Bạch Chỉ quay đầu nhìn thân thể màu trắng của mình, không hề oán giận thân thể màu trắng mang đến bất tiện, mà hắn chỉ lặn ngụp vùi mình dưới những cây thủy sinh xanh biếc, nước ấm vào buổi trưa giữa hè là thích hợp nhất để cơ thể yếu ớt mới sinh của hắn có thể sống sót.
Con ngươi rắn thẳng đứng của hắn khác với những con rắn bình thường, Bạch Chỉ có thể nhìn thấy thế giới đầy màu sắc, giống như ánh mắt nhân loại, đây là niềm vui duy nhất của hắn.
Nhưng khi Bạch Chỉ phun lưỡi rắn, lại có thể cảm giác được nhiệt lượng của sinh vật xung quanh, hắn có hai tầm nhìn chồng lên nhau luôn!
Bạch Chỉ vui mừng khôn xiết, đây là điều may mắn duy nhất trong muôn vàn đau khổ của hắn. Hắn muốn lợi dụng tốt điểm này, sống sót thật tốt.
Chỉ có còn sống, mới có thể có tất cả mọi thứ trong tương lai.
Dù sao, rắn nước con mới sinh, chỉ có sáu phần tỷ lệ sống sót, mà hắn rời xa rắn mẹ, chỉ có không đến ba phần tỷ lệ sống sót!
May mắn thay, bây giờ là mùa hè!
Mùa hè, là mùa nóng nhất của tất cả sinh mệnh, cho dù hoa mai có nở trong sương giá thì cành cây cũng phải sinh trưởng mạnh mẽ vào mùa hè, mới có thể có hương mai thơm ngát trong mùa đông lạnh giá.
Bạch Nguyên ổn định thân thể, không nhúc nhích, hắn, có chút đói bụng.
Mí mắt mỏng manh bên ngoài con ngươi rắn dựng thẳng khép lại lại mở ra, chậm rãi phun ra lưỡi rắn nhỏ mới hơi xẻ đôi, hắn cảm nhận được nhiệt lượng của sinh vật xung quanh trong vòng vài thước, một con cóc lớn đầy mụn đang ngồi xổm giữa đống đá trên ghềnh nước, lợi dụng đá cuội ngâm trong đầm nước lâu ngày sinh ra rêu xám xanh tươi để tự bảo vệ mình.
Một con cá trê ở đáy nước cách đó không xa nhú ra nhú vô, nó phát hiện một con bọ cánh cứng dưới lớp bùn cát đục ngầu, rồi nuốt vào trong bụng.
Bạch Chỉ còn mơ hồ nghe được trên bầu trời có tiếng cánh bay lướt qua, không biết là chim nhạn hay chim sẻ.
Bạch Chỉ kinh hỉ phát hiện, cách thân thể hắn không xa còn có mấy con nòng nọc nhỏ vừa được sinh ra!
Có lẽ đang là giữa hè, thời tiết oi bức, ngột ngạt như vậy, rất hiếm khi nhìn thấy nòng nọc, hiện tại đàn nòng nọc này cũng đã mọc thêm cái chân thứ ba, mỗi con to bằng nửa hạt đậu phộng chưa bóc vỏ, đối với Bạch Chỉ hôm nay mà nói, đúng là một bữa ăn ngon.
Dây thần kinh não của con rắn kích thích suy nghĩ của hắn, dẫn dụ hắn muốn đi ăn sống những món ăn ngon tuyệt kia, để cho mình sống sót!
Bạch Chỉ rất có kiên nhẫn, cảm tạ thời gian bị nhốt trên viên hồng ngọc mấy tháng, làm cho hắn có tâm tính chịu được nhàm chán, mà trí nhớ của nhân loại làm cho hắn có trí tuệ vượt qua các loài thú!
Hắn giống như một sợi tơ màu trắng, trôi nổi dưới tán cây thủy sinh rậm rạp, không nhúc nhích, lẳng lặng chờ đợi con mồi đầu tiên của hắn!
"Uỵch uỵch ~ "
Bỗng nhiên, trên bầu trời có một con chim lớn thu cánh lại, cúi đầu uống nước trong đầm, đôi mắt chim cảnh giác quan sát xem có tồn tại nào có thể gây nguy hiểm cho nó không. Nhưng đó chỉ là một con nhạn đang uống nước.
Nhưng sự xuất hiện đột ngột của con chim nhạn này đã khiến con cóc ẩn mình trên bờ sông 'tõm tõm" một tiếng nhảy xuống nước.
Những con nòng nọc ba chân ở dưới đáy nước hoảng sợ chạy tán loạn, tâm thần Bạch Chỉ hơi động, đột nhiên há miệng rắn cắn lấy một cái chân thứ ba của con nòng nọc, sau đó nuốt chửng con nòng nọc đang giãy giụa kia vào bụng.
Không có biện pháp, thân thể của Bạch Chỉ hiện giờ quá mức nhỏ bé, chiều dài không quá hai mươi cm, bề dày còn không bằng một ít rễ cỏ, chỉ giống như một con giun trắng hơi lớn mà thôi.
Mùi vị nòng nọc, đối với Bạch Chỉ hiện giờ là loài rắn mà nói cũng không tệ lắm, cảm giác ngon lành này không phải từ đầu lưỡi truyền đến, mà là từ dạ dày hơi thỏa mãn truyền đến đại não.
Bởi vì rắn không có cơ quan cảm giác mùi trong miệng, rất khó để nếm ra mùi vị của thức ăn.
“Uỵch uỵch ~ "
"Uỵch uỵch ~ "
Sau khi con nhạn kia uống nước không có chuyện gì, trên bầu trời bỗng nhiên sà xuống hơn mười con nhạn lớn, hóa ra con nhạn trước đó là lính trinh sát.
Thế nhưng nhiều chim sà xuống, sẽ kinh động vô số sinh vật bên bờ sông, từng con tôm và cua sông nhao nhao trốn trong hang bùn, cá lớn nhỏ lần lượt bơi vào chỗ sâu nhất.
Đáng thương cho con ốc sông nhỏ nhất bên bờ sông không kịp chạy trốn, tốc độ lại chậm nhất, bị đàn nhạn này ăn một bữa no nê, thậm chí một ít cá tôm nhỏ chạy trốn cũng bị chim nhạn đuổi theo mổ.
Bạch Chỉ đang ở tuốt trong bụi thủy sinh cũng không có kinh hoảng, hắn còn thừa dịp bầy cá bơi loạn, lại nuốt thêm một con nòng nọc ba chân, một con tôm nhỏ, một con cá nhỏ, đầy bụng!
Bạch Chỉ sau khi ăn no liền trốn sâu trong bụi thủy sinh để tránh tầm nhìn của đàn nhạn, không nhúc nhích tí nào, chờ chúng nghỉ ngơi xong rời khỏi nơi này.
Đồng thời hắn cũng đang tiêu hóa thức ăn trong bụng, dù sao hắn cũng chỉ là một con rắn con, tiêu hóa còn rất yếu.
Chờ đợi chừng nửa canh giờ, bầy chim nhạn này mới ăn no uống đủ chậm rãi bay lên trời.
Mà Bạch Chỉ thì vội vàng nổi lên mặt nước, tham lam hít thở không khí trên mặt nước, lúc này chim nhạn vừa bay, tiếng vỗ cánh thật lớn kinh hãi vô số sinh vật không dám động, cũng chỉ có Bạch Chỉ hiểu được đây là thời cơ an toàn nhất, thừa cơ hít thở.
Rắn không thể thở được trong nước, nhưng rắn cũng là động vật máu lạnh nên chúng cần rất ít oxy, mà trong cơ thể rắn nước có một phần túi khí có thể dự trữ không khí cho cơ thể chúng mỗi khi cần đến.
Sau khi thở xong, Bạch Chỉ lại lặn xuống đáy nước, hoàn toàn ngừng vận động cơ thể để giảm bớt thể lực tiêu hao, đồng thời cũng vì sự trưởng thành của cơ thể.
Giờ phút này hắn là một con rắn con mới sinh, thân thể yếu ớt đến một con cua cũng có thể kẹp đứt hắn, Bạch Chỉ phải chờ mình dần dần trưởng thành, thân thể dần dần cường đại, hắn muốn sống, đây là suy nghĩ duy nhất của hắn hiện giờ.
Sinh tồn đều trở thành vấn đề, nguy cơ tự nhiên ở tứ phía, hắn làm sao có thể phân tâm đi ảo tưởng tiên yêu trong tương lai cơ chứ?
Còn sống và bảo vệ tánh mạng của mình là ưu tiên hàng đầu của tất cả các loài động vật, ngoại trừ con người.