỉ có gia đình loài người, mà còn có một loài khác là gia đình ốc vít. Chúng có thể biến hình thành ốc vít và sống trong hầu hết các thiết bị gia dụng thông thường. Trong gia đình nhân loại này, chỉ có Jim, đứa con của họ biết câu chuyện về sự tồn tại của loài ốc vít. Phim này rất nổi bên TQ, cơ bản phim truyền tải giá trị tích cực, nhưng Hạ Linh Xuyên đoạn này chắc hơi tiêu cực nên nghĩ mình chỉ là một cái ốc vít hình người để thuận theo xã hội.
3. Bánh nướng chảo: Món ăn đường phổ biến bên TQ, tương tự bánh kếp bên tây hoặc bánh xèo bên mình.
4. Sơn kỳ thủy mạn: dạng tranh thủy mặc có núi có sông.
5. Hương Nga Lệ Trướng Trung: Là loại hương đốt lấy hương thơm là chủ yếu, thường thấy trong mấy đoạn phim cổ trang nơi cung cấm,