Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một tháng sau, Bạch Chỉ vượt qua giai đoạn rắn non bên đầm nước mà không gặp bất kỳ nguy hiểm nào, bước vào giai đoạn rắn nửa trưởng thành. Chỉ cần hắn lột da một lần nữa, coi như là trở thành rắn.

Bạch Chỉ bây giờ, đã dài đến hai thước rưỡi, độ dày thân hình đã đạt tới độ dày của hai ngón tay người lớn gộp lại.

Mà trong một tháng này, Bạch Chỉ vẫn lén lút săn bắn nghỉ ngơi, khiến cho đôi hàng xóm bi thương kia cho rằng hắn đã sớm rời đi.

Lại là một đêm nữa.

Mặt trăng lên giữa trời, những ngọn núi sâu cũng được chiếu sáng sáng rất nhiều, không đến mức một vùng tăm tối.

Mà đêm nay, Bạch Chỉ hành động!

Hắn vụng trộm trèo lên cây liễu, thỉnh thoảng phun ra lưỡi rắn thu thập hương vị cùng cảm ứng nhiệt độ trong không khí, sau đó lặng yên không một tiếng động đi tới bên ngoài tổ chim, thấy được trong tổ chim tối đen như mực mơ hồ có hai con chim đang rúc vào nhau.

Bạch Chỉ không do dự, trong nháy mắt bắn ra đầu rắn, một ngụm cắn trúng một con chim trong đó, sau đó điên cuồng rót nọc độc vào trong cơ thể.

Con chim kia trong nháy mắt bị đau đớn bừng tỉnh, điên cuồng giương cánh, vươn cái mỏ dài và nhọn mổ vào chỗ đau.

Nhưng Bạch Chỉ nhanh hơn một bước thu hồi cái đầu, bò về phía đầu kia của cành cây.

Hắn chỉ nhìn thấy một bóng chim trong tổ đập cánh vài cái rồi không nhúc nhích nữa.

Một con chim khác bị kinh hách vội vàng muốn chạy khỏi nơi này, nhưng Bạch Chỉ đang canh giữ ở chỗ này lại đột nhiên cắn một con chim vừa ra khỏi tổ, tiêm chút nọc độc còn sót lại vào cơ thể nó rồi nhanh chóng quấn lấy nó từng lớp một.

Trong lúc này, tuy rằng Bạch Chỉ bị cào xước thân thể, thậm chí thân thể còn bị cái miệng sắc bén của chim gõ trúng một chút, nhưng hắn chung quy vẫn giết chết đôi hàng xóm này.

Một con bị mình đầu độc chết, con kia thì bị mình quấn chết.

Bạch Chỉ nhịn xuống đau đớn, lựa chọn nuốt chửng con chim mái nhỏ gầy kia, chính là con chim mái bị mình quấn chết.

Một con chim trống khác thân thể thật sự quá lớn, hắn sợ bị rách bụng, cho nên chỉ cắn cánh nó ném xuống dưới tàng cây làm phân bón.

Sau đó Bạch Chỉ bò vào tổ chim của hai vợ chồng, sau đó đổi tên thành ổ rắn!

Bạch Chỉ đã thèm muốn nơi này từ lâu, ở trong cành liễu mùa đông ấm áp mùa hè mát mẻ, nhiệt độ cực kỳ ôn hòa, hiện giờ đã đến cuối mùa hè, ổ bùn của hắn đã có chút không thích hợp.

Bạch Chỉ xoay người lên, nhìn vết thương của mình, cũng may không tính là quá lớn, chỉ là chảy chút máu.

Hắn lại không biết, máu của mình rơi vào cành liễu trong nháy mắt biến mất không thấy gì nữa.

Bởi vì đây là ban đêm, Bạch Chỉ quả thật khó phát hiện những chi tiết này.

Một đêm qua đi, trên cây liễu của đầm nước nhỏ, rốt cuộc cũng không truyền ra tiếng chim hót dễ nghe nữa, từ nay chỉ còn tiếng "xì xì" của Bạch Chỉ.

Sáng sớm khi mặt trời lên cao, Bạch Chỉ trong hốc cây uể oải thức dậy, đêm qua ăn quá no còn chưa tiêu hóa xong, có thể hai ngày không cần đi săn.

Hắn cảm thấy một chút hơi lạnh.

Đúng rồi, hắn nhớ không lầm, bây giờ đã là cuối mùa hè đầu mùa thu rồi.

Sau đó, thời tiết sẽ trở nên lạnh hơn và lạnh hơn nữa!

May mắn thay, hắn đã có hốc cây, không cần phải đi vào giấc ngủ mùa đông quá sớm nữa.

Ngủ đông càng lâu, nguy hiểm càng lớn, hơn nữa dinh dưỡng dự trữ của cơ thể cũng không đủ để hỗ trợ sống sót.

Nhưng cũng không thể quá muộn, không thì sẽ bị đóng băng đến chết.

Đã đến lúc chuẩn bị cho giấc ngủ đông rồi.

Không, bây giờ không phải lúc.

Bạch Chỉ cảm thấy mình lại muốn lột da!

Không có gì để làm, hắn từ từ trèo ra khỏi hốc cây, quấn quanh thân cây, vươn đầu nhìn xuống, sau một đêm xác chết của người hàng xóm của hắn đã bị bao phủ bởi một nhóm hàng xóm khác - kiến.

Một đàn kiến lúc nhúc đang gặm xác chim trống, cũng may tối hôm qua hắn lựa chọn đầu độc chim trống, nếu không chim trống phản kích có thể khiến hắn nhận được thương tổn lớn hơn!

Lại nói tiếp, Bạch Chỉ cảm thấy độc của mình, quả thật có chút lợi hại, chẳng những đầu độc chim trống hàng xóm, ngay cả hàng xóm kiến ăn xác hàng xóm cũng bị đầu độc không ít.

Bạch Chỉ nhàn nhã nằm sấp trên cành cây, hưởng thụ đắm chìm trong ánh mặt trời, trong sơn cốc này không có chim lớn gì, chim sẻ bình thường cũng không dám nhảy nhót ở trước mặt rắn.

Hắn nhìn vết thương đã kết vảy của mình, không khỏi cảm thấy sức sống của loài rắn thật dồi dào.

Nghĩ đến đây, hắn quay đầu nhìn về phía bảy tấc, vòng tròn nơi đó đã biến mất không thấy.

Viên ngọc châu màu đỏ mang theo ý chí nguyên thủy của hắn vẫn còn ở trong cơ thể Bạch Chỉ, hắn không biết là phúc hay họa, nhưng cũng may không ảnh hưởng đến sinh tồn.

Trong mắt có sương mù, tầm mắt dần dần mơ hồ, Bạch Chỉ bò trở lại trong hốc cây co lại thành một cục, hắn sắp tiến vào giai đoạn bịt mắt, bắt đầu lần lột da thứ hai của kiếp rắn!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK