• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đọc xong nội dung mảnh giấy, Tuấn Kiệt quay sang hỏi tôi:

- Bản thân muội có dự định gì không?

Tôi thờ ơ đáp:

- Bình thường Kiến An ít có cơ hội ra ngoài, muội chỉ định đưa anh ấy ra ngoài hít thở một chút thôi. Không có dự định gì.

- Hai đứa ăn cơm tối chưa?

- Vẫn chưa.

- Vậy ta ra ngoài gọi thức ăn.

- Muội đi với huynh.

Tôi cùng Tuấn Kiệt rời đi. Đi một quãng xa anh mới thấp giọng hỏi tôi:

- Muội tin những gì phụ thân dự đoán không?

- Tin.

- Muội đến gặp ta vì muốn ta cùng muội trở về à?

- Muội không về. Huynh và nhị tỷ tốt nhất nên trở về giúp phụ thân một tay.

- Muội vẫn chưa từ bỏ quyết định ngày hôm đó hay sao?

Tôi bật cười:

- Cơ hội tốt như thế, vì sao muội phải từ bỏ? Hai vị bằng hữu của nhị tỷ và tứ muội, huynh định cho họ biết hay không?

Tuấn Kiệt lắc đầu.

- Nói ra chưa chắc bọn họ sẽ tin. Muội có cần ta và nhị tỷ trợ giúp gì không?

- Không cần, muội tự lo được.

Ngày hai mươi sáu tháng tám, tôi và đại ca chia hai đường để đi. Tôi và Kiến An tiếp tục lên đường đến Bình An trấn. Tuấn Kiệt dẫn hai em gái trở về Nam Sơn. Kế hoạch khuấy động ngày tuyển chọn tân Minh chủ chính thức bị hủy bỏ.

Ngày mồng năm tháng chín, tôi và Kiến An chính thức đặt chân vào thị trấn tên gọi Bình An. Diệp Băng cho người lục tung khắp nơi để tìm Kiến An là thế, nhưng khi tôi và anh hiên ngang đi trong Bình An trấn lại chẳng có người nào nhận ra. Ngày thường vị thiếu gia này chẳng ra khỏi cửa lớn nửa bước nên hiện tại cả thị trấn đều cho rằng tôi và anh là người từ nơi khác đến.

Tôi ghé vào quán trọ Việt Xuân Yên. Nơi này thuở thiếu thời bà tổ tôi đứng ra xây dựng để làm quà hôn lễ cho một người bạn. Tôi chọn một phòng ở lầu ba để nghỉ lại. Đứng ở nơi cao nhìn ra xa xa, Bình An trấn hiện tại không còn hoang sơ như lần đầu tiên tôi viết về nó nữa. Hồ Kỳ tiêu cục hiện tại là kiến trúc đồ sộ nằm phía tây bắc thị trấn, đứng ở đây nhìn nơi đó rất rõ ràng.

- Kiến An, sau khi thu hồi nơi đó anh quyết định sẽ làm gì với nó chưa?

- Giải tán tiêu cục. Em từng nói người vô tội không thể giết đúng không? Cứ cho bọn họ chia gia sản đó, muốn đi đâu thì đi. Căn nhà đó, tôi muốn nó bồi táng cho phụ thân và mẫu thân tôi.

Tôi quay lại nhìn Kiến An, anh vẫn như trước đó nhưng giọng điệu này... Hình như tôi cũng không có quyền ý kiến, là tôi quả quyết để cho anh quyết định sự tồn vong của nơi vốn thuộc về anh.

- Được, như anh mong muốn.

Ngày mồng tám tháng chín, khi trời còn tờ mờ tôi và Kiến An đã đến đứng trước cửa lớn của Hồ Kỳ tiêu cục. Cửa vẫn đang đóng chặt, chủ nhà hẳn còn ngủ say chưa tỉnh giấc.

Tôi đến treo vào khoen cửa một túi thuốc nổ, châm lửa rồi lùi ra xa.

"Oành."

Sau tiếng nổ lớn, đôi cánh cửa của Hồ Kỳ tiêu cục nổ bung ra rơi ầm xuống đất làm tung lên một mảng bụi mù. Dưới ánh sáng mờ ảo của hừng đông và ánh đèn lồng lay lắt, tôi và Kiến An đi thẳng vào đại sảnh tiêu cục.

- Là ai?

- Là kẻ nào?

- Kẻ nào sáng sớm đã xông vào tiêu cục?

Có rất nhiều, rất nhiều người từ khắp nơi chạy đến bao vây tôi và anh vào giữa. Một vài người nhận ra Kiến An nên gọi to:

- Đại thiếu gia.

- Đại thiếu gia trở về rồi.

- Mau báo cho phu nhân.

Kiến An đứng yên bất động giữa nhà, vẻ mặt thâm trầm, trên trán viết rõ bốn chữ "người lạ chớ gần". Nhưng tôi biết anh đang căng thẳng. Tuy biết đây là nhà của mình nhưng với Kiến An từ lâu nơi này không còn thân thuộc với anh như cái tên của nó. Người ở đây hiểu rõ thân thế và địa vị của anh, càng biết được anh yếu kém bao nhiêu. Ngày hôm nay ngoài nhân tố xa lạ là tôi ra những người ở đây hẳn ai cũng không để Kiến An vào mắt, tôi nhìn ra được điều đó từ ánh mắt đám người đang vây chung quanh.

Tôi đứng giữa nhà lia mắt một lượt qua những người đang có mặt, nhẹ cười khẩy, cao giọng gọi:

- Diệp Băng, Kiến Quân, cút ra đây cho ta.

Tiếp theo là tiếng quát sắt lạnh:

- Ngông cuồng.

- Ngươi là ai? Ban ngày ban mặt dám xông vào Hồ Kỳ tiêu cục?

Những người đang bao vây tôi nghe giọng nói thanh thúy của người nọ thì tránh sang hai bên thành một con đường. Người đến là một thiếu phụ trung niên, mắt phượng mài ngài, trang phục sang trọng. Dù đã có tuổi khí chất con người này vẫn toát ra vẻ giàu sang quyền quý.

Tôi nheo mắt nhìn bà ta, đây chính là người phụ nữ tên Diệp Băng mà tôi tạo dựng, ẩn nhẫn bên cạnh kẻ thù hơn hai mươi năm chỉ để lấy mạng kẻ thù. Tôi nở nụ cười huyền bí đáp:

- Đại thiếu phu nhân của Hồ gia, hôm nay trở về thanh lý môn hộ.

- Báo ra tên họ của ngươi.

- Trần Ngọc Phụng.

- Hóa ra là cuồng nữ của Trần gia.

Diệp Băng cười phá lên:

- Kiến An à Kiến An, ngươi biết tự mình không xoay sở được tình thế nên chạy đi cầu cứu vợ hứa hôn đấy à. Ngươi làm người quá ư thất bại, ngoài việc cả đời phải dựa vào nữ nhân ngươi không có cái gì cả. Ta bây giờ đã là chủ nhân nơi này rồi, người ở đây đều là người của ta. Muốn đòi lại gia sản sao, không dễ như vậy đâu, trên đời này không có chuyện không làm mà hưởng. Ta nói cho ngươi biết, một chén canh ta cũng không chia.

Hẳn bà ta đang nghĩ Kiến An về đây để phân chia gia sản. Kiến An bình thản nói:

- Ta hôm nay trở về không phải để tranh giành gia sản này với bà. Ta về chỉ để phá hủy nơi này.

Diệp Băng cười cuồng loạn:

- Đại thiếu gia, ngươi đang kể chuyện cười cho ta nghe đó hả? Hủy nơi này, ngươi có bản lãnh đó sao? Ngươi cho rằng vợ hứa hôn của ngươi là thần thánh sao? Đối mặt bao nhiêu đây người, ta e rằng giữ mạng để trở ra còn là dấu hỏi lớn. Phá hủy nơi này, nực cười.

Kiến An vẫn giữ dáng vẻ bình thản, nói tiếp:

- Thứ mà ta cần chỉ là mạng của bà và Kiến Quân. Ta không cần những người đang có mặt ở đây giúp đỡ, tự tay ta và thê tử sẽ lấy mạng của bà. Kẻ nào ngăn cản, ta giết người đó. Sau khi bà chết, gia sản này mọi người mặc tình chia nhau, ai lấy được bao nhiêu thì lấy, ta không quản. Nếu ta không giữ lời, bọn họ hoàn toàn có thể giết chết ta để phân chia gia sản.

- Kiến An, ngươi điên rồi.

- Đúng vậy, ta điên rồi. Là bà bức ta đến phát điên. Bà hại ta cả đời không thể nhìn thấy ánh sáng. Bà bức tử mẫu thân ta. Bà cấu kết ngoại địch, giết chết phụ thân ta. Trong đêm bà xuống tay với cha ta bà cũng cho người thích sát ta, cũng may ta thoát được. Hai đứa con bà sinh ra cũng không mang dòng máu của Hồ gia, bà không xứng ở lại nơi này.

- Ngươi ngậm máu phun người.

Kiến An giận dữ quát lên:

- Không muốn người khác biết, trừ khi bà đừng làm. Giết cha ta chỉ vì thù hận ta có thể không chấp. Nhưng bà cùng nhân tình cấu kết ngoại địch bán đứng quốc gia, tội phản quốc không thể tha. Ta hôm nay trở về chỉ muốn thanh lý môn hộ, thay hồ gia tru diệt kẻ có mưu đồ bán nước là bà.

Diệp Băng gào lên:

- Câm miệng. Các người còn không mau xông lên bắt lấy bọn chúng.

Một vài người định xông vào, tôi quắt mắt quát lớn.

- Đứng yên, ta lập lại lời của thiếu chủ của các người một lần nữa. Kẻ không nhúng tay vào chuyện thanh lý môn hộ này của chúng ta, sau khi xong việc có thể mang bất cứ thứ gì của Hồ gia rời đi. Hiện tại, nếu các người vẫn cố chấp phục tùng mệnh lệnh của Diệp Băng, ta giết chết các người đấy.

Tất cả cùng lúc đứng yên. Diệp Băng lại gào lên:

- Hiện tại ta là chủ hay bọn chúng là chủ. Các ngươi không ra tay để bọn chúng có thể giết ta. Minh chủ Hoài Băng sẽ không tha cho các ngươi.

Tôi bật cười nói:

- Hôm nay chỉ mới mồng tám tháng chín, cuộc tỷ võ tuyển tân minh chủ chưa tiến hành. Bà dựa vào đâu biết được Tô Hoài Băng sẽ trở thành Minh chủ? Ông ta trở thành Minh Chủ vì sao phải quản chuyện sống chết của bà. Có phải ông ta chính là Diệp Thanh Tùng, biểu ca và cũng là người chồng được hứa hôn của bà hay không?

- Giết ả cho ta, đừng để ả tiếp tục nói nhăng nói cuội.

Diệp Băng gào lên, một nhóm thủ hạ của bà ta xông vào. Càng tốt, diễn biến này quá hợp ý tôi. Bà ta không tự mình lên hay cho người xông lên tôi cũng khó lòng xuống tay. Nói chuyện cù nhây, khích tướng cũng không phải là thế mạnh của tôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK