Mặt trời đã mọc lên cao, thành cổ dưới ánh nắng vàng trông thật cao lớn và hùng vĩ, bên trên lầu cổng thành treo một tấm biển cổ xưa với ba chữ "Bình Dương thành", mà người đi đường, tiểu thương các loại ra vào cổng thành nối liền không dứt, muôn hình muôn vẻ, đều vì cuộc sống mà bận rộn, một đội quân coi giữ ở trước cửa thành kiểm tra hàng hóa của người đi đường xem có giấu vật cấm nào hay không.
"Dừng xe!”
Binh lính thiết giáp canh giữ hai bên cửa thành hét lên với một chiếc xe ngựa.
Phu xe đánh xe là một người đàn ông trung niên để râu ngắn, ông ta bị quát bắt dừng lại không những không sợ hãi mà còn có chút không kiên nhẫn nói: "Lớn mật! Ngươi có biết ai đang ngồi trong xe không? Dám ngăn cản xe của công tử nhà ta sao!”
Nhìn xa phu kiêu ngạo như thế, tướng lãnh giữ cửa không khỏi tâm thần căng thẳng, đổi sắc mặt, chắp tay thi lễ, cười ha hả hỏi: "Vậy không biết là công tử nhà nào? Xin vui lòng cho biết!”
Xa phu lạnh lùng phớt lờ tướng lĩnh, vừa định mở miệng thị uy, chỉ thấy một bàn tay đeo nhẫn màu ngọc bích từ trong xe vươn ra vén rèm lên, một nam tử tuấn tú thò nửa người ra, thản nhiên nói: "Phúc thúc, chớ có ồn ào.”
Xa phu vội vàng cười hì hì nói: "Dạ! Dạ! Công tử nói rất đúng.”
Tướng lĩnh ở một bên nhìn thấy vị công tử này trong nháy mắt thay đổi sắc mặt, cười nói: "Thì ra là Trần nhị công tử! Hạ quan thất lễ, mong công tử rộng lòng tha thứ.”
Nam tử trẻ tuổi kia cười khẽ một tiếng: "Vốn ta muốn lặng lẽ ra khỏi thành đạp thanh, cũng không ngồi xe ngựa chuyên dụng trong nhà, làm cho Lý Bách Hộ chê cười rồi.”
Tướng lĩnh được xưng là Lý Bách hộ vội vàng nói: "Là hạ quan nhìn lầm, quấy nhiễu thanh tịnh của công tử.”
Dứt lời, xoay người, đưa tay quát lớn với binh lính chặn đường: "Còn không mau nhường đường cho Trần công tử.”
Chúng binh lính vội vàng mở ra một con đường lớn, ngăn dân chúng ở hai bên cửa thành, cố ý dọn ra một đường thông thoáng cho chiếc xe ngựa nhìn như bình thường này đi qua.
Dân chúng trong lòng đều bất mãn, nhưng không có ai dám lên tiếng, chỉ vì trong Bình Dương thành này có một Hầu gia họ Trần.
Trong đám người, hai tăng nhân một già một trẻ yên lặng nhìn một màn này, lão tăng nhân lắc đầu thở dài một tiếng, tiểu tăng nhân không rõ vì sao hỏi: "Sư phụ, ngài thở dài cái gì?”
Lão tăng nhân nói nhỏ: "Vị Trần công tử này, sắc mặt tái nhợt, ấn đường đen kịt, có lẽ là có diễm họa.”
Xe ngựa không chút vội vàng chạy ra ngoài thành, trước cửa thành dần dần khôi phục trật tự như bình thường.
Lý Bách hộ mắng hai binh sĩ chặn xe kia: "Các ngươi mở to mắt để làm gì vậy? Nhị công tử nhà Trần Hầu gia cũng dám ngăn cản?”
Hai binh sĩ bị mắng không khỏi oán giận nói: "Đại nhân, chiếc xe này có khác gì xe ngựa của dân chúng bình thường đâu, cũng không có dấu hiệu của Hầu phủ, càng không có hộ viện thị vệ, chúng ta thật khó phân biệt mà.”
Lý Bách Hộ cũng biết việc này không trách hai người bọn họ được, chỉ hừ lạnh một tiếng: "Lần sau đánh bóng mắt các ngươi đi, đừng quấy rầy thú vui tao nhã của quý nhân nữa.”
Hai người liên thanh đồng ý.
Thân tín bên cạnh Lý Bách hộ thì thầm: "Đại nhân, nhị công tử nhà Hầu gia một mình ra khỏi thành, có thể gặp nguy hiểm hay không? Thuộc hạ nghe nói gần đây ngoài thành cũng không yên bình. Nếu không chúng ta phái người đi theo cũng tiện bảo hộ công tử Hầu gia, nói không chừng..."
"Nguy hiểm?" Lý Bách Hộ cười nhạo một tiếng: "Vị nhị công tử Hầu phủ này đừng nhìn bộ dáng suy yếu túng dục quá độ của hắn mà coi thường, ít nhất hắn cũng có thực lực của cao thủ nhị lưu trong võ lâm, nếu thật sự có đạo tặc, vậy nguy hiểm chính là bọn họ.”
......
Trong xe ngựa, Trần công tử cười nói với một nữ tử trong xe: "Biểu muội, để cho muội chê cười rồi.”
"Không sao mà." Nữ tử hơi thẹn thùng nói: "Chỉ là, chúng ta tự mình ra khỏi thành đạp thanh ngắm rừng lá phong, mà giờ cũng đã đến buổi trưa rồi, sợ lúc trở về sắc trời đã muộn.”
Chỉ thấy nữ tử này đầu cài trâm dài, váy dài màu hồng nhạt, lông mày lá liễu, một đôi mắt đuôi phượng, lại phối hợp với dung mạo ngây ngô xinh đẹp, mỗi lời nói một hành động đều có mang nét phong tình độc đáo của thiếu nữ.
Ánh mắt Trần công tử tối sầm lại, cười nói: "Biểu muội không cần lo lắng, có biểu ca ở đây, mặc dù trở về chậm một chút cũng có thể bảo vệ muội chu toàn.”
Nữ tử này họ Tôn, là họ hàng xa đời thứ ba nào đó của Hầu phủ, hơn nửa tháng trước vào Hầu phủ, được vị biểu ca dịu dàng hài hước lại tướng mạo tuấn lãng mê hoặc.
Hai má thiếu nữ ửng đỏ, ánh mắt có phần ngượng ngùng nhưng lại dạt dào tình cảm với nam tử trước mắt đã rơi vào trong mắt Bạch Chỉ, chỉ làm cho hắn cảm thấy đây là một đôi cẩu nam nữ không biết lễ pháp.
Nhưng Bạch Chỉ cũng chỉ có thể nhìn, giờ này khắc này hắn không phải là người, cũng không phải quỷ, mà chỉ là một viên hồng ngọc, khảm trên mặt dây chuyền hồng ngọc bên hông Trần công tử.
Bạch Chỉ cảm thấy muốn trầm cảm tới nơi, từ khi ý thức thanh tỉnh tới nay, hắn liền hiểu được mình đây cũng miễn cưỡng xem như khởi tử hoàn sinh.
Tên thật của hắn gọi là Thượng Quan Lăng, qua đời vào năm 2020 theo lịch Trái Đất, hưởng thọ 20 tuổi. Còn nhớ rõ mình chết trong tai nạn xe cộ, trong nhà chỉ có một chị gái, gọi là Thượng Quan Vân, từ lúc bắt đầu nhớ được đã biết mẹ mất sớm, hai năm trước cha cũng đột nhiên bệnh qua đời, cha tên là Thượng Quan Lăng Vân.
Sau khi tỉnh lại, trong đầu chiếu vào hai chữ "Bạch Chỉ", ý thức có chút tan rã, hắn liền lấy luôn cái tên này.
Trải qua mấy tháng quan sát, Bạch Chỉ phát giác mình trọng sinh đến cổ đại, chẳng qua là sống lại trên một viên hồng ngọc, mặc dù không cam lòng lại mê mang cộng thêm sợ hãi, nhưng cũng chỉ có thể an tâm tiếp nhận, bởi vì hắn chỉ còn lại ý thức.
Ý thức của Bạch Chỉ bám vào viên hồng ngọc này mấy tháng, vì vậy hắn cũng thấy được cái gọi là "bộ mặt thật sự" của Trần công tử này!
Bề ngoài ôn văn nhi nhã, sau lưng mỗi đêm lại ra vào Hồng Lâu Sở Quán, rượu ngon giai nhân, câu lan nghe hát, hàng đêm “ăn thịt”. Chỉ nhìn tướng mạo kia của hắn, tình trường lão luyện liếc mắt một cái liền biết người này là người đồng đạo.
Hiện giờ, đã quyến rũ được trái tim của biểu muội phương xa nhà mình, có lẽ là nếm chán ngán thịt chín, ngẫu nhiên ăn một chút thịt tươi cũng không tệ.
Bạch Chỉ thu hẹp ý thức, hắn không muốn nhìn thấy những dục vọng trần tục này nữa.
Từ khi sống lại tới nay, hắn luôn muốn có thể thoát ly khỏi viên hồng ngọc chỉ lớn cỡ hạt đậu phộng này, thậm chí có có ý nghĩ hão huyền là trở thành yêu.
Thế nhưng, vô số ý nghĩ, đều chỉ là ý nghĩ, hắn chỉ là một tia ý thức, chỉ là quần chúng, không hề có năng lực thay đổi.
Bạch Chỉ cảm thấy mình kiên trì mấy tháng, tinh thần coi như bình thường, không có điên đã là kỳ tích rồi.
Hắn đang nghĩ đến ký ức kiếp trước, nghĩ chị gái của mình đối mặt với cái chết của hắn như thế nào, mấy canh giờ sau lại đột nhiên cảm giác ngoại giới có chút biến hóa.
Bạch Chỉ phân tán ý thức, nhìn thấy được cảnh tượng bên cạnh.
Viên hồng ngọc châu này của hắn ngay cả mặt dây chuyền cũng bị ném xuống đất, thậm chí còn có một thân quần áo của Trần công tử cũng rơi xuống đất.
Bạch Chỉ bất đắc dĩ nhìn về phía xa xa, chỉ thấy ánh trăng chiếu rọi một mảnh dây dưa không rõ.
Bạch Chỉ phát giác hành vi của Trần công tử càng ngày càng biến thái, ban ngày ban mặt, dưới ánh trăng sáng rỡ, gió đêm thổi qua những tán cây phong, lại làm cho lá phong chuyển sang màu đỏ như máu.
Mà xa phu của Trần công tử, Phúc thúc đang dừng xe ngựa ở một nơi kín đáo cách rừng phong không xa, ngồi ở trước thùng xe với vẻ mặt mê ly nhìn một mảnh màu da ở phương xa, nhịn xuống xúc động của người trung niên.