"Ầm ầm~"
Sấm sét chợt vang lên, bầu trời trở nên tối tăm đến đáng sợ, vô số đám mây đen che khuất bầu trời, trên bầu trời đen xám thỉnh thoảng lại có rắn sấm lang thang, tiếng sấm thật lớn làm cho dã thú kinh hoàng, uy chấn chim muông, ngay cả Ưng Bằng vương giả trên bầu trời cũng phải nằm trong sào huyệt, không dám mạo phạm thiên uy.
Một trận mưa dông mùa hè đến đúng như dự đoán, cơn mưa như trút nước đã cuốn trôi những ngọn núi xanh thẳm, trong những ngọn núi màu mây đen ở phía xa đã tụ thành những dòng suối, mực nước trong hồ trên núi dâng cao.
Bạch Chỉ nhìn thấy phía xa dường như đã xảy ra một trận lũ quét, cũng không biết có bao nhiêu sinh linh đã chết dưới thiên tai tự nhiên, hoặc là không biết bên ngoài núi có bao nhiêu người thương vong.
Hắn không phải thiện tâm thánh mẫu, hiện giờ đã là loài rắn, đã trở thành một chủng tộc khác với con người. Hắn lo lắng an nguy của nhân loại cũng là lo lắng an nguy của mình.
Sau trận lụt, con người phải trôi giạt khắp nơi, không nhà để về nên không còn cách nào khác là phải lên núi kiếm sống và tồn tại.
Phải biết rằng, trong đại nạn đói vào thời cổ, một người đàn ông gầy trơ cả xương sẽ toàn thân cường tráng, dầu đầy mặt sau khi lên núi một tháng.
Dầu mỡ trên người tự nhiên là lấy được từ dã thú trong núi rừng.
Hơn nữa, sẽ có đại dịch sau trận lụt. Những ngọn núi, vĩnh viễn đều là nơi trú ẩn tốt nhất của nhân loại.
Nếu như loài người vào núi quá nhiều, như vậy khả năng Bạch Chỉ gặp phải con người sẽ càng lớn, một con người đói đến hôn mê nhìn thấy một miếng thịt ở trước mặt hắn, làm sao còn có thể quan tâm là là một con rắn?
Bạch Chỉ trốn trong hốc cây, những cây liễu già gặp nước sẽ không bị chìm, ngoài hốc cây lại lầy lội không chịu nổi, trong hốc cây thì khô ráo ấm áp, hắn lại bò ra khỏi hốc cây.
Bởi vì ngay ngày hôm qua Bạch Chỉ đã vượt qua thời kỳ bịt mắt, hắn muốn lột xác.
Bạch Chỉ trong mưa lớn quấn lấy cành cây liễu to lớn, năm tháng đã để lại lớp vỏ sần sùi trên cây liễu, hiện giờ là vũ khí sắc bén để Bạch Chỉ lột da.
Cả người hắn ngứa ngáy không thôi, ngứa đến tận xương tủy làm cho người ta phát điên lan khắp cơ thể.
Trong cơn mưa xối xả, Bạch Chỉ liều mạng quấn lấy cành liễu khô, điên cuồng ma sát lên vỏ cây già nua xù xì để giảm bớt cảm giác ngứa ngáy của mình.
Ngoài núi mưa gió dữ dội, sấm sét đâm thủng bầu trời, cây liễu già trên núi bị rắn trắng quấn cành, mưa bão càng lúc càng dữ dộ, bạch xà càng ngứa ngáy, mưa gió mịt mù, chim muông không ngừng, uy lực mãnh liệt tràn ngập biển cả, uy lực rung chuyển như sấm. Bỗng chốc mây tan, vẫn thấy mặt trời lặn về phía tây.
Sấm sét cuồn cuộn trên bầu trời đã dừng lại, cơn mưa mùa hè đã tạnh, hoàng hôn mờ ảo và rực sáng. Sau cơn mưa, núi non như được khoác lên chiếc áo mới, bạch xà lại lột bỏ lớp da cũ.
Mưa gió mệt mỏi, sấm sét đã dừng lại, Bạch Chỉ cũng mệt nhoài nằm úp sấp trên cành liễu, cả người hắn ướt đẫm hoặc có lẽ là mồ hôi cũng có thể là mưa sương, thế nhưng sau cơn mưa cơ thể hắn lại dài ra.
Trải qua lần lột da thứ hai, Bạch Chỉ rốt cuộc cũng dài đến ba thước! Cũng chính là gần một mét.
Sau hơn hai tháng trưởng thành, Bạch Chỉ đã trở thành một con rắn.
Thân hình hắn dài nhỏ, toàn thân trắng như ngọc, trong trẻo duyên dáng như ánh trăng đẹp, nếu có ai thích rắn, sẽ yêu mến ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Hai chiếc răng nanh độc trong miệng Bạch Chỉ cũng lần nữa mọc dài ra, thậm chí hắn còn cảm thấy mình có thể thông qua cơ bắp điều khiển tuyến nọc độc, trực tiếp phun ra nọc độc!
Ngoài ra, sức mạnh cũng mạnh mẽ hơn một chút và khả năng kiểm soát cơ thể cũng được nâng cao thêm một bước.
Nhưng cho đến hiện tại, vẫn chưa có điều gì kỳ diệu xảy ra.
Mà viên ngọc hồng Bạch Chỉ đang nghĩ đến cũng không có gì bất thường, hiện tại hắn vẫn chưa có dấu hiệu biến thành yêu quái.
Cho dù sau khi thành yêu có lẽ sẽ bị Phật tăng đuổi giết như Trần công tử kia, nhưng đây là con đường duy nhất đế Bạch Chỉ có thể trường sinh.
Bạch Chỉ cắn chặt vào lớp da rắn đã lột của mình ném xuống cây liễu, sau đó bò xuống cây liễu, ngậm lớp da rắn rồi bơi trong lớp bùn mới sau cơn mưa đến dưới tảng đá lớn, ném lớp vỏ rắn đã lột của mình trước cửa hang ổ hàng xóm.
Mặc dù một cơn mưa lớn đã làm cho những con kiến này chật vật không chịu nổi, nhưng Bạch Chỉ vẫn biết làm việc tốt với hàng xóm.
Lớp da rắn đã lột của hắn, tuy rằng không có dinh dưỡng gì, nhưng đối với kiến mà nói vẫn có thể ăn được.
Hắn không dám vứt lớp da rắn đã lột lung tung vì sợ mùi hôi sẽ thu hút sinh vật đáng sợ nào đó, cho nên cho những hàng xóm này ăn vẫn là tốt nhất.
Bạch Chỉ lại lao xuống bùn, một lần nữa biến mình thành một con rắn đen, sau đó lao vào trong đầm nước, bắt đầu nghĩ đến bữa tối của mình.
Do vừa mới qua cơn mưa lớn, nước trong đầm dâng cao, các loại cá vui vẻ nhảy lên, thậm chí ngay cả con cua ngốc cũng đến mép nước để khoe tám cái chân của mình.
Bạch Chỉ tự động bỏ qua con cua, cách đây không lâu hắn đã tò mò nuốt một con cua, không chỉ mùi vị khó ăn mà còn khó tiêu, thậm chí làm cho dạ dày hắn đau.
Nhìn tới nhìn lui, hắn nhìn thấy một cá trắm đen vừa to vừa béo!
Cá trắm đen sau khi trưởng thành có thể dài đến khoảng một mét, một số cá thể dị thường thậm chí có thể dài tới hai mét. Thịt thơm ngon, cơ thể mạnh mẽ, thân có hình trụ, rất thuận tiện nhất cho hắn nuốt chửng.
Mà đầu cá trắm đen này rõ ràng là một con cá mới sinh vào mùa hè này, hiện tại đã lớn tới gần 40 cm!
Một con cá to như vậy, nếu hắn ăn được thì ước chừng ba năm ngày không cần săn mồi nữa.
Đây chính là con mồi lớn nhất mà hắn nhìn trúng cho đến nay. Và vẫn chưa từng khiêu chiến qua.
Lần này Bạch Chỉ không giấu mình để săn mồi, mà là thảnh thơi bơi đến gần con cá trắm đen, giả vờ như không có mục đích, cá dưới đáy nước nhìn thấy Bạch Chỉ liền tự động nhường đường, nhưng con cá trắm đen đang trưởng thành này lại vui vẻ không sợ hãi.
Nó có thân thể to gần bốn mươi cm, tuy rằng Bạch Chỉ dài hơn nó một chút, nhưng cá trắm đen có hàm răng sắc bén thậm chí ngay cả sò hến có lớp vỏ cứng chắc nó cũng có thể cắn nát.
Bạch Chỉ nghĩ thầm, đây có lẽ chính là con cá nghé mới sinh không sợ rắn nha.
Một cá một rắn cách nhau không quá một mét, gặp nhau trực diện, sau đó mạnh ai nấy bơi tỏ vẻ không can thiệp lẫn nhau, nhìn như rất hài hòa.
Nhưng khi đầu rắn của Bạch Chỉ đến gần đuôi cá trắm đen, đột nhiên quay đầu lại lao thẳng tới, cắn vào đuôi cá.
Cá trắm đen lập tức bị đau, đuôi cá đột nhiên quẫy lên thiếu chút nữa hất Bạch Chỉ bay ra ngoài, quả nhiên cá trắm đen sức lớn không phải là trò đùa.
Bạch Chỉ vội vàng thừa dịp cá trắm đen đang vùng vẫy chống cự cắn nát vảy cá, sau đó dùng răng nanh tiêm nọc độc vào cơ thể nó, rồi tiến lên quấn quanh thân cá trắm, đầu rắn ngẩng cao nhắm ngay đầu cá trắm đen đang điên cuồng vùng vẫy cắn xuống, cắn trúng mắt cá của nó, từng dòng máu tươi hòa tan trong nước, cá trắm đen điên cuồng đong đưa thân thể giãy dụa giống như ngựa hoang mất cương, thậm chí ngay cả Bạch Chỉ cũng bị hất văng ra ngoài.
Nhưng cũng bởi vì cá trắm đen chống trả quyết liệt, dẫn đến độc tố trong cơ thể nhanh chóng lan ra khắp cơ thể, tốc độ bơi trong vòng vài mét càng ngày càng chậm.
Lúc này, Bạch Chỉ lại quấn lấy nó, cơ bắp toàn thân căng cứng, chờ đến khi cá trắm đen đuối sức mới bắt đầu nuốt từng phần từ đầu vào bụng.
Chỉ là sau khi nuốt xong, Bạch Chỉ cảm thấy thân thể cồng kềnh không chịu nổi, thậm chí ngay cả bơi trong nước cũng có chút khó khăn.
Con mồi lần này, thật sự là quá lớn, hắn ăn quá no.
Với tình hình này đừng nghĩ là bò lên cây, hắn chỉ có thể chậm rãi bơi trở lại trong động bùn dưới tảng đá lớn, nghỉ ngơi một đêm chờ ngày hôm sau lại xem có thể trèo bò lên trên cây hay không.
Chỉ là, sau mùa hè đã dần chuyển sang mùa thu, một trận mưa thu đến đều mang theo cái lạnh, ban đêm Bạch Chỉ bị hơi ẩm ướt cùng đêm lạnh khiến cả người cứng đờ, ý thức chậm chạp, máu trong cơ thể cũng lạnh đi.
Mùa thu, thực sự đang đến!