Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bình minh ngày hôm sau, mặt trời thiêu đốt ở phương Đông đã lên cao, nó đã bắt đầu thu liễm sự nhiệt tình của mình, tuy rằng vẫn nóng rực như cũ, nhưng so với những ngày trước đó thì đã tốt hơn rồi.

Sau một đêm khó ngủ, Bạch Chỉ lười biếng vặn vẹo thân rắn bò đến nơi có ánh mặt trời chiếu rọi, sau đó bắt đầu phơi nắng.

Đêm qua máu của hắn hạ nhiệt lạnh đi, máu lạnh sẽ làm cơ thể cứng đờ, đối với rắn mà nói, sự mềm dẻo và linh hoạt của cơ thể là yếu tố quyết định chúng có thể sinh tồn được hay không.

Mặc dù xung quanh không có kẻ thù tự nhiên nguy hiểm nào, nhưng chỉ cẩn thận mới có thể tồn tại lâu dài.

Bạch Chỉ đã lâu không gặp được con rắn nước lớn mà lần đầu tiên mình gặp được, chỉ thỉnh thoảng mới thấy một vài con rắn nước cùng kích thước với nó ở dưới sông, khi gặp đồng loại, cũng không có gì để trao đổi.

Tính máu lạnh của loài rắn không chỉ thể hiện ở máu mà còn ở ý thức của chúng, ngay cả những loài rắn bình thường dù sinh ra từ cùng một mẹ cũng có thể nuốt chửng anh chị em ruột của mình khi đói.

Cho dù rắn giao tiếp với nhau thì Bạch Chỉ cũng không biết nên nói cái gì với những con rắn khác, làm sao có thể hỏi một con rắn không có linh trí: "Tao tên là Bạch Chỉ, còn mày tên gì?"

Sở dĩ con người giao tiếp là vì họ có những lợi ích liên quan, có nhu cầu và cần thiết phải giao tiếp.

Mà rắn là loài sống một mình, hiển nhiên cũng không cần.

Không cần, không dùng, chức năng giao tiếp sẽ suy giảm.

Ngoại trừ vào cuối mùa xuân và đầu mùa hè, khi rắn đang trong thời kỳ động dục, chúng mới giao tiếp sâu sắc.

Thậm chí có một số loài rắn sẽ tụ tập hàng ngàn con, cùng nhau đẻ trứng sinh sôi nảy nở, khi đó cho dù rắn con sinh ra cũng không biết cha mình là ai.

Bản chất của rắn là dâm dục, câu nói này cũng không sai.

Tuy rằng trong lòng Bạch Chỉ rất cô độc, nhưng áp lực sinh tồn vẫn luôn chiếm giữ suy nghĩ của hắn, làm cho hắn không có cách nào nghĩ đến cô độc.

Bạch Chỉ bò nằm trong khe hở giữa những viên đá cuội lộn xộn, lẳng lặng tắm nắng, hấp thu nhiệt độ để làm ấm máu, hôm nay hắn định đi tìm tổ, tổ để ngủ đông.

Dù cây liễu rất ấm áp và thích hợp để sinh sống, nhưng không phù hợp để ngủ đông.

Một khi hắn chìm vào trong giấc ngủ say, lỡ như trên cây liễu rơi xuống một con chim lớn thì chẳng phải hắn sẽ tự tìm đường chết sao?

Bạch Chỉ híp híp mắt, phơi mình dưới ánh nắng ấm áp thật sự thoải mái, làm cho hắn mềm nhũn thành một đoàn.

Thật kỹ ngẫm lại, nếu không có áp lực sinh tồn, làm một con rắn chỉ biết ăn chơi và chờ chết, liệu có thoải mái hơn con người bận rộn cả đời, ngươi lừa ta gạt không?

Bạch Chỉ có hơi mắc kẹt trong suy nghĩ triết học.

Bỗng nhiên, Bạch Chỉ ngẩng đầu lên, cả cơ thể căng thẳng, cơ bụng tiếp xúc với mặt đất cảm nhận được mặt đất đang rung lên.

Hắn kéo thân thể hơi tròn trịa của mình trốn trở lại trong hang bùn.

Nhưng sau vài hơi thở, âm thanh chấn động trên mặt đất càng lúc càng lớn, trong bụi cỏ rậm rạp không ngừng đong đưa, như có người đang tách ra từng gốc cây bụi rậm rạp.

"Rầm rầm ~"

Một bóng dáng lớn mập chui ra.

Bạch Chỉ run lên, chỉ thấy một con lợn rừng toàn thân mọc đầy gai nhọn bước ra.

Đôi mắt nhỏ tròn xoay tròn, quan sát sơn cốc này hồi lâu, mới thật cẩn thận lắc lắc cái mông to mập đi tới mép nước cúi đầu, ùng ục uống nước.

Hóa ra là một nhím uống nước.

Nhím uống nước xong, lại đi đến dưới gốc liễu đi tiểu!

Bạch Chỉ im lặng đưa mắt nhìn anh bạn này rời đi.

Hắn bò lên tảng đá dựng người dậy, cố gắng nâng cao tầm nhìn của mình, nhìn càng xa hơn.

Bạch Chỉ quan sát hồi lâu, cuối cùng đã hiểu rõ địa hình của thung lũng này.

Thung lũng này có kích thước khoảng vài dặm, dựa vào hướng mặt trời mọc và lặn mỗi ngày mà phán đoán, phía bắc là một ngọn núi cao thẳng đứng, có một đầm nước rộng khoảng mười trượng nằm ngay dưới vách đá của ngọn núi này.

Mà phía nam đầm nước, chính là tảng đá lớn này, còn có cây liễu to lớn kia. Phía sau tảng đá và cây liễu già là một sườn núi dựng đứng khác cách đó chưa đầy trăm trượng.

Phía đông là một sườn đồi thoai thoải nhô cao, được bao phủ bởi cỏ dại và một số hoa dại chưa rõ tên.

Còn phía Tây có một vách đá cheo chéo, cách đỉnh núi chỉ nửa trượng về phía Bắc, cho nên phía Tây Bắc có một con đường nhỏ hẹp, địa hình này gọi là ' Một sợi chỉ Trời [1]'.

[1] là một địa danh với khung cảnh của rãnh biển, trong đó hai vách đá thẳng đứng liền kề nhau chỉ có một khe hẹp ở giữa, giống như một sợi chỉ mỏng kết nối giữa bầu trời bên trên và mặt biển phía dưới. Tiếng sóng vỗ vào những tảng đá, vang vọng như một đàn ngựa đang giẫm đạp.

Thung lũng này, có thể coi là bốn mặt được bao quanh bởi những ngọn núi, nhưng phía đông và phía nam đều cách xa núi nên mặt trời và mặt trăng có thể chiếu sáng, nuôi dưỡng tất cả sinh vật trong thung lũng hoang vu này.

Bạch Chỉ vốn định tìm một nơi để ngủ đông trong con đường hẹp của ở phía tây bắc góc chỗ ‘một sợi chỉ Trời’ này, nhưng nơi đó có quá nhiều yếu tố chưa biết có thể dẫn đến thế giới bên ngoài.

Thung lũng nhỏ này ít nhất hiện tại vẫn an toàn, sau khi cân nhắc kỹ càng, Bạch Chỉ quyết định chui một khe nứt trên núi phía nam của thung lũng, phía sau cây liễu già.

Mặt núi này đã bị phong hóa nghiêm trọng, trên đó có rất nhiều hang đá, trong đó có thể có dơi, nhưng nếu Bạch Chỉ gặp phải chúng, hắn tự nhiên sẽ nếm thử.

Ngay lúc Bạch Chỉ chuẩn bị thực hiện kế hoạch sống qua mùa đông của mình, một con hươu rừng bất ngờ chạy ra từ góc tây bắc chỗ ‘một sợi chỉ Trời’ đó, trong lúc nhất thời nó không kịp dừng lại, bõm một tiếng rơi vào trong đầm nước.

Ngay sau đó, là một con báo vàng hung dữ, đuổi theo và cũng rơi xuống đầm nước.

Không còn cách nào khác, đầm nước này cách lối ra của khe nứt 'một sợi chỉ Trời' đó gần như không đến một mét, phía bắc có vách đá thẳng đứng, phía tây cũng là vách đá, muốn chạy đến phía này chỉ có một con đường thủy.

Hươu rừng đang không ngừng đạp nước trong đầm nước, đầm nước này không cạn, đáy sâu ít nhất mười mét, nỗi ám ảnh về biển sâu của Bạch Chỉ cho dù có biến thành rắn cũng không khá hơn bao nhiêu, hắn chỉ dám bơi dưới đáy nước có ánh sáng trong hai ba mét.

Còn phía tây bắc là chỗ sâu nhất của đầm nước, nếu rơi xuống nước, một con thú không biết bơi thì phải tự cầu nhiều phúc thôi.

Nhưng con báo lại rất nhanh nhẹn, đột nhiên rơi xuống nước, nó cố gắng giãy dụa đứng dậy rồi vội vàng bơi lên lối vào của 'một sợi chỉ Trời', rũ nước khỏi bộ lông và nhìn con nai rừng đang vùng vẫy trong nước với vẻ mặt không tốt.

Con nai rừng hoảng loạn bơi sang bờ bên kia, bơi hướng về phía Bạch Chỉ.

Con báo đốm bơi không giỏi, không dám mạo hiểm tiến vào đầm sâu không rõ, chỉ có thể không cam lòng gầm gừ hồi lâu rồi tức giận bỏ đi.

Bạch Chỉ nép mình dưới tảng đá lớn, dùng ánh mắt lạnh lùng quan sát mọi chuyện, khi thấy hươu rừng bơi về bờ, ý định muốn xuống nước và giết chết con hươu rừng bất ngờ nảy ra trong đầu hắn.

Nhưng khi biết con hươu là con cái, hắn đã bỏ cuộc.

Thung lũng này rộng lớn, không có thú săn mồi lớn nên rất thích hợp để sinh tồn và sinh sản, hơn nữa khắp nơi đều có cỏ dại nên dù nuôi cả chục con hươu cũng không ảnh hưởng đến hệ sinh thái.

Nhưng Bạch Chỉ lại nghĩ về việc nuôi một số thức ăn để sau này lớn lên còn ăn.

Suy cho cùng, nếu cứ lớn lên mà chỉ ăn một đầm cá thì sớm muộn gì cũng sẽ ăn hết, không thể dùng cái thân mãng xà khổng lồ này đi tìm ốc trong bùn được.

Ngoài một số loài chim, côn trùng và chuột, thì không còn loài động vật lớn nào khác trong khu thung lũng này.

Cho dù là sau này thì hắn cũng không nuốt nổi hươu rừng đã trưởng thành, nhưng chờ hắn lớn lên dài vài mét thì có thể nuốt chửng được nai con.

Bạch Chỉ là động vật ăn thịt, không ăn thịt sẽ chết đói, giữa các loài động vật không có khái niệm tàn ác, chỉ có kẻ mạnh sống sót, kẻ yếu sẽ chết.

Con hươu rừng vô tình xâm nhập vào thung lũng này, lang thang một lúc lâu cũng không thấy thú dữ nào có thể đe dọa được nó, nó thả lỏng và đi lang thang ăn cỏ.

Bạch Chỉ không còn suy nghĩ nữa, hắn bò đến sườn núi phía nam, tìm kiếm hồi lâu, cuối cùng hắn tìm được một hang động quanh co sâu hơn mười mét trên một sườn dốc cách mặt đất hơn ba mét.

Hắn há miệng, hai giọt nọc độc từ răng nanh hàm trên rơi xuống đất ở lối vào hang động, đây là đánh dấu mùi hương của Bạch Chỉ để tránh tìm nhầm hang, đồng thời cũng là lời cảnh báo xua đuổi một số loài động vật, ngăn chặn hang động bị xâm chiếm.

Hang động có hơi ẩm ướt, ngoại trừ một ít côn trùng thì không có sinh vật nào khác, không khí ẩm ướt, nhiệt độ thích hợp, có thể coi là một nơi rất tốt để ngủ đông.

Lúc Bạch Chỉ ra khỏi hang thì trời đã chạng vạng.

Phía chân trời đã chuyển sang màu đỏ, màu mực của những ngọn núi xa cũng được phủ lên một lớp màu vàng, trông vừa hùng vĩ vừa tuyệt đẹp.

Đàn chim trở về tổ của chúng, và những con chim ưng đang quan sát.

Không đúng, con chim ưng đó đang ngày càng đến gần hơn!

"Chip ~"

Một tiếng đại bàng cao vút xé toang bầu trời, một con chim ưng dang rộng đôi cánh bay lên trời, đôi cánh rộng hai mét, móng vuốt sắc bén đủ để làm cho tất cả loài rắn sợ hãi.

Khi tiếng chim ưng chói tai vang lên, toàn thân Bạch Chỉ mềm nhũn, giống như bị máu huyết không thông như khiến hắn tê liệt ngay tại chỗ.

Nếu là một con rắn bình thường, nó sẽ sợ hãi trước tiếng kêu chói tai của chim ưng.

Nhưng Bạch Chỉ có trí tuệ của con người.

Hắn vội vàng điên cuồng chạy thẳng xuống sườn đồi, giờ phút này lại leo lên tảng đá để vào hang chỉ có một con đường chết, bởi vì hắn chưa kịp vào hang trên vách đá thì con chim ưng đã lao xuống và cào xé hắn thành từng mảnh.

Cơ hội sống sót duy nhất là nhảy xuống nước! Xuống nước rồi thị lặn xuống đáy. Dù con chim ưng có mạnh đến đâu, nó cũng sẽ không bao giờ lặn xuống đáy nước được.

Ngoài ra, không còn cơ hội sống sót nào khác!

Bởi vì tầm nhìn của chim ưng có thể bao quát con mồi trong bán kính mười dặm, cho dù ngụy trang tốt đến đâu, một khi bị chim ưng phát hiện, không thể biến mất khỏi ánh mắt của nó lần nữa.

Bạch Chỉ điên cuồng chạy tới đầm nước, bụng hắn nhanh chóng dùng lực, thân hình hình chữ S, nhanh chóng lao về phía đầm nước.

Con chim ưng trên bầu trời nhìn thấy cảnh tượng này đột nhiên gập đôi cánh lại, lực gió mạnh mẽ từ bên cạnh nó thổi qua như dòng nước, như một mũi tên sắc nhọn, từ trên không trung hàng trăm mét lao xuống, bắn về phía Bạch Chỉ.

Bạch Chỉ cũng chạy thật nhanh về phía đầm nước, một vì bảo vệ tánh mạng, một vì săn mồi, cả hai đều lao về cùng một hướng.

"Vèo ~ "

Tiếng chim ưng xé nát bầu trời vang lên, đại bàng đang tiếp đất đất nhanh, 800 mét, 700 mét, 600 mét...

Lớp bùn ngụy trang trên người Bạch Chỉ đã khô và rơi ra do biên độ hoạt độn quá mức, cơ thể trắng như ngọc của hắn lộ ra, chạy về phía đầm nước với tốc độ rất nhanh, năm mươi mét, bốn mươi mét, ba mươi mét...

Nhìn thấy cảnh tượng này, chim ưng đột nhiên phát huy sức mạnh, tốc độ đuổi theo Bạch Chỉ lại tăng lên đáng sợ, khi chỉ cách hồ nước còn năm mét, thì nó đã bên trên Bạch Chỉ mấy chục thước.

Bạch Chỉ chỉ nhìn thoáng qua liền cảm thấy mình chết chắc rồi, với tốc độ này hắn sẽ không bao giờ có thể đến được đầm nước.

Vào thời khắc mấu chốt, Bạch Chỉ trèo lên tảng đá, cuộn tròn người, ngẩng đầu rắn lên, như muốn chiến đấu với chim ưng.

Khi chim ưng cảm thấy hôm nay nó có thể ăn một bữa thịt rắn ngon lành rồi!

"Vèo ~ "

Hai móng vuốt của chim ưng từ trên trời giáng xuống với khí thế như sấm vang chớp giật, khi móng vuốt hạ xuống, ngay cả da bò cũng sẽ bị trầy xước.

Nhưng khi móng vuốt rơi xuống, cơ thể cuộn tròn của Bạch Chỉ đột nhiên căng ra, đuôi rắn dùng toàn bộ sức lực quất mạnh, đầu rắn lao về phía trước, thậm chí còn nhảy về phía trước khi móng vuốt đại bàng hạxuống.

"Bùm~"

Móng vuốt của đại bàng không trúng. Sự gia tăng do rơi từ độ cao có thể khiến móng vuốt của chim ưng trở nên cực kỳ sắc bén. Tuy nhiên, khi móng vuốt của chim ưng quyết định hạ cánh ở một vị trí nhất định, bởi vì nguyên nhân năng lượng tiềm năng của trọng lực, chim ưng không thể thay đổi phương hướng móng vuốt hạ xuống lần nữa.

"Bùm ~"

Bạch xà rơi xuống nước!

Như đang tức giận, chim ưng dang rộng đôi cánh và lao về phía Bạch Chỉ trong nước.

Bạch Chỉ điên cuồng bơi sâu vào đáy nước, nhưng con chim ưng dù sao cũng nhanh hơn, nó đâm sâu vào nước ba thước và tóm lấy đuôi của Bạch Chỉ, trong tích tắc, móng vuốt của con chim ưng đâm xuyên qua cơ thể Bạch Chỉ.

Cơn đau dữ dội không những không khiến Bạch Chỉ sợ hãi mà mặc dù vô cùng đau đớn nhưng hắn vẫn quay lại và cắn vào cánh của con chim ưng, tiêm toàn bộ nọc độc vào đó.

Trong cơn đau đớn, chim ưng vội vàng giơ móng vuốt sắc nhọn lên để vớt Bạch Chỉ ra khỏi đầm nước, rồi duỗi cái mỏ sắc nhọn hơn của nó ra mổ vào đầu con rắn trắng đáng ghét này!

Một tiếng "rầm" vang lên, một tiếng va chạm rất nhỏ vang lên, mỏ chim ưng mổ vào điểm chí mạng dài bảy tấc của Bạch Chỉ, nhưng ai có thể ngờ rằng cú mổ này lại mổ trúng viên hồng ngọc trên người hắn, làm thủng lớp da phía trên của Bạch Chỉ, nhưng lại không thể tiến xa thêm được nữa.

Chim ưng thấy mổ không trúng, nó lại tấn công tiếp, nhưng lúc này Bạch Chỉ đã quấn lên cánh của chim ưng khiến nó run rẩy suýt rơi xuống nước.

Một nửa cơ thể của con chim ưng khổng lồ chìm trong nước, rất nhiều lông vũ trên cánh đều ướt đẫm, nó có cảm giác như đầu nó đang chìm xuống, nó thầm nghĩ không ổn, kinh nghiệm trước đây đã nói với nó rằng đây là độc rắn phát tác.

Chỉ là trước đây ngay cả nọc độc của rắn hổ mang chúa cũng không phát tác nhanh như vậy, nhưng hôm nay nọc độc của con rắn nhỏ màu trắng này lại phát tác nhanh chóng.

Chim ưng hoảng sợ và muốn mang theo Bạch Chỉ bay ra khỏi đầm nước. Trong lòng Bạch Chỉ đầy ác ý, cong người cắn đứt đuôi con rắn của mình, chịu đựng cơn đau dữ dội rồi lao sâu xuống nước nhanh nhất có thể.

Con chim ưng khó khăn vỗ cánh năm sáu lần rồi mới từ từ bay lên khỏi mặt nước, lúc này nó mới nhận ra thứ nó đang dùng móng vuốt níu giữ chỉ là một đoạn nhỏ của đuôi rắn!

Nó vô cùng tức giận bay lên trời, lượn lờ trên đầm nước rất lâu, cho đến khi kiệt sức mới bay đi.

Các loài thủy sinh trong đầm nước hoảng sợ rất lâu mới bình tĩnh lại.

Ở độ sâu năm sáu mét dưới mặt nước, một con rắn màu trắng với một cái đuôi bị cắt đứt cuộn thành một cục, xung quanh nước vẫn hiện lên màu đỏ nhạt.

Bạch Chỉ chịu đựng cơn đau đến tột cùng, mặc dù sợ hãi và đau đớn tột độ nhưng hắn vẫn không ngất đi.

Bởi vì Bạch Chỉ biết mình không được ngất xỉu, một khi ngất đi thì xong đời rồi.

Bạch Chỉ đợi nửa giờ mới leo lên bờ, trốn trong hang bùn dưới tảng đá, vết thương không thể ngâm lâu trong nước, nếu viêm mủ thì chắc chắn sẽ chết.

Bạch Chỉ chịu đựng cơn đau dữ dội, trong lòng cảm thấy hận không chịu nổi, một ngày nào đó hắn sẽ trả thù cho việc cắt đuôi ngày hôm nay và sẽ khiến con chim ưng phải chịu nỗi đau giống như hắn đã làm ngày hôm nay!

Một trên trời, một dưới đất, hai kẻ thù thiên nhiên là rắn và chim thù đã kết thù oán! Từ nay trở đi không chết thì không ngừng!

Bạch Chỉ bình tĩnh lại, nghĩ nghĩ, chợt nhận ra, thung lũng này đã không còn an toàn nữa.

Con rùa khổng lồ đó đã lâu không xuất hiện, chẳng lẽ nó đã biến mất rồi, có thể nó đã đi theo dòng nước lũ bơi xuống biển, hoặc cũng có thể đã bơi đi nơi khác.

Bạch Chỉ nép mình trong một hang bùn khổng lồ, không còn dùng bùn che giấu màu da của mình nữa, hắn lo lắng ký sinh trong bùn sẽ chui vào cái đuôi bị chặt đứt của mình.

Cũng may hắn hiện tại có ba cái hang động để trú ẩn, tạm thời trong thung lũng cũng không có dã thú.

Sau một ngày một đêm, vết thương của Bạch Chỉ cuối cùng cũng đóng vảy, hắn lại xuống nước bắt cá nhét đầy bao tử.

Con hươu rừng hàng ngày đến bờ sông uống nước, đôi khi nhìn thấy Bạch Chỉ cũng không mấy quan tâm. Dù sao, kích cỡ của con thú quyết định sức mạnh của nó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang