Sự thật chứng minh, bại gia cũng là việc cần có kỹ thuật, Hạ Linh Xuyên ra sức tiêu tiền, một tháng cũng chỉ tiêu hết hai trăm lượng bạc.
Ở vùng đất biên giới này, một trăm lượng cũng đủ để gia đình bốn người bình thường thoải mái sinh hoạt trong năm sáu năm.
Ứng Hồng Tiệp ho nhẹ một tiếng :” Linh Xuyên, mẹ đang muốn nói với con, đợt này tiền cần dùng quá nhiều, trong phủ cũng phải tiết kiệm cả tiền mua quần áo, đồ ăn thức uống.. Bắt đầu từ tháng sau, chi phí tiêu vặt của con sẽ giảm xuống dưới tám mươi lượng.” nói xong còn liếc nhìn chồng một cái.
Hạ Thuần Hoa còn chưa tỏ thái độ gì thì Hạ Linh Xuyên đã vội vàng kêu lên :
“Tám mươi lượng ạ? thế thì đi Hồng Nhạn Lâu hai lần là hết rồi”.
Ứng Hồng Tiệp sắc mặt hơi trầm xuống :” Đệ đệ con một tháng tiêu còn không đến hai mươi lượng.”
“Hắn…” Hạ Linh Xuyên không phục, “Hắn ăn uống đều ở nhà, có thể dùng đến tiền gì chứ, con thì còn một đống thủ hạ đi theo, hơn nữa, các mối quan hệ trong thành này đều cần xã giao, mà xã giao thì phải dùng đến tiền, tiền này tiêu cũng không phải chỉ vì riêng con.”
“Xã giao?” Ứng Hồng Tiệp cười lạnh, “Những người kia kết bè kéo cánh với con, còn không phải vì cha con sao, loại bạn bè như thế cần gì phải giữ gìn mối quan hê? Nhà chúng ta cũng không có thiếu chó giữ nhà!”
Nàng không cho Hạ Linh Xuyên chen lời, tiếp tục nói :”Thời cuộc rung chuyển, tiền lương cần phải tiêu đúng chỗ, Linh Xuyên, mẹ và cha con không mong con có thể lo lắng cho gia đình, nhưng chí ít cũng đừng gây thêm chuyện.”
Lời này hơi nghiêm trọng, Hạ Linh Xuyen chợt thấy trong lòng hốt hoảng, lại bất mãn.
Điều này đều không phải cảm xúc của hắn.
Trên thực tế, mỗi lần cả nhà ngồi ăn cơm, hắn đều có cảm giác nhức đầu, từ sâu trong não truyền tới ba từ “không thoải mái”, Chắc là phản ứng bản năng của cơ thể này.
Nguyên thân rất không thích cảnh tượng như vậy, có thể thấy Hạ Thuần Hoa rất bảo vệ hắn, tức là cái tâm tình này chủ yếu để ứng đối với “đương gia chủ mẫu” rồi.
“Lão cha.” Hắn lập tức quay sang phía phụ thân.
Hạ Thuần Hoa im lặng mấy giây, nhưng vẫn nói :” Phu nhân nói không sai, nhưng mà tám mươi lượng thì hơi ít một tí.. tầm hai trăm lượng đi.”
“Một trăm lượn là đủ rồi, miễn cho nó tiêu tiền vất vả” Hạ Linh Xuyên tỏ vẻ buồn bã :”Sao ít thế ạ, ba trăm lượng đi ạ.”
Hai mẹ con cò kè mặc cả một hồi lâu, Hạ Thuần Hoa còn phải ngồi một bên vừa ba phải vừa hỗ trợ giảm nhiệt, cuối cùng Ứng phu nhân rứt khoát cứng rắn, liền chốt chính xác tại mức một trăm tám mươi lượng.
Ứng Hồng Tiệp liếc nhìn ông chồng vẻ trách cứ, nàng muốn cắt giảm chi tiêu của con trai lớn mà ông thì lại không nỡ, mất bao công sức mà cuối cùng cũng chỉ giảm được hai mươi lượng so với tháng trước.
Thật sự là “không quản việc nhà không biết củi gạo quý”
“Mỗi một tháng, nếu tiết kiệm được sáu trăm lượng bác” Hạ Việt chớp chớp mắt “ có thể mua được mấy chục bộ áo giáp tinh xảo, hoặc mấy con chiến mã tốt, ít nhất cũng triệu tập được sáu mươi người nhập ngũ.”
Hắn vừa dứt lời thì Hạ Linh Xuyên vỗ bàn một cái rồi đứng lên :”Con ăn no rồi!”
Hắn bước nhanh là khỏi phòng ăn còn tiện tay cầm lấy một quả Lê hầm từ chậu đồng thau, vừa đi vừa gặm.
Quả Lê này dùng đường phèn, hạt tiêu, hầm hơn nửa canh giờ, ngọt mềm, còn có công dụng thanh tâm tiêu hỏa, thích hợp giảm khô nóng cho người vừa ăn thịt dê xong.
Cũng không ai ngăn hắn lại.
Lúc hắn rời khỏi kia, vẫn kịp quay đầu nhìn thoáng qua, thấy cảnh ba người kia còn đang ngồi vây quanh bàn ăn, vừa cười vừa nói, vô cùng vui vẻ, hòa thuận.
Hắn nhún vai, bước về phía nơi ở của mình.
Công bằng mà nói, Hạ Thuần Hoa đối với người con trai cả này thật đúng là không tệ. Hạ Linh Xuyên độc chiếm cả khu lớn nhất phía Đông, yên tĩnh nhất, sân nhỏ xinh đẹp nhất, có cả Hắc Tùng, Bạch Đào, suối nhỏ, lâu đài, thậm chí còn có cả một sân luyện võ.
Mặc dù nơi ở của Hạ Việt cũng là khu phía Đông này, nhưng diện tích chỉ bằng một nửa so với ông anh cả.
Tôi tớ duy nhất ở hậu viện nghe tiếng chạy ra, liền bị hắn xua tay bảo lui.
Hạ Linh Xuyên cởi áo ra, đánh quyền hơn nửa canh giờ dưới ánh trăng, cho đến khi thỏa mãn vui sướng.
Nguyên thân không có sở trường học văn, nhưng lại thích võ, không sợ chịu khổ, điều này cũng là ít thấy ở những công tử thế gia. Tổ tiên Hạ gia cũng đi lên tù võ tướng, từng có một bộ công pháp luyện thể, cũng là do Hạ Thuần Hoa truyền lại cho con trai cả.
Tập đến lúc này, cơ thể cao lớn rắn chắc kia đã bị một tầng sương trắng bao phủ, chỉ có thê nhìn thấy rõ ràng dưới ánh trăng.
Cái này vừa vặn, Hạ Linh Xuyên vội vàng thu quyền ngồi xuống, điều tức thổ nạp.
Sương mù trắng từng chút một đi qua mũi và miệng, lần nữa được hấp thụ vào cơ thể.
Điều này hoàn thành một vòng lặp.
Hắn tu tập là thần thông tổ truyền của Hạ gia, gọi là “Khiên Dẫn Thuật”.
Hạ Linh Xuyên mượn thuật luyện thể để ép chân khí ra khỏi cơ thể, khiến nó tiếp xúc chặt chẽ với linh khí thiên địa, đặc biệt là ánh trăng, sau đó thông qua điều tức lại thu lại cơ thể, chắt lọc tinh khiết.
Bằng cách này, một tĩnh một động, một ra một vào, một kéo một dẫn, đã hoàn thành.
Tất nhiên để “Khiên dẫn thuật” tự hoàn thành một chu thiên cũng không thành vấn đề, nhưng bắt đầu với luyện thể, có thể đem hàn khí tích tụ trong cơ thể, cặn bã, bệnh tật.. đều bị kích thích ra ngoài, hiệu quả tinh chế chân khí sẽ tốt hơn.
Điều tức xong, Hạ Linh Xuyên càng cảm thấy tinh thần sáng láng, cầm lấy khăn trắng rồi đi ngâm tắm.
Nước nóng đã được người hầu chuẩn bị đầy bồn, người hầu này là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, trung thực đôn hậu.
Hạ Linh Xuyên ngâm mình trong nước nóng, thở một hơi thật dài, thầm nghĩ lúc này mà có người kỳ lưng cho thì tốt, sẽ thoải mái biết bao.
Hắc Thủy Thành được xem như là đầu mối then chốt quan trọng của giao thông bắc nam. Đương nhiên cũng có nhà tắm, tự xưng là “tắm tứ”, ngoài việc mọi người cùng nhau đến ngâm trong bồn tắm thì chà lưng, kỳ chân… cũng là những dịch vụ thông thường . Có điều, đấy là ở nhà tắm. Lúc này Hạ đại thiếu gia của chúng ta đâng tắm ở nhà mình, nên không có các tiểu cô nương cung cấp dịch vụ chà lưng phục vụ.
Bởi vì hắn không có tỳ nữ.
Tì nữ mười mấy tuổi, hai mươi mấy tuổi, thậm chí ba, bốn mươi tuổi gì đó đều không có.
Võ pháp tu hành gia truyền của Hạ gia, nếu muốn làm ít công to, cuối cùng được lợi, thì phải cam đoan, trước mười tám tuổi đều phải là đồng tử thân.
Hại Linh Xuyên lúc mới học cũng mù mù mờ mờ, không quan tâm lắm. Về sau lớn lên gặp đội bạn bè giang hồ, thấy bọn chúng phong hoa tuyết nguyện, mới đi chấp vấn Hạ Thuần Hoa. Kết quả, lão cha đấm ngực dậm chân đau khổ kể lại, năm đó mình không cẩn thận phá giới, dẫn đến tu vi nửa đời sau tăng tiến chậm chạp như ốc sên, đau đớn khuyên can con trai tuyệt đối không thể đi theo vết xe đổ của mình, vân vân….
Hạ Linh Xuyên cũng là người say mê võ đạo, đương nhiên không cam tâm bỏ dở giữa chừng, nên cũng liền nhịn xuống.
Nếu không, tại địa phương mà đầy rẫy thiếu niên mười bảy tuổi đã làm cha như ở đây, hắn mười sáu tuổi còn chưa nghị hôn ngược lại rất hiếm thấy.
Có điều, Hạ Thuần Hoa cũng không muốn cố ý khảo nghiệm định lực của anh con trai cả, nên cũng không cho phái nữ vào làm trong viện của hắn.
Hạ Linh Xuyên ngồi trong thùng gỗ to, lại nghĩ đến tây sơn báo yêu, nghĩ đến Hồng Bạch Đạo bắt được thị vệ Đông Lai Phủ, còn có răng báo mà bên trong có chứa tạp vật.
Khi nào Đông Lai Phủ mới phát hiện ra thị vệ được phái tới Hắc Thủy Thành bị mất liên lạc đây?
Bọn hắn sẽ làm ra phản ứng gì?
Quận trưởng đại nhân lại muốn ứng phó ra sao?
...
Cơm xong, Hạ Việt cáo lui, vợ chồng Hạ Thuần Hoa trở về rửa mặt.
Ứng Hồng Tiệp lúc này mới có cơ hội quở trách chồng :”ông cũng quá nuông chiều Linh Xuyên rồi, chi tiêu mỗi tháng trong phủ, một mình nó chiếm phần lớn, ông xem lại xem, nó còn thái độ đập bàn rời đi kìa, đâu ra cái thứ phách lối như thế? “
“Tháng sau sẽ không thế nữa” Hạ Thuần Hoa dỗ vợ “Nó mới bị trọng thương, chúng ta lại cắt giảm chi phí sinh hoạt của nó, trong lòng nó sẽ cảm thấy không vui.”
Ứng Phu nhân còn muốn nói thêm, Hạ Thuần Hoa đã chuyển đề tài :”bà thấy dạo này Linh Xuyên có gì thay đổi không?”
“dạo này?” Ứng phu nhân cẩn thận suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu “Ngoại trừ chi tiêu ít đi một chút, hình như không có gì thay đổi.”