Khi tôi lần nữa mở mắt ra đã thấy mình nằm trong phòng của Ngọc Phụng. Đúng vậy, tôi lại hóa thân thành Ngọc Phụng rồi đây. Tôi bật dậy vươn vai, trời bên ngoài vừa tờ mờ sáng, nha hoàn của sơn trang bắt đầu chạy tới chạy lui chuẩn bị công việc thường ngày.
Tôi đứng khoanh tay nơi cửa một lúc thì tiểu Hồng chạy tới. Cô bé vui vẻ chào tôi:
- Tiểu thư, chào buổi sáng.
- Ừm.
- Hôm nay tiểu thư muốn ăn sáng món gì, em xuống nhà bếp mang lên cho tiểu thư.
- Không cần, lát nữa tự ta xuống bếp để ăn.
- Vâng.
- Em có đặc quyền xuống thị trấn chưa?
- Dạ có rồi ạ.
Tôi đưa cho cô bé cuộn bản vẽ nói:
- Lát nữa em xuống thị trấn đưa thứ này cho thợ rèn giỏi nhất, nói người đó làm cho ta một vật giống như hình vẽ.
Tiểu Hồng mở bản vẽ ra xem tò mò hỏi:
- Tiểu thư đây là thứ gì? Nhìn giống như một cây gậy quá.
- Thì nó đúng là gậy mà.
- Tiểu thư làm cho Hồ công tử đúng không?
- Ừm.
- Tiểu thư định gả cho Hồ công tử thật sao?
Tôi nghiêng đầu nhìn vẻ mặt bí xị của tiểu Hồng, hỏi:
- Làm sao vậy?
- Có rất nhiều người nói, tiểu thư mà gả cho Hồ công tử sẽ khổ cả đời. Em không muốn nhìn thấy cả đời tiểu thư phải khổ.
- Là ai nói với em những câu vừa rồi?
- Tiểu thư, xin đừng đánh gãy chân bọn họ.
- Ta không muốn nghe những câu tương tự lần thứ hai.
- Vâng ạ.
- Còn chưa chịu đi làm việc đi.
Tiểu Hồng đáp vâng một tiếng yểu xìu rồi chạy đi. Cô bé này rất lanh lợi nhưng có nhược điểm là quá nhiều chuyện. Nhìn tổng thể không có gì đáng nghi, nhưng người có thể đi đứng cạnh tôi thì vẫn nên đưa vào danh sách tình nghi vậy.
Tôi đứng tại cửa làm mấy động tác lắc hông lắc eo theo bài tập thể dục thời hiện đại cho giãn gân giãn cốt rồi lững thững đi xuống bếp. Ai nấy nhìn thấy tôi đều cúi đầu chào một cái theo thông lệ. Khi tôi xuống tới nhà bếp thì tiếng chiên xào nấu bữa sáng còn đang râm ran.
- Chuẩn bị cho ta hai phần ăn, ta muốn mang đi.
- Tiểu thư muốn mang đến phòng nào, sau khi chuẩn bị xong tiểu nhân mang tới đó giúp người.
- Không cần, ta tự mình mang đi.
- Vâng.
Vị bếp trưởng trung niên nghe vậy lập tức cao giọng giục mọi người nhanh tay lên một chút. Tôi đi quanh bếp một vòng thì đầu bếp cũng chuẩn bị xong bữa sáng bỏ vào hai chiếc giỏ tre theo đúng ý tôi. Tôi vừa bước ra một bước đã thấy một vài người ghé tai nhau như muốn nói điều gì đó. Tôi dừng lại cao giọng gọi:
- Bếp trưởng, ông qua đây một lát.
Vị bếp trưởng tuổi độ trung niên mau lẹ bước tới cạnh tôi cung kính hỏi:
- Tiểu thư cần gì xin cứ phân phó.
- Cũng chẳng có gì, chỉ cần nhắc nhở bọn họ một tiếng, chuyện của ta không cần bọn họ quản.
- Vâng.
Vị bếp trưởng nọ vừa nói vừa quắt mắt nhìn những người còn lại trong bếp, không gian im lặng đến đáng sợ. Tôi khẽ nhếch môi bước thẳng ra ngoài rời đi. Cảm giác làm Trần tam tiểu thư uy phong lẫm lẫm quả nhiên cũng không tệ.
Hai tay tôi cầm hai chiếc giỏ, suốt dọc đường ai nấy đều liếc mắt nhìn rồi chụm đầu vào bàn tán. Trong nhà này hình như ai ai cũng mang bệnh nhiều chuyện thì phải. Khắp nơi tiếng xì xầm bàn tán cứ râm ran đến phiền.
Tôi xách hai cái giỏ đi đến trước cửa phòng Kiến An cao giọng gọi:
- Kiến An, anh dậy chưa? Kiến An.
- Dậy rồi.
- Tôi đem bữa sáng tới rồi nè, mau ra mở cửa cho tôi. Hai tay tôi bận xách đồ hết rồi không mở cửa được.
Thật ra tôi hoàn toàn có thể đạp cửa để đi vào nhưng tôi không muốn làm vậy. Tôi muốn đợi chàng trai của tôi ra mở cửa cho tôi vào. Sau một loạt tiếng loạch xoạch lạch cạch chả biết là gì cuối cùng cửa cũng mở ra. Kiến An mở cửa xong đứng tránh một bên cười ngượng nói:
- Xin lỗi, đã để tiểu thư đợi lâu.
Tôi mang hai cái giỏ qua đặt lên bàn, liếc mắt xuống đất mới nhìn thấy gậy trúc và một cái ghế đang nằm lăn lóc dưới đất. Tôi muốn bật cười, tôi chỉ gọi cửa thôi anh ta gấp đến vậy sao? Tôi cười cười hỏi:
- Tôi nhớ đêm qua anh không gọi tôi là tiểu thư, hôm nay sao lại đổi cách xưng hô lại rồi.
Kiến An đang chậm rãi đi vào nghe vậy bỗng đứng khựng lại. Mất một lúc anh ta mới hạ thấp giọng hỏi tôi:
- Sau này tôi vẫn có thể tiếp tục gọi em như thế sao?
Tôi cười hỏi lại:
- Vì sao không thể? Mau qua đây rửa mặt, ăn sáng rồi tiếp tục đi dạo. Nếu trong vòng nửa tháng anh không quen thuộc cả căn nhà này của tôi, thì không cưới gả gì nữa hết.
- Hả?
Gương mặt ngẩn người đó cũng đẹp đến động lòng người là sao? Tôi vươn tay kéo anh ta đến ngồi xuống ghế.
Sau bữa sáng tôi lại đưa Kiến An dạo quanh nhà tôi lần nữa. Tôi đưa anh đến những khu vực hôm qua chưa đi đến. Buổi chiều tôi lại dẫn anh qua khu nhà khác nữa. Trên đường về, đôi mày Kiến An cứ nhăn tít lại. Khi về đến nơi Kiến An do dự một lúc mới hỏi tôi có thể tìm giúp anh miếng gỗ phẳng hay không. Tôi cho người mang tới cho anh vài miếng gỗ phẳng. Sau đó anh lại hỏi tôi có vật gì có đầu nhọn có thể vạch lên gỗ không. Tôi rút trâm bằng bạc trên đầu xuống đưa cho anh.
Kiến An cầm cây trâm cài lên mân mê một lúc mới nói.
- Tôi cần khắc gỗ. Vật này là trâm cài tóc của em phải không, dùng nó khắc gỗ sẽ hỏng mất.
- Không sao. Thứ này tôi có nhiều lắm, hôm nay dùng tạm đi, ngày mai tôi chuẩn bị thứ khác cho anh khắc gỗ. Đi vòng vòng cả ngày nay tôi mỏi chân rồi.
Đồng nghĩa tôi lười ra ngoài lần nữa đấy.
Kiến An ngồi ngẫm nghĩ một lúc mới bắt đầu vạch lên ván gỗ những nét đầu tiên. Tôi cứ thế ngồi chống cằm nhìn anh chuyên chú vào việc khắc gỗ. Anh tỉ mỉ vạch từng đường nét cực nhỏ, nối dài dần thành những đường dọc đường ngang. Trên một vài đường còn có những vạch cắt ngang rất nhỏ nhìn bằng mắt khó mà nhìn thấy. Kiến An ngồi chuyên chú khắc gỗ như vậy đến gần nửa đêm vẫn chưa xong miếng gỗ đầu tiên, đường nét trên đó tôi cũng chẳng nhìn ra là thứ gì. Đến khi gà báo canh ba tôi mới vươn tay ra giữ đôi bàn tay anh lại. Kiến An hơi ngẩn người ra, tôi thu hồi cây trâm bạc trong tay anh dịu giọng.
- Nửa đêm rồi, đừng khắc nữa, ngủ sớm đi.
- Ừm.
Kiến An đứng lên thân hình chợt chao đi một cái, tôi vội vươn tay ra đỡ lấy.
- Sao vậy?
Kiến An cười ngượng nói:
- Không sao, chắc ban nãy quá tập trung tinh thần nên bây giờ có chút đau đầu.
Tôi đưa anh đến bên giường. Vừa nằm xuống anh chàng đã lập tức chìm vào giấc ngủ, hơi thở đều đều. Tôi đắp chăn và phủ màn xuống cho anh rồi trở lại nhìn mảnh gỗ anh khắc từ chiều đến giờ. Những đường nét như một bức tranh trừu tượng, nhìn kỹ hóa ra là đường đi của mấy khu nhà tôi vừa dẫn anh đi qua trong ngày. Khắc một tấm bản đồ đường đi trong nhà đã tiêu hao tinh thần đến mức đứng không vững, người này có thể nào là Âm Linh bám theo để hút tinh thần lực của tôi được sao? Nếu thật là anh, với tạo hình này, tôi thật sự không nỡ xuống tay để hủy hoại đâu. Tôi thổi nến, nhẹ nhàng rời khỏi phòng của Kiến An.
Sáng hôm sau, tôi lần nữa mang điểm tâm đến gọi cửa phòng Kiến An. Đợi mất một lúc lâu anh mới ra mở cửa cho tôi vào. Vừa nhìn thấy anh tôi thoáng giật mình, hôm nay anh xuất hiện với bộ dạng đầu bù tóc rối, khác hẳn mọi ngày.
- Anh hôm nay sao vậy?
- Sáng nay tôi định tiếp tục khắc đường lên bảng gỗ nhưng có chút không nhớ rõ những nơi đi qua lúc ban chiều, tôi…
- Không sao, không nhớ thì lát nữa chúng ta đi ngang qua đó một chuyến nữa.
- Cám ơn.
- Ngồi yên.
Tôi đưa khăn cho anh lau mặt xong lấy lược tự tay chải tóc cho anh.
- Kiến An. Anh biết chải tóc không?
- Biết chứ. Từ bé mẫu thân đã dạy tôi tự chải tóc. Bà nói sau này bà không còn trên đời nữa, trước khi tôi tìm được người giúp tôi những việc như thế này tôi phải tự mình làm, cho nên trong nhà, bất cứ việc gì tôi có thể làm tôi đều tự mình làm.
- Kiến An. Nếu một ngày nào đó anh phát hiện ra những vất vả hiện tại không phải mẫu thân anh ban cho, không phải kế mẫu anh ban cho mà là một người hoàn toàn khác ví dụ như thiên mệnh, anh có oán hận không?
- Tôi không biết.
- Giả dụ, người tên thiên mệnh đó thật sự tồn tại. Huyết án Diệp gia là do kẻ đó đẩy cha anh phạm tội khiến Diệp gia ôm thù hận suốt mấy mươi năm, quyết tâm báo thù lên cả nhà anh. Khiến anh sống khổ sở suốt hai mươi năm, hiện tại chỉ còn lại một thân một mình phiêu bạt khắp nơi, anh oán hận không?
- Tôi không biết.
Tôi búi tóc lên cho Kiến An rồi đặt bát điểm tâm vào tay anh.
- Ăn sáng thôi, ăn xong chúng ta tiếp tục đi dạo.
- Ừm.