Chỉ cần tiến thêm đúng một bước nữa, đứa trẻ cũng bị dẫm thành bánh thịt.
Cậu bé cầm cái trống lúc lắc dưới mặt đất lên và ho vì bụi do vó ngựa bốc lên, rốt cuộc thì vị phụ huynh của cậu bé cũng chen qua được đám người, bế đứa trẻ lên và bỏ chạy mà không thèm quay đầu lại.
Người đi đường đang thi nhau trách cứ, nhưng thiếu niên áo trắng coi như không nghe thấy, hắn ta ngẩng đầu nhìn hướng Hào Thúc.
Hào Thúc chẳng tỏ vẻ gì, mặt vẫn bình thường như cũ.
Lưu Bảo Bảo ở bên cạnh Hạ Linh Xuyên thì hắng giọng một cái rồi nói :”Các ngươi là người phương nào, có biết phóng ngựa giữa phố xá sầm uất thì phải chịu phạt roi hay không?”
“Ai sẽ hành hình?” Thiếu niên áo bào trắng cười một tiếng, lộ ra vẻ khinh miệt “Ngươi sao?”
Ánh mắt người nọ vô cùng sắc bén, Lưu Bảo Bảo bị hắn ta nhìn chằm chằm mà lạnh cả sống lưng, gã không khỏi rụt rụt đầu lại, nhưng vẫn cố nói thêm một câu :”thành Hắc Thủy pháp luật và kỷ luật nghiêm minh, ngươi cứ thử chạy thêm vài bước mà xem.”
Thiếu niên nghe vậy cũng không thèm để ý đến Lưu Bảo Bảo, mà đem ánh mắt dời sang phía Hạ Linh Xuyên, giống như biết rõ hắn mới là kẻ đầu sỏ.
Hạ Linh Xuyên cười cười với thiếu niên, nhưng đối phương chỉ nhìn kỹ hắn một cái rồi lại tiếp tục thúc Lệ Mã phi về phía trước.
Vị lữ khách áo xám phía sau thì từ nãy đến giờ còn chẳng buồn ngẩng đầu.
Trải qua một đoạn phong ba ngắn ngủi, hai người kia quả nhiên cũng giảm bớt tốc độ cưỡi Lệ Mã lại, già trẻ nam nữ trên đường đều đưa mắt nhìn theo bóng dáng họ biến mất phía góc đường.
Cái hướng đó nếu đi tiếp thì sẽ là ra khỏi thành về phía đông bắc/
Đúng lúc này, Hào thúc nói :”Hai người này đều có tu vi trên người, nhất là vị lữ khách áo bào xám phía sau kia, ta nhìn không thấu hắn, tên tiểu tử mặc áo trắng kia có lẽ xuất thân từ nhà binh.”
Hạ Linh Xuyên nhíu máy, có chút kinh ngạc.
Hào thúc từng tàn sát hơn mười gia đình giàu có ở Vương Đô trong đêm, sau đó trở thành đệ tử của Đạo giáo, luyện tập thuật pháp, tiêu trừ lệ khí, tu vi tinh thâm, được hưởng chế độ cao cấp nhất ở nhà họ Hạ, chú ấy nói người áo bào xám kia rất cao minh, Hạ Linh Xuyên không nghi ngờ chút nào.
Hai người này cũng không giống khách thương bình thường, vậy họ chạy tới vùng đất biên giới này để làm gì?
Lúc này có mấy người đi tới giữa đường, chính là tuần thủ thành của thành Hắc Thủy, bọn họ cũng bị kinh động mà chạy tới đây, đang hỏi quần chúng xung quanh :”Xảy ra chuyện gì?”
“Có hai người phóng ngựa qua chợ, suýt nữa dẫm bẹp một đứa trẻ con.” mọi người mồm năm miệng mười, thi nhau kể lại cho tuần thủ thành nghe.
Chỉ có hai người, vậy cũng không phải là Hạ Đại Thiếu Gia rồi, may quá là may, tuần thủ vừa thở phào một cái, ngẩng đầu lên thì gặp ngay Hạ Linh Xuyên đang thò đầu ra khỏi cửa sổ hóng hớt, bèn lên tiếng chào một câu, cơ mặt thả lỏng, nhếch miệng cười lên một cái :”Hạ đại nhân mạnh khỏe chứ?”
“Khỏe, rất khỏe luôn!” Hạ Linh Xuyên cười híp mắt “Các ngươi tới đuổi theo người à?”
“Đuổi theo chứ!” đội trưởng tuần thủ ra vẻ chính nghĩa lẫm liệt, đã cấm phóng ngựa mà các ngươi còn phóng, đây chẳng phải là coi thường pháp lệnh thì là cái gì? “Nhất định nghiêm trị!”
Hạ Linh Xuyên vui vẻ chỉ đường cho bọn họ “Hai người đó chạy về hướng cổng phía Đông Bắc.”
Đội trưởng tuần thủ thành cảm ơn hắn, rồi dẫn theo mấy vị thủ hạ cất bước đuổi theo.
Chờ bọn họ đi rồi, Hào thúc mới nói :”Vài tên tuần thủ không giữ bọn họ lại được.”
“Ta biết rõ chứ, chỉ là hỏi đường mà thôi.” Hạ Linh Xuyên nhún nhún vai :”Đây là thành Hắc Thủy, bọn họ có thể khai chiến giữa ban ngày ban mặt sao?”
Tuy nhiên, khoảng mười lăm phút sau, đám tuần thủ thành đã tay không quay về.
Hạ Lăng Xuyên cũng chẳng ngạc nhiên gì đối với kết quả này, nhưng hắn vẫn hỏi :”Hai người kia thế nào?”
Vị đội trưởng tuần thủ thành không ngờ hắn vẫn còn ở đây chờ kết quả, có chút xấu hổ, ho khan một tiếng rồi nói :”hai người đó là xuất chinh Bắc Đại Tướng Quân, thuộc hạ của Tử Châu Mộc, đến thành Hắc Thủy công tác, đồng thời cũng lấy ra công văn có in hỏa ấn.”
Hạ Linh Xuyên “A” một tiếng thật dài.
Hắn biết rõ đội trưởng tuần thành đang nói về việc cống nạp hàng năm cho vị xuất chinh Bắc Đại Tướng Quân kia, người đàn ông này dẫn đầu Từ Châu Mục, cũng là nhà lãnh đạo chính trị và quân sự hàng đầu, quan trọng nhất là người ta có quyền lực lớn hơn rất nhiều so với thống đốc Kim Châu.
Dưới Châu mới là Quận, thái thú của Thiên Tùng Quận là Hạ Thuần Hoa, nếu gặp vị xuất chinh Bắc Đại Tướng Quân này, cũng phải cung kính tự xưng là “Hạ quan” đấy.
Mấy vị tuần thủ thành lại vội vàng đi khỏi, Lưu Bảo Bảo có chút bất an hỏi :”Hai người kia chắc là không nhớ rõ được ta đâu nhỉ!”
“Việc này không tầm thường, cũng đáng để ngươi phải lo lắng?” Hạ Linh Xuyên an ủi một câu rất không có thành ý, trong lòng hắn còn đang mải nghỉ, Từ Châu Mục phái thủ hạ đến thành Hắc Thủy làm gì?
Đúng vào lúc này, bầu trời bỗng lóe lên hai tia sét, tiếng nổ ầm ầm trên trời làm cho mọi người điếc hết cả tai, đồng thời cũng nổ hai phát trên đường khiến mấy chú chó hốt hoảng kêu loạn, cụp đuôi chạy trốn.
Người dân thành Hắc Thủy thấy vậy thì cũng không hốt hoảng, mà đang làm gì thì vẫn làm tiếp cái đó.
Hạ Linh Xuyên nhìn về phía tây, phát hiện gió giục mây vần ở chỗ đường chân trời, còn có cả một mảng mây đen nặng nề nữa.
Bão tố sắp tới.
…
“Bão tố sắp tới!” thiếu niên áo bào trắng nhìn sắc trời một chút, lại quay sang nói với người áo xám “ngài xem, nơi này có thể không?”
Không ngờ hai người bọn họ lại đang ở Núi Hồ Lô.
Chỗ này có bảy cái đỉnh núi, trong có thì ba cái đỉnh núi trơ trọi nham thạch đất đá, nhìn y như mấy gã đại hán trọc đầu.
Mặc dù nhìn bề ngoài xấu xí như vậy, nhưng ở núi Hồ Lô này có rất nhiều loại động vật hoang dã như chuột, thỏ, cáo, hươu, đôi lúc mọi người còn có thể săn được cả lợn rừng và sói xám.
Hai người họ đang đứng trên một con đường mòn, vừa rồi họ cũng đã kiểm tra mấy cái hang động xung quanh.
“Mặc dù đất đai không màu mỡ, nhưng sinh vật sống rất nhiều, số lượng cũng miễn cưỡng đủ.” người áo xám bỗng có thêm một cái chày có màu vàng tím cầm trong tay, phía trên có trạm khắc một con quái vật với đôi mắt lồi ra và cái miệng rộng, dưới chân có bốn cái vòng treo, phần cuối được mài nhọn như hình nón và lóe ra ánh sáng kim loại.
Nó đón gió rồi rung chuyển một cái, chiếc chày dài một thước bỗng chốc đã biến thành một cây tử kim xử dài bảy thước.
Người áo xám cắm tử kim xử vào trong đất, sâu khoảng một thước, khi nó đã tự đứng vững được, gã xin thiếu niên áo bào trắng một đồng xu màu xanh, rồi nhét đồng xu đó vào miệng con quái thú.
Miệng con thú tự động khép lại, cắn đồng xu xong, trong mắt nó bắt đầu sáng dần lên ánh sáng màu đỏ.
Người áo xám bắt đầu lắc đầu chày.
Mấy cái vòng dưới chân quái thú cũng bắt đầu kêu leng keng, lúc đầy nghe có vẻ hỗn loạn, nhưng nghe một lúc thì có thể thấy nó đang lặp đi lặp lại theo một nhịp điệu cụ thể, và cứ lặp đi lặp lại như vậy hết lần này tới lần khác.
Đồng thời, mỗi lần lặp lại thì thanh âm lại lớn hơn một chút, tiếng vang dội cũng truyền đi xa hơn!
Núi rừng vốn có côn trùng kêu vang, chim chóc hót, nhưng bỗng chốc yên lặng hết, chỉ còn có tiếng chuông quanh quẩn, kéo dài không thôi.
Thiếu niên áo bào trắng hít sâu một hơi.
Dùng định lực của thiếu niên mà lắng nghe tiếng chuông này chỉ trong chốc lát, cũng cảm thấy choáng váng căng hết cả đầu óc, tim đập tai ù, hắn ta chỉ đánh phải rời sự chú ý của mình bằng cách nhìn chằm chằm vào đỉnh núi phía xa.
Phân tán lức chú ý là có thể miễn cưỡng chịu được.
Thời gian Khoảng chừng uống cạn chén trà, phía sau hai người có một âm thanh hổn hển vang lên gấp gáp :”Đừng lay nữa, dừng lại, đừng lay nữa!”
Tử kim xử nghe tiếng thì dừng lại, hai người quay sag nhìn thì thất một gốc cây Hồ Dương lay động cành lá, lá rụng lả tả, âm thanh tựa như được phát ra từ bên trong những phiến lá kia.
Hồ Dương là loài cây có sức sống mạnh mẽ, chịu đựng được thời tiết khắc nghiệt, nhìn vẻ ngoài của nó thì chắc cây này cũng cỡ ba đến bốn trăm tuổi, cũng là cái cây to lớn nhất ở trong khu vực này.
Thiếu niên mặc áo bào trắng lên tiếng trước :”Ngươi chính là sơn trạch bản địa?”
“Ta là Hồ Dương Sơn sơn trạch, hai trăm năm trước được bổ nhiệm, hiện ở chỗ này gọi là núi Hồ Lô.” âm thanh của Hồ Dương Sơn sơn trạch rất kỳ lạ, tựa như vô số phiến lá cùng rung động và ma sát với nhau tạo ra, lúc đầu nghe hơi mơ hồ, nhưng càng nói lại càng trôi chảy.
Giống kiều như người nhiều năm chưa mở miệng nói, một lần nữa thích ứng lại năng lực nói chuyện, :”Ta đã ngủ say thật lâu, chính là quan viên bản địa cũng không gọi ta tỉnh được, các ngươi là ai vậy?”
Bỗng nó dường như cảm ứng được đầu thú đang ngậm tiền đồng ở trên Tử Kim Xử kia, nên ồ lên rất kinh ngạc :”Ồ, đây là xã tắc lệnh của tân vương, gọi là cái gì, cái gì … Diên ấy nhỉ?”
“Diên Tiền.” Người áo xám vỗ đầu con quái thú, miếng tiền đồng màu xanh liền rơi vào trong lòng bàn tay gã, nếu có ai đó rảnh rỗi đứng ngoài quan sát, sẽ trông thấy nó hơi lớn hơn so với đồng xu thông thường một chút, mà phía trên còn có lỗ để tiện buộc dây nữa.