• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 0: Tôi là Dã Thảo

Chào các bạn.

Tôi là Thạch Thảo, một tiểu thuyết gia, bút danh là Dã Thảo. Nói đến đây các bạn đã biết tôi là ai chưa? Có lẽ rất nhiều bạn không nhận ra tôi, bởi vì tôi đã gác bút gần một năm rồi. Lý do tôi gác bút sao, tôi bị stress và cạn ý tưởng, ngồi trước máy tính hàng giờ chẳng thể gõ một chữ nào.

Nói thì nói vậy thôi, ngọn lửa đam mê viết truyện trong tôi vẫn ngày từng ngày âm ỉ. Tôi đã dùng bốn tháng để xả stress sau khi thông báo gác bút. Sau bốn tháng, tâm lý của tôi đã ổn định nhưng ngồi vào máy tính tôi vẫn không biết nên gõ nội dung gì.

Đừng vội phàn nàn, tôi đã tìm ra phương thức đánh động ý tưởng đang ngủ yên của mình rồi. Hiện tại tôi cần một cây bút bi và một tờ giấy trắng. Chỉ cần bấm bật và tắt ngòi bút bi vài lượt, âm thanh tách tách đó như một cái chìa khóa mở rộng cửa cho nguồn ý tưởng trong não tôi. Chẳng mấy chốc trang giấy trắng sẽ được tôi viết đầy những chữ sơ lược về nội dung của bộ truyện nào đó.

Độc giả của tôi ơi, các bạn đang vui mừng vì sắp được đọc những thiên tình sử do chính tay tôi đắp nặn chưa? Đừng vội mừng, tuy tôi giải quyết được vấn đề ý tưởng nhưng tôi đã gặp phải vấn đề nan giải hơn rồi. Đó cũng là lý do suốt gần một năm qua tôi chẳng xuất bản bộ truyện nào mà hiện tại lại là những dòng tâm sự lê thê...

Đừng vội quay mặt đi, hãy nghe hết lời tâm sự của tôi rồi rời đi cũng không muộn. Các bạn biết không, tôi đang rất khủng hoảng. Vì sao ư? Tôi đã mừng như điên khi tìm ra chìa khóa khai thông nguồn ý tưởng của mình. Tôi hăm hở chạy đi tìm mua hộp bút bi và một chồng gồm hai mươi quyển vở 96 trang để lần nữa bắt đầu sự nghiệp viết lách của mình. Nhưng đó lại là sự bắt đầu của chuỗi ngày sống tồi tệ nhất của tôi. Theo dự định ban đầu của tôi, tôi sẽ viết tay trên giấy sau đó gõ nội dung vào máy tính. Ý tưởng khả quan đến thế nhưng khi bắt tay vào thực hiện rồi tôi mới phát hiện mình lại vướng vào "một cái gì đó kỳ quặc rồi".

Đúng vậy, tôi không nói sai, tôi vướng vào một cái gì đó kỳ quặc rồi! Những quyển vở tôi viết, dù nhiều hay ít, cốt truyện đã rõ ràng hay chưa, sau một đêm đều đã được viết hoàn thành! Nhưng tôi có thể khẳng định tôi không làm điều đó. Đêm nào cũng vậy, đúng mười giờ tôi gác bút để đi ngủ. Sáng ra tinh thần tôi cũng rất tốt, vậy đâu phải tôi thức đêm để viết nhỉ, nhưng tất cả chữ viết trong vở đều là của tôi. Nội dung lại hoàn toàn không như những gì tôi định hình trước đó, điều này nên lý giải thế nào đây?

Tôi từng nghe ai đó nói, điều gì không lý giải được hãy để khoa học lý giải thay bạn. Tôi đã tin điều đó nên tôi tìm đến bác sĩ tâm lý, tôi muốn biết chuyện gì đang xảy ra với mình. Tôi trình bày về tình trạng của mình...

Cái gì? Đa nhân cách hả? Có lộn không vậy? Hệ lụy của stress và trầm cảm khiến tôi bị tâm thần phân liệt thành người đa nhân cách sao? Không thể nào! Tôi không tin mình bị đa nhân cách đâu!

Tôi muốn kiểm chứng, bác sĩ ủng hộ tôi làm điều đó. Tôi ở lại bệnh viện, ngủ với camera giám sát một đêm nhưng chẳng có việc gì xảy ra cả. Tôi quyết định về nhà tự mình kiểm chứng, tôi lắp camera giám sát chính mình. Nhưng ngồi trước một cái camera giám sát tôi lại có cảm giác như bị ai đó nhìn chầm chầm, ý tưởng viết truyện trong tôi lại chạy bay đâu mất. Đành vậy, tôi mở quyển vở và vẽ hình hai con khủng long lên giấy, và âm thầm đếm thời gian trôi.

Các bạn đoán được chuyện gì đã xảy ra không, đêm đó có một chuyện kỳ lạ xảy đến với tôi, tôi đã mơ một giấc mơ rất lạ. Có ai phàn nàn, mơ thì có gì là lạ, ai ngủ mà chẳng mơ? Thì đúng vậy thật mà, ai ngủ mà không mơ. Điều kỳ lạ tôi muốn nói là những điều tôi nhìn thấy trong camera giám sát chính mình cơ.

Tôi bắt đầu nhàm chán quá rồi phải không? Nếu cảm thấy tôi nhàm chán, bạn có thể rời đi. Cảm ơn đã kiên nhẫn đọc hết những dòng kể lể lê thê của tôi.

Bạn muốn biết tôi đã nhìn thấy gì trong camera giám sát sao? Nếu muốn biết, mời bạn cùng tôi trải nghiệm vòng đu quay cảm xúc của hành trình "nhảy múa với con chữ" của tôi.

Thân mến.

***
Chương 1: Thời đại Khủng Long?

Tôi mở mắt nhìn trời, bầu trời xanh trong và cao rộng, chung quanh là rừng cây cao vút tận mây. Tôi nhớ rất rõ hai mươi mấy năm sống trên đời tôi chưa từng đến một nơi nào tươi mát và hoang dại thế này. Đây là đâu? Đây là mơ sao? Vừa rồi tôi vừa tỉnh ngủ, không lẽ là mơ trong mơ?

Tôi nhấc chân định đi một vòng xem nơi này là nơi nào nhưng tôi không thể nhấc chân lên. Tôi cúi đầu nhìn xuống mới thấy thân mình bị chôn xuống đất. Không đúng, là tôi mọc trên đất, và tôi là một bụi cỏ không có tay chân. Nơi lẽ ra là phần chân của tôi cắm sâu vào lòng đất, còn thân người lại là cành lá xum xuê. Đôi mắt tôi treo trên đóa hoa màu thiên thanh phất phơ trong gió.

Nhờ ngọn gió làm chao đảo tôi có thể nhìn rõ thế giới này hơn một chút. Nơi này là khu rừng lá kim, xa xa có vài chú rùa to tổ chảng bò chậm chạp. Trên không, bầy chuồn chuồn to như những chiếc trực thăng bay lượn. Vài con bay ngang chỗ tôi, gió phát ra từ đôi cánh muốn làm rớt cặp mắt treo trên đầu ngọn cỏ của tôi xuống đất.

"Bộp bộp."

Ngay sau đó tôi nghe thấy hai tiếng rơi ngay dưới chân mình. Tôi oằn mình nhìn xuống xem thứ gì rơi mà nghe to như vậy. Loay hoay một lát tôi nhìn thấy được thứ vừa rơi, đó là một đôi mắt.

Mẹ ơi!

Tôi muốn thét lên nhưng chợt nhận ra mình không có miệng để thét.

Đôi mắt dưới "chân" tôi chớp chớp rồi từ từ hóa thành bãi máu màu đỏ thẫm, tràn lan ra thành một bức tranh. Tôi đang muốn nhìn rõ nội dung bức tranh lại bị gió cuốn bụi cỏ của tôi quay mòng mòng, tôi không nhìn được thứ gì.

"Rầm rầm rầm."

Âm thanh vang lên như tiếng sấm, cây rừng và mặt đất không ngừng lung lay. Khi tôi nhìn kỹ lại đã thấy một đôi khủng long to khủng bố đứng chần dần trước mặt mình. Chúng dường như đang cãi nhau, hai cái miệng cứ quay vào nhau rít lên từng tiếng kinh tâm.

Nhị vị ôn thần có thể tránh xa một chút cho cây cỏ nhà tôi được sống hay không?

Tôi chỉ có thể nghĩ như vậy chứ nào dám nói ra nhưng dù dám nói tôi cũng không có miệng.

Sau một hồi cãi vã, đôi khủng long chia nhau ra hai đường mà đi. Một con đi vào rừng, một con đi về phía tôi.

Đừng, đừng mà, đừng đi về phía này...

Thứ cuối cùng mà tôi nhìn thấy là bàn chân to như ngọn núi nhấc lên đạp xuống ngay đỉnh đầu của mình. Toàn thân tôi đau buốt đến không muốn sống nhưng không thể giãy giụa.

Tuy nhiên, cảm giác đau đớn đó không duy trì bao lâu tôi cảm thấy thân mình nhẹ hẫng, tiếp theo là mông nện xuống đất đau điếng.

Tôi bàng hoàng quay đầu nhìn xung quanh, ơ đây là phòng của tôi mà. Vừa rồi hình như tôi vừa ngồi ghế vừa ngủ gục nên té đập mông xuống đất, đau chết đi được. Và hình như tôi đã mơ một giấc mơ, trong mơ là gì tôi cũng không nhớ rõ.

Tôi lồm cồm bò dậy nhìn vào trang giấy tôi vẽ vời trước đó. Từ khi nào đôi khủng long tôi vẽ đã thay đổi tư thế, mỗi con đi mỗi hướng? Rõ ràng tôi đã vẽ chúng môi kề môi hôn nhau kia mà. Chung quanh từ khi nào đã có thêm những cái cây cao chọc trời? Tôi nhớ rất rõ tôi không hề vẽ chúng.

Tôi mở máy tính để xem lại đoạn camera giám sát lúc tôi ngủ, có vẻ như hôm nay tôi không viết truyện vẫn bị cuốn vào "thứ kỳ lạ" đó. Bức tranh bằng bút bi trên nền giấy trắng lại tự động thêm nét vẽ mới cho mình...

Dưới ánh sáng le lói của đèn bàn, tôi trong khung video giám sát ngồi cặm cụi vẽ. Đúng mười giờ tôi gục xuống bàn để ngủ. Thời gian cứ thế chầm chậm trôi qua. Đột nhiên, vào đúng không giờ không phút, tôi biến mất. Đúng hơn là tôi hóa thành một vệt hình cung như cầu vồng rồi bị thứ gì đó trên bàn hút mất.

Tôi trực tiếp té khỏi ghế ngồi, tôi hoảng sợ. Nhưng cái mông ê ẩm lại nhắc tôi rằng tôi vướng vào thứ kỳ quặc này không phải ngày một ngày hai, đây chỉ là chân tướng mà thôi. Một khi đã biết được nguyên nhân, chuyện cần làm là thoát ra chứ không phải hoảng sợ. Tôi từng viết rất nhiều truyện, nào là ngôn tình, huyền ảo, linh dị... một chút kích thích cỏn con này còn thua xa những truyện linh dị tôi đã viết thì việc gì phải xoắn? Đúng vậy không việc gì phải xoắn.

Tôi bò dậy ngồi lên ghế, tua lại vài lượt cái đoạn tôi biến mất, dường như mảnh giấy trên bàn đã hút tôi vào. Sau đó chiếc bút bi tự đứng lên trên nền giấy trắng rồi múa may quay cuồng. Cây bút tự vẽ? Ai điều khiển nó vẽ thay tôi? Điều đó không quan trọng... vì ngay sau đó tầm mười phút "tôi" bị ném ra bên ngoài. Ngay khi cây bút ngừng vẽ, từ mặt giấy xuất hiện vệt cầu vồng màu đen. Nó to dần lên rồi "vụt" một cái nó bay đậu lên sàn nhà. Nhìn kỹ đó là một người và người đó là tôi! Vừa nãy tôi đã thực sự bay từ trong sách ra đập mông xuống đất, hoàn toàn không phải tôi ngủ gục té ghế.

OMG, tôi trêu chọc ai hay chọc nhầm thứ gì rồi? Ngay khi tôi coi lại đoạn mình bị ném ra ngoài lần thứ ba, trong đầu tôi nổ đoàng một cái, tôi nhớ ra tất cả mọi chuyện. Tôi nhớ ra những giấc mơ trước đó, kể cả giấc mơ vừa rồi. Trước đó tôi hoàn toàn không nhớ rõ những gì xảy ra trong mơ, tới tận bây giờ tôi mới biết hóa ra những giấc mơ của mình muôn màu muôn vẻ như vậy.

Tôi đêm từng đêm hóa thân thành một thành phần bất định trong truyện mình viết, tự mình trải nghiệm thành câu chuyện. Có lần, trong mơ tôi vừa mở mắt đã phải chạy bán mạng sau đó bị giết, trong khi truyện tôi viết nhân vật đó tuy võ công không cao nhưng có thể dùng mưu trí để vươn lên đứng đầu thiên hạ. Còn giấc mơ đêm qua, khi mở mắt tôi là một bụi cỏ, tôi nhìn vào bức tranh mình đã vẽ, quả nhiên dưới chân con khủng long đi về phía bên phải có một bụi cỏ bị dẫm chỉ còn lại vài cái lá thò ra ngoài.

Tôi mang video giám sát cho vài người quen xem thử. Ai cũng nói đúng một câu tôi ngủ gục trên bàn sau đó té ghế. Tôi tức mình mang video cho mẹ tôi xem, ban đầu tôi không định cho bà xem những thứ này, sợ bà nhìn thấy rồi lo lắng. Nhưng xem xong, bà lại nói từ đầu tới cuối video không có ai trong phòng cả, cây bút cũng không di chuyển. Tôi đưa video cho nhỏ bạn thân nhất xem, nó lại nói: "Mày bị mộng du hả, cả đêm không ngủ đi vòng vòng trong phòng làm gì?" Nhưng tôi có thể tóm lại một điều, không ai nhìn thấy giống với những gì tôi đã thấy.

Đến lúc này tôi dám chắc những gì họ nhìn thấy hoàn toàn không giống nhau. Duy nhất một điều bức tranh tôi vẽ, mọi người miêu tả y hiện trạng, dưới chân khủng long là bụi cỏ bị dẫm bẹp.

Tôi mang bức tranh và video cho bác sĩ tâm lý xem, kết quả là gì các bạn biết không? Anh ta nói anh ta thấy tôi bị cuốn vào tờ giấy. Tôi ngồi nhìn anh ta rất lâu rồi nhận thuốc trở về, tôi không tin vị bác sĩ này nhìn thấy được giống như những gì tôi nhìn thấy. Người này, hoặc hùa theo bệnh nhân để giữ quá trình trị liệu, hoặc bản thân anh ta cũng có vấn đề. Tôi không tin anh ta có thể nhìn được thứ mà người khác không nhìn ra được.

Đêm hôm sau, tôi lại vẽ khủng long, lại bị cuốn vào. Lần này tôi không còn là bụi cỏ mà là một con khủng long đực đang giao phối cùng con cái. Nhưng tôi mở mắt nhìn đời trong khi đang làm chuyện ấy nên có chút lúng túng, kết quả là cơ quan sinh dục bị kẹt, đau đến tỉnh ngủ. OMG, tôi cạn lời rồi.

Ngày hôm sau nữa tôi chạy vạy tìm thầy bà để gỡ vong, hình như tôi bị ám nặng quá rồi. Kết quả, tôi gặp bốn vị thầy mà thiên hạ cho là pháp thuật cao minh, ai cũng nói tôi bị vong đeo bám. Vị thầy đầu tiên nói vong bám từ mười kiếp trước. Vị thầy thứ hai nói tôi gián tiếp hại chết một người nên vong người đó ám. Vị thầy thứ ba nói tôi nợ vong nào đó bên đường một lời hứa. Vị thầy thứ tư nói vong theo ám tôi là ông cố tổ của tôi... Tóm lại tôi vị ám! Sau đó tôi được thầy làm cho cái lễ trục vong, lần nào xong tôi cũng về thử lại xem tranh có tự vẽ nữa không. Hai trong bốn lần tôi bị dẫm chết, một lần tôi bị gặm chết, lần cuối cùng tôi bị ị lên, thối đến chết.

CMN! Tôi có xúc động muốn lật bàn. Vong bám, trục vong đều là lừa người. Không xua không trục gì nữa sất. Cả đời này chị đây không bao giờ vẽ khủng long lần nào nữa!!!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang