Tôi khịt mũi khinh thường. Bây giờ mới phòng thủ có phải muộn lắm rồi không? Vì sao tôi biết thân phận của anh ta ư, đương nhiên chị đây viết ra chứ còn gì nữa. Nhưng lý do này tôi có thể nói ra sao, đương nhiên là không thể.
- Không cần đề phòng tôi, nếu tôi muốn sát hại anh cả quãng đường vừa rồi đủ tôi lấy mạng anh tám chục lần đấy. Đường đường đại thiếu gia của Hồ Kỳ tiêu cục vì sao lại chạy tới đây? Không phải lúc này anh đã bị giết chết rồi sao?
Dưới ánh nắng chiều nhàn nhạt, sắc mặt của Kiến An lập tức tái xanh.
- Cô thật ra là ai, vì sao cô biết rõ chuyện của tôi?
Tôi khẽ liếm môi, sau vài nhịp thở tôi quyết định nói dối:
- Đến nước này tôi không nói dối anh nữa, tôi là người của Bách Gia Cốc, nơi thu thập và mua bán mọi tin tức từ triều đình đến chuyện giang hồ lẫn giới kinh thương.
- Thì ra là vậy.
- Tôi còn biết cái chết của cha anh là do mẹ kế anh sắp xếp.
Kiến An nghe xong thân người lảo đảo một cái, giọng anh run rẩy hỏi:
- Cô vừa nói cái gì, cha tôi chết rồi sao?
Mặt anh đã tái giờ càng tái hơn, anh dường như đứng không vững, phải dựa hẳn toàn thân vào mép cửa. Biểu hiện này là sao, anh ta chưa biết cha mình đã chết? Tôi vội vàng bước đến đỡ lấy thân hình gầy nhom của anh ta.
- Trở vào trong ngồi một chút, bên ngoài trời cũng sắp tối rồi. Nơi này ban đêm rất nguy hiểm, muốn đi đâu sáng mai hãy đi.
Kiến An khập khiễng theo tôi trở vào trong. Anh thất thần ngồi dựa vào gốc cột của ngôi miếu. Mãi lúc sau, Kiến An mới trấn tĩnh lại hỏi:
- Vừa rồi cô nương nói cha tôi đã chết rồi sao?
Ban nãy lỡ miệng rồi, bây giờ chẳng lẽ nói ngược lại? Tình hình này có lẽ Kiến An hoàn toàn không biết gì cả.
- Theo tin tức mới nhất tôi nhận được thì ông ta đã bị giết chết rồi.
- Cô nói người hãm hại ông ấy là kế mẫu của tôi có đúng không?
- Là kế mẫu của anh không thể không giết phụ thân anh, bà ấy vì mối thù của gia tộc mà xuống tay...
- Tôi không quan tâm, tôi chỉ cần cô nói cho tôi biết là bà ấy giết chết cha tôi có phải không?
- Theo tin tức mà tôi nhận được bà ấy có góp một phần trong đó, vây giết ông ấy còn một vài người khác nữa.
Kiến An khẽ thở dài dựa hẳn người vào cột miếu, anh khẽ thì thào:
- Thì ra những gì Nhị Ảnh nói với tôi là thật.
Ồ, hóa ra vị Hồ đại thiếu gia này không phải là không biết gì.
- Anh có thể nói cho tôi biết vì sao anh lại chạy đến đây không?
Đêm Diệp Băng vây giết Kình Thiên tôi đã cho bà ta lời thoại "cho người giết Kiến An rồi", vì sao anh chàng lại không chết mà còn chạy long nhong bên ngoài?
- Nhị Ảnh cô cô nói kế mẫu cho người ám sát tôi. Hồ Tam thúc thúc cải trang thành tôi ở lại nhà kéo dài thời gian, cô cô thì đưa tôi trốn ra ngoài. Tới thị trấn bên cạnh thì Nhị Ảnh cô cô phát hiện có kẻ theo đuôi nên điểm huyệt ném tôi vào xe chở rơm, bản thân quay lại đoạn hậu.
- Tiếp theo anh thật sự muốn đến Nam Sơn sao?
- Ừm.
- Ở đó có hậu thuẫn sao?
- Ở đó có người quen của mẫu thân tôi.
- Vậy từ lúc anh rời nhà tới giờ đã bao lâu? Có nhận thêm tin tức nào của phụ thân của anh không?
- Tôi đi gần nửa tháng, không nhận được tin gì về phụ thân cả.
Vậy ra tin tức duy nhất anh ta nhận được là từ tôi, lại là hung tin nên anh chàng mới hoang mang như vậy.
- Bình An trấn và Nam Sơn trấn cách nhau không xa, lẽ ra anh phải đến nơi rồi, vì sao lúc này lại lang thang ở đây?
Kiến An ngập ngừng một lúc mới nói:
- Sau khi tách khỏi Nhị Ảnh cô cô, tôi đi lạc.
Tôi đưa tay day trán, không trách được, một người cả đời chưa từng ra ngoài một mình, đôi mắt không nhìn được, muốn đi đến nơi về đến chốn quả thực là chuyện khó không thua phàm nhân muốn lên trời. Vấn đề không phải ở đôi mắt mà là kỹ năng sống, người này không có!
- Anh và Nhị Ảnh cô cô của anh tách nhau ra bao lâu rồi?
- Có lẽ năm ngày rồi.
Lúc này Kình Thiên chắc mồ yên mã đẹp rồi, còn Hồ Tam và Nhị Ảnh chắc cũng ra ma. Tôi không dám nói thêm gì để đả kích vị thiếu gia mong manh này nữa. Ài, biểu tượng này do tôi vẽ ra vì sao lúc này nhìn con người này tôi lại xót xa như thế. Tôi vô thức vươn tay ra muốn chạm vào gương mặt xanh xao đó nhưng cuối cùng tôi thu tay lại.
Hình như tôi biết lý do mình đau lòng là gì rồi. Trong Phong Trần Ký mà tôi viết ai sống ai chết cũng đều là gieo nhân rồi gặt quả, tất cả nhân vật đều một nửa thiện một nửa ác, kết thúc bị giết hay có một kết cục êm đẹp đều là hợp tình hợp lý. Duy nhất con người này, Hồ đại thiếu gia Hồ Kiến An là một tờ giấy trắng tinh tươm, không làm bất cứ chuyện ác nào, vài tuổi đầu đã bị hại, chật vật lớn lên chỉ để Diệp Băng giết chết, kết thúc mối thù gia tộc.
- Anh đến Nam Sơn để tìm ai?
- Tôi tìm nhà của vợ hứa hôn.
What? Vị đại thiếu gia này từ khi nào có vợ hứa hôn rồi?
- Anh đến đó có chắc người ta sẽ gả con gái cho anh không?
Tôi không muốn đả kích người nhưng tôi không nhịn được phải hỏi. Tôi là tác giả, biết rõ tình tiết này vô lý nên chả bao giờ thêm vào trong truyện. Một người mù cầm tờ chỉ phúc giao hôn đi đòi vợ, không có ông cha bà mẹ nào điên tới mức đem con ra gả cả, nếu không bị vất xác như Lục Vân Tiên hẳn cũng túm một tiểu a hoàn nào đó gán vào để trả nợ. Truyện Lục Vân Tiên thì nam chính còn có cơ hội sáng mắt, còn làm nên danh nên phận còn Kiến An của tôi chỉ là nhân vật phụ của nhân vật phụ, tương lai hẳn không làm nổi trò trống gì...
Tôi còn đang nghĩ lan man thì Kiến An cất tiếng trả lời tôi:
- Chắc chắn là không. Nhị Ảnh cô cô nói, chỉ cần đến được đó, giao trả tờ chỉ phúc giao hôn có thể ở nhờ một thời gian. Hoặc nhờ gia tộc ấy tìm một nơi an toàn để ở lại.
Giọng nói ấy lúc này đã bình thản hơn, không lộ rõ buồn vui hay hoang mang nữa.
- Nghĩa là chuyến đi này của anh là để từ hôn?
- Ừm.
- Anh có biết đôi mắt mình không phải ngẫu nhiên mà không nhìn được nữa hay không?
- Tôi biết. Tôi cũng biết Diệp Băng là kẻ thù của phụ thân tôi. Khi Diệp Băng tiếp cận cha tôi, mẹ tôi đã cho người điều tra biết được thân phận của bà ta nhưng khi mẹ nói với cha, ông ấy không tin. Nhưng sau đó tôi nghe Hồ Tam nói, cha tôi cũng âm thầm cho người điều tra nhưng lại không ra manh mối, có lẽ Diệp Băng nhanh tay hơn che giấu mọi vết tích. Sau đó, mẹ tôi lúc nào cũng đề phòng Diệp Băng nhưng tôi vẫn không thoát khỏi ma trảo của bà ta. Ngày đôi mắt tôi bị thương tôi được đưa đến cho Hoàng đại phu chữa trị, tôi nhớ ông ấy nói không phải không chữa được, chỉ có điều về sau thị lực có thể không được như trước. Nhưng khi về nhà, mẹ tôi lại không cho người đắp thuốc cho tôi. Mẹ tôi nói, chỉ cần đôi mắt tôi không nhìn thấy, ngày Diệp Băng trả thù bà và phụ thân biết đâu bà ta sẽ mềm lòng tha cho tôi một mạng...
Móa, truyện tôi viết là kiếm hiệp chứ có phải cung đấu đâu mà tình tiết lại lằng nhằng như vậy?
- Mẹ anh cũng thật nhẫn tâm, con ruột của mình cũng có thể bỏ mặc cho người ta hủy hoại như thế.
Nói xong câu này tôi chợt cảm giác có gì đó không đúng.
- Mẹ tôi nói, án mạng của Diệp gia năm đó mẹ cũng có phần, Diệp gia báo thù là đúng người đúng tội. Tôi là con của mẹ cha, thay bọn họ chịu tội bao nhiêu đây là đủ rồi, không cần bồi táng theo bọn họ.
Lý lẽ gì vậy không biết. A, giờ tôi mới chợt nhớ ra nãy giờ mình nói sai cái gì. Hồ đại phu nhân không phải nhẫn tâm, bà ta cũng không sai, người sai là tôi. Chính tay tôi sắp xếp cho bà ta kết oán với Diệp gia. Diệp Băng trả thù cũng là việc hiển nhiên. Bà ta sắp xếp bảo toàn mạng sống cho con trai cũng là đương nhiên. Tôi bị kéo vào chắc không phải để bảo vệ mạng sống của con trai bà ta đâu nhỉ. Giả thiết đúng như những gì tôi nghĩ, nhân vật có linh là Hồ đại phu nhân, tìm ra bà ta tôi có thể ngừng chuyện hoang đường này lại rồi đúng không. Xuyên vào truyện mình viết cứ bị rượt chạy trối chết hoài như vầy tôi cũng mệt mỏi chứ.