Hạ Linh Xuyên sa sầm nét mặt. Chuyện nguyên thân và sa báo cùng rơi xuống núi đã được Hạ phủ ém nhẹm không phát ra ngoài. Con sa báo kia sau đấy được bí mật chở về trong thành mổ kiểm, phát hiện trước khi nó tấn công Hạ Linh Xuyên thì đã bị trọng thương.
Điều này cũng xác nhận lời của sa báo. Nó chính là bị đối thủ đánh cho một trận tơi bời rồi chạy trốn tới đây, nguyên thân Hạ Linh Xuyên chỉ là xuất hiện ở sai nơi, vào sai thời điểm mà thôi.
Đáng tiếc, lúc ấy hai gã truy bị bị hắn và sa báo hợp lực giết chết lại thân vô trường vật(1), tìm không được bất cứ thứ gì đại biểu thân phận.
Hiện tại lại đột nhiên có hai tên khách từ nơi khác chạy tới nghe ngóng tin tức về sa báo, vậy chúng chắc chắn có quan hệ với người đã truy sát sa báo, hại Hạ Linh Xuyên thê thảm.
Manh mối này không thể thả đi!
“Hai người kia đâu?”
“Còn ở tửu quán, đàn chủ của chúng ta xem ý của ngài.”
“Giữ bọn chúng lại.”
“Được.” Gã đưa tin cười, nói tiếp, “Hai gia hỏa kia tựa như kéo được nhị ngũ bát vạn(2), hận không thể dùng lỗ mũi nhìn người, lúc thì chê rượu quê chua, khi thì nói phòng hôi hám, các huynh đệ nhìn bọn chúng mà ngứa mắt, nếu có thể cho chúng một bài học thì còn gì bằng.”
Hạ Linh Xuyên hơi do dự một chút, xong liền đứng lên nói: “Dẫn đường.”
Hắn đã biết, mình đi tới thế giới này không thể có chỉ hưởng phúc không chịu thiệt, không ra sức.
Nếu đã thế, hắn chi bằng chiếm thế chủ động.
“Ta đi trước, đại thiếu gia chút nữa hãy tới.” Hào thúc đề nghị, nói xong liền đi cùng gã đưa tin.
Muốn nói vì sao Hồng Bạch Đạo đến mật báo, phải kể lúc trước Cận đàn chủ từng mới Hạ Linh Xuyên uống rượu nghe hát, Hạ Linh Xuyên cũng làm cầu nối giúp y nói chuyện, xem như có mấy phần giao tình. Địa phương nhỏ mà, mạng lưới quan hệ luôn luôn ở khắp nơi, đương nhiên Hồng Bạch Đạo cũng muộn tiện việc bán một cái nhân tình cho Hạ quận trưởng.
Năm xưa khi Hạ Thuần Hoa vừa mới nhậm chức, liền phát hiện Hắc Thủy thành rồng rắn hỗn tạp, những ngành kinh doanh kiếm lợi nhiều nhất đều bị phân chia. Làm quận trưởng, y đương nhiên hy vọng địa bàn mình quản lý an ổn lâu dài, cộng thêm vị trí địa ký khẩn yếu của Hắc Thủy thành, một số thế lực trong bóng tối cũng cần phải đưa vào khuôn khổ. Thế nên y không cắt đứt kinh kế của những người này để tránh kích động mâu thuẫn, đồng thời dựa vào tình hình địa phương mà ban bố Hứa Tửu lệnh, dân buôn bán phải có cái này mới có thể buôn bán rượu.
Nói dễ hiểu thì từ lúc đó, người bán rượu tại Hắc Thủy thành phải có giấy phép đăng ký kinh doanh.
Bất luận là ai, cũng đều phải lấy được Hứa Tửu lệnh từ chỗ quan phủ, nếu không sẽ theo luật mà xử trí.
Dân không đấu với quan, giống như tổ chức dạng như Hồng Bạch Đạo này, dù sao cũng không thể công nhiên phản kháng quan gia, Hạ Thuần Hoa lại có thủ đoạn, mưa dầm thấm đất, cuối cùng nhờ vào Hứa Tửu Lệnh mà quy nạp những thế lực to lớn hung hãn kia, từ từ biến Hắc Thủy thành thành địa bàn của mình.
Trong thành có bất kỳ biến cố nào dù là nhỏ nhất, Hạ phủ cũng có thể nhanh chóng biết được.
Cái này chính là năng lực của địa đầu xà.
*****
Hai tên khách vùng khác kia từ một quán trà đi ra, đúng lúc một cơn gió lớn đập vào mắt, chưa kịp đội mũ che đã bị cát lẫn trong gió táp cho không mở mắt ra được.
Hai gã chửi thề hai tiếng, xong chạy về khách sạn gọi cơm nóng, đồ ăn nóng, tiếp đó đi xuống nhà tắm công cộng.
Bọn họ vừa tắm rửa chốc lát, không biết tại sao lại ngáp không dừng mồm, càng lúc càng buồn ngủ, cuối cũng thiếp đi trong thùng gỗ.
…
“Soạt”, nước lạnh đập vào mặt.
Hai gã lập tức tỉnh lại, phát hiện mình thình lình bị trói trên ghế, mặt hướng vào tường xám.
…
Đợi khi Hạ Linh Xuyên đi tới sân sau khách sạn này, Hào thúc cũng đi ra, trên tay có nước, sắc mặt ngưng trọng: “Hỏi rồi. Hai người kia khai rồi.”
“Còn sống chứ?” Hào thúc vốn dáng dấp nghiêm cẩn, giờ thêm nét mặt sa sầm khiến tim Hạ Linh Xuyên trùng xuống theo.
“…Còn sống.” Đại thiếu gia trước không hỏi một chút nội dung cung khai sao? Hào thúc tự hỏi, xong không đợi hắn nói: “Bọn chúng tự xưng là Nhị đẳng vệ của Đông Lai phủ, phụng lệnh Đại tư mã, tới Hắc Thủy thành làm việc.”
“Đông Lai phủ?” Mấy chữ này sao nghe hơi quen. Hắn vội lục tìm trong ký ức nguyên thân một chút.
Con hàng nguyên thân này rất giỏi ăn chơi nhảy múa, cũng thích tập luyện võ nghệ, nhưng với những thứ khác lại chẳng để tâm chút nào.
Nhưng chỉ tích tắc sau đó, ba chữ Đại tư mã kia lại khiến hắn choáng váng.
Nhớ ra rồi.
Một Diên quốc có thể có mấy Đại tư mã.
“Phủ đệ của Trụ quốc đại tướng quân, Đại tư mã Đông Hạo Minh được hoàng đế thân chinh ngự bút phong là Đông Lai phủ!” Hạo thúc gằn từng chữ, “Hắn là cha của Đông Vương hậu, cha vợ của vương thượng!”
“Hai tên này vậy là thủ hạ của Thượng Trụ quốc sao?” Hạ Linh Xuyên sắc mặt đại biến, nhưng lập tức cảm giác có gì đó không đúng, nói tiếp: “Nếu như thế, lúc trước bọn chúng sao không nói, nhất định phải ăn đòn mới chịu khai ra, chẳng lẽ là trời sinh ngứa đòn?”
Nói là thị vệ, kỳ thức cũng chính là tư binh của Đông Lai phủ. Vương công quý tộc ở kinh đô không thể nuôi giữ quân đội, nhưng nhiều đại quan sẽ âm thầm chiêu mộ, bồi dưỡng tư binh dưới nhiều danh nghĩa khác nhau.
Hiện tại kỷ cương hỗn loạn, chính sách bên trên vừa lỏng lẻo vừa lắm chỗ hở. Ai ai cũng biết nhưng chẳng có ai đề cập tới.
“Nhiệm vụ cơ mật, trong phủ đã hạ lệnh giữ kín miệng, không cho phép bọn chúng nói ra ngoài.” Hào thúc đưa tay ra, trong lòng bàn tay có hai miếng lệnh bài, bên trên còn dính máu, “Đây là Đông Minh bài, tìm thấy từ trên người bọn chúng.”
Mỗi miếng lệnh bài này đều chỉ lớn bằng một quân bài mạt chược, hơn nữa bốn góc còn được bo tròn, mỏng như lá cây. Hạ Linh Xuyên cầm lên quan sát, thấy nó rất nhẹ, ở trên có khắc hai chữ “Đông Minh” và một dấu ấn màu vàng kim.
Tác dụng của lệnh bài chính là đại biểu cho thân phận, đồng thời còn phải phòng ngừa việc làm giả. Hai lệnh bài này có chất liệu khá đặc biệt, không phải vàng, không phải sắt, không phải đồng, cũng không phải gỗ, nhìn thì giống ngọc nhưng khi nắn thì lại không phải, bởi vì nắn thì nó còn có thể co giãn.
“Đây là chính phẩm, ta trước kia từng thấy lệnh bài Đông Minh phủ, giống y như cái này. Ở đất phong của Thượng Trụ quốc có một loại cây kỳ lạ, sau khi vỏ cây bị khoét đi sẽ chảy ra nhựa không màu không mùi, hơi mờ. Lấy nhựa này đem nướng lên liền sẽ định hình. Lấy về chế đồ thì không nơi nào có thể làm giả được.”Hào thúc trầm giọng nói.
“Hai gã này thực sự đến từ Đông Lai phủ?” Nói cách khác, hắn gây chuyện với Đông Lai phủ rồi?
Không đúng, là Đông Lai phủ gây chuyện với hắn.
Cách nhau ngàn dặm, hắn bất tri bất giác liền đắc tội với cha vợ hoàng đế?
Cho dù là nguyên thân Hạ Linh Xuyên, lúc này cũng nên cảm thấy cực kỳ không ổn. Hạ Linh Xuyên trong lòng hơi loạn: “Vì cớ gì mà việc truy tung một con sa báo bị thường lại có thể biến thành chuyện trọng yếu cơ mật?”
Hạ Linh Xuyên bản tôn ở Hắc Thủy thành tung hoành suốt mười sáu năm, cuộc sống thoải mái đến phát chán. Làm sao hắn mới thế chân ra trận chưa được hai tháng, lại bày ra chuyện bực mình cỡ này chứ?
“Hai tên này được phái đến Hắc Thủy thành tìm manh mối, trừ cái đó ra thì hoàn toàn không biết gì. Được phái ra cùng lúc đó có hơn mười người, chia ra đi tới vùng quanh Hồng Nhai thương lộ.” Hào thúc nói xong lại bổ sung một câu: “Phải rồi, bọn chúng vốn được phái ra ngoài Ngô Chiêu lĩnh, thế nên lần này xuất phát từ Ngô Chiêu lĩnh chứ không phải Đông Lai phủ.”
Ngô Chiêu Linh và Hắc Thủy thành cách nhau một châu, khoảng cách chưa tới hai trăm dặm, so với quốc đô đúng là gần hơn nhiều.
Hạ Linh Xuyên chỉ “Ồ” một tiếng, không để tâm lắm.
Đương kim quân chủ yếu nhược, Đông Hạo Minh lại nắm thực quyền một phái, vây cánh khắp thiên hạ. Y xếp ít nhân thủ ở Ngô Chiêu lĩnh thì có gì kỳ quái?
“Đông Lai phủ sau đó có phái thêm người tới không?”
“Bọn chúng cũng không rõ.” Nói đoạn, Hào thúc nhìn vào trong phòng, hỏi: “Hỏi cũng hỏi xong, xử trí hai người bọn họ thế nào?”
Biện pháp tốt nhất chính là một đao lấy mạng, hủy thi diệt tích.
**********
Chú giải:
1. Thân vô trường vật: Bên mình tương đương câu Không xu dính túi, ý chỉ ngoài bản thân ra thì chẳng có đồ gì, trên răng dưới dép.
2. Kéo được nhị ngũ bát vạn: 4 con cờ mạt chược, người kéo được bốn con này thì tỷ lệ thắng cao, thường tự tin thái quá. Thành ngữ này ám chỉ người kiêu căng, ngạo mạn.