Sau khi ăn một bữa no nê, Bạch Linh cảm thấy tinh thần có chút lười nhác, cơ thể như nhũn ra, không muốn nhúc nhích, hắn liền trốn luôn dưới nước, lúc nào cảm thấy khó thở thì mới lặng lẽ thò đầu ra ngoài để hít một hơi.
Đây là ngày đầu tiên của cuộc đời hắn, mục tiêu là sống sót, tìm kiếm hang động!
Đúng vậy, loài rắn cũng buồn ngủ, trừ ngủ đông thì mỗi ngày cũng phải ngủ nghỉ ngơi giống như con người.
Thế nhưng do khác loài nên một số loài rắn thích sống về đêm, ban ngày chủ yếu ngủ trong hang, trong khi một số loài rắn lại thích săn mồi vào ban ngày và ẩn náu vào ban đêm.
Nhờ có người cha kiếp trước của hắn cũng là một người yêu thích rắn, nên hắn cũng biết một ít tập tính sinh tồn của loài rắn, có lẽ đây cũng là ông trời chiếu cố, cho hắn trở thành một con rắn, tốt xấu gì cũng không đứng cuối chuỗi thức ăn, hơn nữa còn là sinh vật Bạch Chỉ tương đối quen thuộc.
Bạch Chỉ nhìn thế giới dưới làn nước đục ngầu, cố gắng chống lại những suy nghĩ hoài niệm về kiếp trước, đây là một thế giới dưới nước đầy nguy hiểm, hơi sơ sẩy liền biến thành thức ăn cho loài khác.
Buổi chiều ánh mặt trời từng chút một chếch đi, cuối cùng mặt trời lặn ở phía phía tây, ánh hoàng hôn chồng chất trên núi, bầy chim chạng vạng về tổ, những con thú cũng trở về hang ổ của mình.
Rừng sâu ở xa xa ngẫu nhiên truyền đến một hai tiếng dã thú gào thét, sắc trời càng ngày càng tối, trên bầu trời bắt đầu xuất hiện vài vì sao, mây mù nhàn nhạt bay cao lên giữa núi rừng, mặt trời rốt cuộc thu liễm sự kiêu ngạo của nó, vạn vật nhân gian mới có được một chút mát mẻ.
Trời đã tối rồi.
Mọi người nên về nhà ăn cơm ngủ nghỉ ngơi, kết thúc một ngày sinh hoạt.
Nhưng các sinh vật trong thế giới hoang dã, mỗi một thời mỗi một khắc đều diễn ra chém giết lẫn nhau, mỗi một sinh vật vẫn phải đối mặt với uy hiếp giết cùng bị giết.
Bạch Chỉ rốt cuộc động đậy.
Hắn từng chút một bơi đến rìa bãi sông, nơi có nước bùn đen và dính nhớp.
Là một con rắn là làn da màu trắng, nếu như đi vào ban đêm, vậy thì sẽ không thể nhìn thấy mặt trời vào ngày hôm sau nữa.
Dọc theo bãi sông thường có bùn cát lắng đọng, còn được gọi là phù sa trong miệng nhân loại, nếu trải dài mấy dặm thì có thể gọi là đầm lầy, rơi vào trong đó chỉ có con đường chết mà thôi.
Nhưng bùn ở đầm nước này hiển nhiên rất nhỏ rất nông, thế nhưng cũng đủ cho hắn dùng.
Bạch Chỉ chậm rãi vặn vẹo eo rẽ nước đi vào trong bùn, sau đó lăn lộn trong bùn như một con cá chạch, làm cho khu vực nước nông đục ngầu đến mức cho dù là con cua cũng nhìn không ra trong đó có thứ gì kỳ lạ.
Chẳng mấy chốc, một con rắn nhỏ màu đen thừa dịp dưới đáy nước đục ngầu cùng bóng đêm che lấp bò ra khỏi nước, bò lên tảng đá cuội.
Con rắn đen nhỏ này chính là Bạch Chỉ ngụy trang, hắn khống chế thả lỏng cơ bắp, để cho phù sa này bao bọc cơ thể màu trắng của mình tránh né tầm mắt của những kẻ săn mồi trong bóng tối.
Trong đầm thỉnh thoảng vang lên tiếng ếch nhái kêu, ngẫu nhiên có một con cá bơi lội quẫy đuôi làm nước bắn tung tóe, cách đó không xa là hai con bọ ngựa lớn đang giao phối, sau đó một con bọ ngựa nuốt chửng một con khác không phản kháng lại kia vào trong bụng.
Nhìn thấy cái móc sắc bén của bọ ngựa, Bạch Chỉ thấy lạnh cả người, đối với hắn bây giờ mà nói thì loại côn trùng này quá đáng sợ đi.
Bạch Chỉ bò vào trong khe hở của đá cuội, mượn đá cuội che lấp hắn bò ra khỏi mặt nước gần một trượng, mặc dù trên mặt đất rất gập ghềnh nhưng hắn lại không phát ra một tiếng động nào, rồi bơi đến dưới một tảng đá lớn.
Hiện tại trong mắt Bạch Chỉ thì tảng đá này rất là lớn, cũng không thể đoán được diện tích là bao nhiêu, hắn bò xuống dưới tảng đá màu xám này, sau khi dò xét thì phát hiện nơi này chỉ có những con kiến nhỏ sinh sống.
Bạch Chỉ tuy rằng cũng có có chút sợ hãi những con kiến này, nhưng so với những "bá chủ" khác xung quanh mà nói thì nó đã là sinh vật tốt nhất rồi.
Thử nhìn tổ chim gõ kiến trên cây liễu lớn bên kia đi, miệng của chúng có thể mổ chết hoặc thậm chí ăn thịt mình luôn đấy.
Bên cạnh đó, những con cóc lớn thường xuyên nhảy qua nhảy lại giữa các loài thực vật thủy sinh có thể dùng đầu lưỡi cuốn lấy mình và nuốt chửng vào trong bụng.
Ngoài ra còn có rất nhiều cua và tôm sông lớn sống trong các hố bùn bên sông, móng vuốt của chúng đều khiến Bạch Chỉ cảm thấy lạnh run.
Cho nên, đám kiến nhỏ này, thật sự là rất nhân từ, có thể để cho mình có chỗ ở!