Cảnh tượng hương diễm như vậy, Bạch Chỉ đã chứng kiến rất nhiều lần trong mấy tháng nay, cho nên hắn rất lạnh nhạt.
Bạch Chỉ liếc mắt nhìn thiếu nữ ngồi xếp bằng trên "thịt trắng", mặt mày như tơ, mồ hôi đầm đìa, tóc mai rơi lả tả, mái tóc đen nhánh tạo nên cảm giác khác biệt rõ rệt về màu sắc với bóng lưng trắng như tuyết của nàng ta.
Trái tim Bạch Chỉ đột nhiên cảm thấy lạnh lẽo.
Hắn cảm thấy Tôn tiểu thư này có chút quỷ dị.
Nhưng mà, khuôn mặt kiều diễm vốn đang đắm chìm trong trầm luân vui sướng kia dần dần trở nên trắng bệch như tuyết, không giống nhân loại, hai hàng huyết lệ bỗng nhiên từ khóe mắt chảy xuống, một cỗ hàn ý bao trùm trong phạm vi trăm thước xung quanh, gió lạnh từng cơn thổi bay lá phong như máu rơi xuống, trông quỷ dị nói không nên lời.
"Biểu muội, đừng nghịch ngợm.”
Nói xong, còn giơ tay muốn xoa xoa thân thể Tôn tiểu thư, lại không ngờ nơi tay hắn chạm vào không còn là làn da mềm mại của thiếu nữ, mà là hơi lạnh của mùa đông lạnh giá.
Hắn đột nhiên mở mắt ra, khuôn mặt trắng bệch như quỷ sáp đến gần mặt hắn, đôi mắt kia sớm đã biến thành lòng trắng mắt quỷ dị, hơn nữa còn đang chảy ra máu cùng nước mắt.
"Tí tách ~"
Máu theo mặt Tôn tiểu thư nhỏ xuống trước ngực hắn, Trần công tử lúc này mới phản ứng lại, hoảng sợ nói: "Quỷ! Quỷ! Phúc thúc! Nhanh tới cứu ta!”
Hắn vừa lớn tiếng hô to, vừa đột nhiên đẩy Tôn tiểu thư ra bất chấp những thứ khác, giống như phát điên chạy về phía xe ngựa, ngay cả bộ cẩm y Vân Châu Thiên Chức trị giá trăm lượng cũng không cần.
Bạch Chỉ tuy rằng không có thân thể, nhưng nhìn thấy một màn khủng bố như vậy vẫn cảm giác hàn khí bức người như cũ, hắn luôn luôn tin vào giá trị duy vật, và đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy một "sinh vật" phi khoa học như thế.
Tôn tiểu thư kia bị đẩy ra một cách thô lỗ, không khỏi che mặt khóc nói: "Biểu ca, chẳng lẽ huynh ghét bỏ Vân nhi sao? Huynh vừa mới giao hợp với người ta mà.”
Trần công tử mặt không có chút máu, nghe được giọng nói trong trẻo dễ nghe sau lưng giống như ma âm, điên cuồng chạy ra ngoài rừng lá phong.
"Tôn tiểu thư" thấp giọng khóc lóc kể lể không thôi, thê thảm nói: "Thì ra, thiên hạ này đều là người phụ lòng! Biểu ca, sao huynh có thể nhẫn tâm bỏ lại ta ở đây chứ?
Biểu ca, ta muốn ở bên huynh, đời đời kiếp kiếp vĩnh viễn không chia lìa! Đó là những gì chính huynh đã nói với ta mà. Ha ha ha ~ "
Tôn tiểu thư cúi đầu che mặt khóc phát ra âm thanh quái dị khiến người ta lo lắng, đột nhiên nàng ta đứng dậy hóa thành một đạo tàn ảnh màu trắng trắng lao về phía chiếc xe ngựa kia.
Phúc thúc một khắc trước còn đang thưởng thức xuân cung sống, sau một khắc liền nhìn thấy quỷ ảnh, ông ta bị dọa vội vàng kêu lên: "Thiếu gia, mau lên ngựa!”
Trần công tử với thân thể trần truồng không hổ là cao thủ nhị lưu, mặc dù chật vật như vậy cũng chỉ tung người là đã nhảy đến gần xe ngựa.
Nhưng, tốc độ của con người so với sự tồn tại không phải là con người rõ ràng là không đủ.
Chỉ thấy soàn soạt một cái, một tia sáng trắng lóe lên, Tôn tiểu thư đã nằm sấp trên người Phúc thúc, đột nhiên há cái miệng anh đào cắn vào cổ Phúc thúc, trong nháy mắt máu bắn tung tóe ra ba thước, thậm chí còn phun khắp người Trần công tử đang khó khăn đi tới bên cạnh xe ngựa.
"Ah! Quỷ! Quỷ! Quỷ!" Trần công tử sợ tới mức điên cuồng xoay người, chạy về phía bên kia.
Tôn tiểu thư ngẩng mặt lên, máu của Phúc thúc nhuộm đỏ khuôn mặt tái nhợt của nàng ta, thân thể Phúc thúc run rẩy, mở to hai mắt hoảng sợ chỉ vào nàng ta, nhưng trong cổ họng bị cắn rách chỉ có thể phát ra tiếng "Ôi ~ ôi ~ ôi ~"
Nàng ta nhẹ buông tay ra, thi thể Phúc thúc trượt xuống xe ngựa, Tôn tiểu thư cười quái dị một tiếng, đột nhiên nhảy tới trước người Trần công tử, từ trên trời giáng xuống.
"Răng rắc rắc ~ "
Từng mảnh lá phong như máu theo gió phất phới rơi xuống, nữ quỷ áo trắng cứ như vậy đứng thẳng trước người Trần công tử đưa lưng về phía hắn.
Trần công tử hoảng sợ nói: "Biểu muội! Vân nhi, là ta sai rồi, là ta sai rồi! Cầu xin muội tha cho ta một mạng!”
Đầu Tôn Vân nhi đột nhiên xoay tròn ra sau lưng, ánh mắt không có đồng tử nhìn chằm chằm Trần công tử, phát ra tiếng cười kỷ dị.
Đúng lúc này, một đạo kim quang xuyên qua tầng tầng lớp lớp rừng lá phong chiếu lên người Vân nhi, Vân nhi trong nháy mắt kêu thảm thiết không thôi.
Trần công tử đột nhiên quay đầu lại, thì thấy hai vị hòa thượng một già một trẻ đi tới, đạo kim quang kia là phát ra từ Kim bát trong tay lão hòa thượng.
Hắn tìm được đường sống trong chỗ chết, kích động chạy đến trước người lão hòa thượng, nắm chặt trường bào của hoà thượng, khóc nói: "Đại sư cứu mạng! Đại sư cứu mạng! Nàng ta, nàng ta, là quỷ!”
Lão hòa thượng gật đầu: "A di đà phật! Thiện tai thiện tai! Trần thí chủ ngươi trầm mê sắc dục lâu ngày, nay bị oán quỷ quấn lấy, coi như là nhân quả báo ứng, nhớ kỹ ngày sau chớ có lại sa vào nữ sắc.”
Trần công tử tìm được đường sống trong chỗ chết, chưa tỉnh hồn, nhìn thấy cứu tinh vội vàng điên cuồng gật đầu, "Đại sư nói rất đúng! Đại sư nói đúng! Sau này ta nhất định sẽ không còn sa vào nữ sắc nữa.”
Lão hòa thượng nói với tiểu tăng: "Đồ nhi, trước tiên để Trần thí chủ mặc quần áo đã.”
Tiểu hòa thượng gật đầu nói phải, lấy quần áo Trần công tử để lại đưa đến trước mặt hắn ta.
Sắc mặt Trần công tử đỏ lên, lúc này mới ý thức được mình đang đứng trước mặt hai vị tăng nhân, vội vàng mặc quần áo vào.
Nữ quỷ Vân Nhi bị kim quang bao phủ lớn tiếng quát: "Lão hòa thượng! Ta với ngươi không thù không oán, vì sao phải ngăn cản chuyện tốt của ta?”
Lão hòa thượng lắc đầu thở dài, "Thiện tai thiện tai! Bần tăng là Viên Hí, là đệ tử Phật môn, đã thấy có oan quỷ giết hại nhân gian, tự nhiên không thể làm như không thấy.
Bần tăng đưa thí chủ đi siêu thoát thôi!”
Vân Nhi quát lớn: "Lão đầu trọc! Ông dựa vào cái gì lại phá hỏng việc tu luyện của ta? Ta hàm oan mà chết, hóa thành lệ quỷ, mười năm không thấy ánh mặt trời, hút bảy bảy bốn mươi chín tinh phách nam tử mới có được tu hành như hôm nay. Tu hành của ông là ngày đêm khổ tu, tu hành của ta cũng nào có dễ dàng như thế?”
Viên Hí lắc đầu nói: "A Di Đà Phật! Tội lỗi tội lỗi. Bần tăng khổ tu lại không lấy tính mạng người khác. Thí chủ, sớm ngày siêu thoát mới là chính đạo!”
Dứt lời, Viên Hí ném Kim bát lên không trung ụp lấy Vân nhi, ông chắp tay trước ngực, nhắm mắt ngưng thần niệm vãng sinh chú, từng câu chân ngôn của Phật môn dung nhập vào thân thể quỷ gần như thực thể của Vân nhi từng chút từng chút rút ra âm khí, hóa quỷ thành hồn.
Nhưng mà, Viên Hí lại không ngờ tới phía sau ông, khóe miệng Trần công tử nhếch lên, một chưởng vỗ lên mật huyệt trên đỉnh đầu.
Tiểu hòa thượng kinh hãi, giận dữ quát: "Đừng đả thương thiền sư của ta!" Nhưng đã quá muộn.