Viên Hí không hề đề phòng bị đánh trúng một chưởng này, sắc mặt trắng bệch, lật thiền trượng trong tay đánh ra, sau đó xoay người lui ra ngoài nhìn về phía Trần công tử, "Ngươi đến tột cùng là ai?”
Vừa dứt lời, khóe miệng ông chảy ra một vệt máu.
Trần công tử cười ha ha một tiếng, "Lão hòa thượng! Uổng cho ông cũng đã ngưng luyện ra xá lợi tử, thiền sư Phật môn lập được chí nguyện to lớn, thế nhưng ngay cả lai lịch bản công tử cũng nhìn không thấu. Thì ra ta lại không biết ta diễn hoàn mỹ như vậy, ngay cả tuệ nhãn thiền sư cũng gạt được!”
Khuôn mặt tái nhợt của thiền sư Viên Hí càng trắng hơn: "Ngươi là đại yêu hóa hình! Yêu khí của ngươi ngay cả Phật môn xá lợi tử ta cũng có thể giấu diếm.”
Trần công tử cười khẽ một tiếng, "Một trăm hai mươi năm trước, dưới chân núi Thanh Mai, thiền sư còn nhớ rõ không?”
Mí mắt thiền sư Viên Hí nhảy dựng, không khỏi nắm chặt thiền trượng trong tay, "Ngươi là con bạch xà năm đó?”
Trần công tử cười khẩy, đồng tử hai mắt thẳng đứng hiện lên màu vàng kim óng ánh, trong miệng bỗng nhiên phun ra lưỡi rắn, "Không sai, chính là bổn công tử! Năm đó thiền sư ở núi Thanh Mai đi giáo hóa chí nguyện to lớn, độ hóa một ngọn núi yêu chúng của ta, hủy sơn môn đạo tràng ta, khiến bổn công tử phải ẩn nấp nhân gian như chó nhà có tang. Mối thù này hận này, chỉ có thể dùng xá lợi tử trong tim thiền sư để trả nợ!”
Vân nhi lệ quỷ ở một bên bởi vì thiền sư bị đánh lén trọng thương, thấy đối tượng ra tay của mình lại là đại yêu hóa hình, trong lòng hoảng sợ không thôi, vội vàng thừa dịp lúc hai người giằng co thì ẩn nấp bỏ chạy.
Nhưng Trần công tử chỉ tay một cái, một luồng sáng trắng lóe lên, Vân nhi cứ như vậy hồn phi phách tán.
Thiền sư Viên Hí trong lòng bình tĩnh, thấy một màn này cũng là bất đắc dĩ, ông lau vết máu trên khóe miệng, "Bạch Xà, ngươi đã muốn xá lợi tử này của bần tăng này, vậy thì đến lấy đi.”
Vừa dứt lời, thiền sư quay người lại, tăng bào màu vàng sậm trên người trong nháy mắt hóa thành áo cà sa phật môn màu đỏ thẫm, từng đạo kinh văn phật môn khắc trên cà sa phóng ra hàng ma pháp chú, ông một tay cầm Kim bát, một tay cầm thiền trượng, Kim bát rời tay bay trên trời phóng ra kim quang hàng yêu, thiền trượng bay trên trời giống như Hàng Ma Xử [1] phá không trấn yêu.
[1] hay còn gọi là Chày Hàng Ma, là một bửu bối của Đức Hộ Pháp, dùng để trị tà ma yêu Quỷ, không cho chúng lộng hành phá khuấy, để bảo tồn nền Đại Đạo của Đức Chí Tôn.
Trần công tử thấy vậy biến sắc, hắn không nghĩ tới mới hơn trăm năm không gặp, hòa thượng này mặc dù chịu độc chưởng của hắn còn có thể phát ra uy lực lớn như vậy.
Hắn lật tay lấy ra một thanh bảo kiếm, chính là yêu kiếm vốn được nuôi dưỡng từ máu trong tim, yêu tộc không giỏi luyện bảo, thậm chí phần lớn đại yêu hóa hình đều không có pháp bảo bàng thân, chỉ dựa vào thân thể mạnh mẽ cùng yêu pháp để đánh nhau, cho nên nhiều lúc không địch lại các tu sĩ của nhân tộc.
Nhưng Trần công tử năm xưa gặp được cơ duyên, một đại sư đúc kiếm ở dưới chân núi Thanh Mai rèn được một thanh bảo kiếm cực phẩm, sau khi hắn cướp được thì ngày đêm lấy yêu lực ngưng luyện, dùng máu yêu bổn mạng nuôi dưỡng, mới có thể trở thành yêu kiếm bổn mạng hôm nay.
Trường kiếm trong tay Trần công tử bay tán loạn, giống như tuyết rơi đầy trời, hàn quang lấp lánh, che khuất kim quang hàng yêu khắc tinh của yêu tộc, thậm chí còn mượn đạo kiếm khí đã xếp chồng lên nhau để chống đỡ cây thiền trượng đã biến thành khổng lồ to gần trăm trượng.
Thân hình hắn bay lơ lửng, ẩn hiện dưới vô số lá phong rơi xuống, giống như một con độc xà chờ cơ hội, chờ đợi con mồi bị độc tố hắn rót vào trong cơ thể giết chết.
Trần công tử biết công lực của một dã yêu tám trăm năm khổ tu vẫn kém hơn thiền sư phật môn chân truyền như Viên Hí, cho nên hắn đã chờ rất nhiều năm, sắp đặt cục diện hôm nay, linh độc bổn mạng của hắn đã theo một chưởng kia đánh vào trong cơ thể thiền sư.
Hắn muốn lấy viên xá lợi tử của thiền sư, mật bảo Phật môn, xá lợi linh đan, đối với yêu tộc mà nói, viên xá lợi tử này chính là linh đan, chỉ cần sau khi luyện hóa nuốt vào là hắn có thể gia tăng ba trăm năm pháp lực, trở thành đại yêu ngàn năm!
Thiền sư Viên Hí nhìn lá phong bay khắp trời như bươm bướm, lại nhìn đồ nhi núp sau lưng mình, cười khổ một tiếng: "Nguyện vọng vĩ đại của bần tăng, chỉ sợ khó khăn.
Bạch Xà, ngươi ngự yêu xây núi, năm đó nếu mặc kệ chỉ sợ đã ăn thịt người vô số. Hiện giờ, nếu bần tăng lại gặp ngươi, sẽ không để yêu tộc có thêm một vị đại yêu ngàn năm!
Xá lợi xuất khiếu!"
Một viên châu xá lợi sáng ngời từ đỉnh đầu thiền sư bay ra, hào quang trí tuệ vô tận chiếu sáng phạm vi trăm dặm, vô số dân chúng trong Bình Dương thành như thấy thần phật, rối rít hạ bái.
Trần công tử thấy xá lợi xuất khiếu kinh hãi thất sắc, lão hòa thượng muốn tự hủy xá lợi tử để đồng quy vu tận với hắn!
Phật môn xá lợi có công dụng thần thông vô hạn, không phải thiền sư chân chính sẽ không thể kết xá lợi, trong xá lợi tử ngưng kết một vị cao tăng phật môn một đời khổ tu Phật pháp, một khi hủy diệt, ngay cả đại yêu có tu vi ngàn năm cũng khó thoát khỏi cái chết!
"Viên Hí, hôm nay ngươi đã tự hủy xá lợi, ngày sau chính là ngày chết chân chính của ngươi!”
Trần công tử vội vàng hóa thành ánh sáng trắng chạy trốn xuống sông.
Thiền sư Viên Hí lại cười nhạt một tiếng, "Bạch xà yêu, ta vừa hủy xá lợi, há có thể để ngươi chạy trốn? Diệt!”
Giống như một vầng mặt trời mọc lên, kim quang mênh mông chiếu rọi trăm dặm, phật môn Phạm Âm chấn truyền bát phương.
"Ta nếu chứng nhận bồ đề, sẽ diệt trừ thế gian ngu si.
Ta nếu chứng nhận phật tâm, hứa làm điều thiện trong thế gian!
......"
Thiên địa mười phương vang vọng chí nguyện to lớn thứ ba mươi chín của vị thiền sư phật môn này khi ngưng kết xá lợi!
Trong tiếng Phật kinh thiên động địa này, Bạch Chỉ nhìn thấy "Trần công tử" đã hiện ra nguyên hình.
Một con bạch xà thật lớn!
Chỉ là bạch xà dưới ánh phật quang đầy trời hoảng sợ chạy trốn, nhưng chung quy cũng bị kim quang cuồn cuộn bao phủ.
Mà Bạch Chỉ, viên hồng ngọc này cũng rơi cùng với mặt dây chuyền ngọc, rơi xuống sông, bị cuốn trôi về phương xa.
Bạch Chỉ đầu óc trống rỗng, nơi này dĩ nhiên là thế giới tiên phật!
Có quỷ, có yêu, có Phật, hắn tận mắt chứng kiến!
Chuyện xảy ra trước mắt đã làm đảo lộn thế giới quan của hắn, thì ra trên đời này thật sự có tiên có phật có yêu, chỉ có hắn không biết rằng con người vẫn luôn tồn tại