Bạch Chỉ lần thứ hai bò trở lại trong hang bùn của mình, quay đầu đánh giá thân thể, dài tới hai thước [1], cũng chính là sáu mươi phân, độ dày cũng đạt tới kích thước bằng ngón tay cái của người lớn.
[1] thước Trung Quốc (đơn vị đo chiều dài, bằng 1/3mét)
Loại rắn như vậy tuy rằng vẫn có rất nhiều kẻ thù tự nhiên, nhưng đã không còn dễ dàng giống như rắn con, ngay cả bọ ngựa, cua cũng sẽ sợ hãi.
Ít nhất, nguy cơ sinh trưởng của hắn trong đầm nước này giảm đi rất nhiều.
Bạch Chỉ xoay người lại, rơi vào giấc ngủ say.
Lột xác vừa rồi hao hết khí lực, hắn thật sự quá mệt mỏi!
Mà tấm da rắn đã lột ra của hắn cũng dần dần bị cháy xém dưới ánh mặt trời.
Dù sao nhiệt độ đá cuội mùa hè khủng khiếp đến mức ngay cả trứng gà cũng có thể nướng chín, bởi vậy những mối nguy hiểm mà Bạch Chỉ không nghĩ tới cũng đã bị ánh mặt trời loại bỏ trong vô hình.
Vì một số sinh vật có thể dựa vào mùi của vỏ rắn lột mà tìm được chủ nhân của nó.
......
Đợi đến khi ánh mặt trời hơi yếu đi, Bạch Chỉ mơ hồ tỉnh lại, hắn vặn vẹo uốn éo đầu rắn, phun ra lưỡi rắn cảm ứng hoàn cảnh bên ngoài một chút, sau đó vặn vẹo thân rắn bơi vào trong nước, săn mồi, đây là tập tính vô tận của các loài sinh vật.
Trong bụng đã không còn dinh dưỡng, cần con mồi mới để lấp đầy bụng!
Lúc này đây, Bạch Chỉ tràn đầy tin tưởng, hơn nữa nỗi sợ hãi trong lòng đối với sinh vật dưới nước cũng nhỏ đi rất nhiều.
Không chỉ bởi vì hắn lớn lên, mà còn bởi vì trong miệng hắn mọc ra hai cái răng độc!
Bạch Chỉ là một con rắn độc!
Hơn nữa dựa theo lẽ thường, rắn có màu sắc càng tươi sáng thì độc tính càng mạnh. Thân thể trắng nõn sáng ngời này của Bạch Chỉ cũng cho thấy độc tính của hắn không hề nhẹ!
Đương nhiên, trên thân thể màu trắng bây giờ là từng lớp bùn đen và có mùi rất khó ngửi.
Khứu giác của Bạch Chỉ vẫn rất nhạy bén, mùi bùn này truyền vào trong khoang mũi của hắn, sau đó truyền đến trong não rắn nói cho hắn biết mùi này rất thối!
Nhưng để tồn tại, mùi hôi thối một chút thì có sao?
Đã trở thành một con rắn, còn muốn ngoại hình giống như con người? Như vậy chỉ biết tự tìm đường chết mà thôi
Cạnh tranh sinh tồn, kẻ phù hợp mới có thể sinh tồn! Sự tàn bạo của thiên nhiên không bao giờ thiếu động vật để chứng minh.
Bạch Chỉ thu hồi tư tưởng, ánh mắt nhìn các loại sinh vật lui tới trong nước, tìm kiếm con mồi.
Một con cua lớn mang theo cặp càng vụng về bơi lội, Bạch Chỉ không hề hứng thú. Tuy rằng hôm nay hắn không sợ cua, nhưng nếu bắt cua rất có thể sẽ bị thương, cặp càng kia cũng không phải chỉ để bài trí.
Mà động vật hoang dã, một khi bị thương, nó sẽ cực kỳ dễ chết.
Mấu chốt là, cua đều là vỏ, ít thịt!
Bạch Chỉ bây giờ cũng không đi lục tìm ốc đồng trong bùn cát nữa, ăn vào quá khó tiêu hóa, dinh dưỡng quả thật quá ít.
Sau này hắn muốn ăn cá tôm!
Tôm sông lớn cũng không động vào, chỉ ăn tôm nhỏ, hoặc tép ngon cũng đã thỏa mãn.
Loài cá, mặc dù có gai nhưng thịt rất nhiều, một con cá có thể đáp ứng tiêu thụ của mình trong hai ngày.
Một con cá có vảy sáng lấp lánh thận trọng bơi qua trước mắt Bạch Chỉ, con cá này là loài cá trắm cỏ phổ biến ở sông nước ngọt, là loài cá ăn tạp, đầu to bằng bàn tay trẻ con, đối với Bạch Chỉ mà nói tuyệt đối là một bữa ăn thịnh soạn!
Bạch Chỉ lẳng lặng chờ đợi, nơi hắn lựa chọn địa điểm đi săn chính là nơi thực vật thủy sinh tươi tốt nhất trong vùng nước nông này, đồng thời là nơi ưa thích của các loài cá ăn cỏ.
Con cá trắm cỏ này cảnh giác hồi lâu, rốt cuộc nhịn không được hấp dẫn đong đưa thân cá bơi tới, miệng cá vừa mở ra liền kẹp lấy một mảnh bèo non vào bụng.
Bạch Chỉ cũng không vội vã ra tay, chỉ khi con mồi ăn vui vẻ nhất mới là thời khắc buông lỏng cảnh giác nhất của chúng.
Thấy không có kẻ săn mồi nào xuất hiện, con cá trắm cỏ nhỏ mới thoải mái ngấu nghiến từng chiếc lá cỏ dưới nước.
Bạch Chỉ chậm rãi cong cả người lên, lấy trọng tâm di chuyển tới lui, hắn nhắm đúng thời điểm, đuôi rắn đột nhiên phát lực, thân rắn đồng thời lao ra, giống như một mũi tên sắc nhọn bắn về phía cá trắm cỏ còn chưa kịp phản ứng, một ngụm cắn xuyên qua vảy cá, rót vào độc rắn.
Cá trắm cỏ đột nhiên bị dọa một cái, vội vàng hung hăng quẫy đuôi muốn cho tên gia hỏa dám xuống tay với nó một cái vung đuôi.
Nhưng thân rắn của Bạch Chỉ mang theo lực xỏ xuyên, vả lại thân rắn uốn lượn linh hoạt tránh thoát đuôi cá phản kích, thân rắn nhanh chóng quấn lấy thân cá, toàn thân phát lực co rút gắt gao siết chặt cá trắm cỏ đang kịch liệt giãy dụa.
Cá và rắn quấn lấy nhau, không có sức nổi và từ từ rơi xuống đáy cát, cá trắm cỏ vẫn không chịu thua, liều mạng quẫy đuôi và thân mình hòng thoát khỏi vòng vây của con rắn.
Nhưng đối với cá không có móng vuốt và bàn tay sắc nhọn, khi rắn quấn lấy chúng, chúng đã được định trước là trở thành thức ăn.
Con cá trắm cỏ này dần dần kiệt sức, độc tố trong cơ thể phát tác, đại khái qua một hai phút liền ngừng giãy dụa.
Bạch Chỉ cũng không dùng hết toàn lực quấn quanh ép sát như rắn bình thường, tuy rằng như vậy có thể giết chết con mồi nhanh hơn, nhưng khí lực toàn thân dùng cho lúc đi săn, trong mắt các sinh vật khác ngươi cũng trở thành thức ăn.
Đây là luật sinh tồn mà Bạch Chỉ nhớ kỹ: không bao giờ để lộ tất cả sức mạnh trước mắt kẻ thù.
Bạch Chỉ há miệng, hàm trên mở ra đến lớn nhất, từ đầu cá trắm cỏ bắt đầu chậm rãi nuốt vào bụng.
Bởi vì con cá này đối với thân thể của hắn mà nói thật sự có hơi lớn, cho nên Bạch Chỉ nuốt phải mười phút mới ăn xong.
Loài rắn đang ăn uống là một bốn trong thời khắc suy yếu nhất có thể mất mạng.
Khoảnh khắc chết người đầu tiên, khi ngủ đông.
Khoảnh khắc chết người thứ hai, toàn bộ quá trình lột da.
Thời khắc trí mạng lớn thứ ba, chính là thời điểm Tết Đoan Ngọ trong truyền thuyết.
Khoảnh khắc chết người thứ tư, khi đang nuốt con mồi.
Thứ ba, đối với Bạch Chỉ bây giờ mà nói, còn quá xa xôi, nhưng việc đề phòng trước bất cứ lúc nào cũng là điều đúng đắn.
Bạch Chỉ nuốt xong thức ăn, sau đó thảnh thơi không lo lắng dẹp đường hồi phủ, thậm chí còn đè chết mấy con hàng xóm nhỏ.
Hiện giờ đang là mùa nóng bức, Bạch Chỉ căn bản không cần phơi nắng lưu thông máu ấm người, ăn no thì phải nghỉ ngơi, đây là một trong những bí ẩn trường thọ của loài rắn.
Nắng nóng khó nhịn, dưới tảng đá khổng lồ này lại là một chỗ hóng mát dễ chịu, nhiệt độ thích hợp, gió ấm thổi tới, Bạch Chỉ mắt ngái ngủ.
Khi mơ mơ màng màng, hắn hình như nhìn thấy xa xa có một bóng dáng thật lớn từ xa đến gần.
Bạch Chỉ đột nhiên tỉnh táo lại, nhìn kỹ lại, lại là một con rùa khổng lồ từ trong nước bơi ra.
Đó là một con rùa lớn! Ước chừng có ba con rùa dài như hắn, gần hai thước, chẳng lẽ là thành tinh sao?
Hơn nữa, rùa là động vật ăn tạp, một số loài rùa thậm chí còn chuyên ăn thịt, tính khí hung dữ.
Bạch Chỉ trong lúc cuống quít chỉ có thể co người vùi sâu vào hang bùn, trơ mắt nhìn con rùa khổng lồ kia trèo lên tảng đá nơi hắn trú ẩn.
Sau đó, con rùa khổng lồ không động đậy nữa, nằm trên tảng đá lặng lẽ phơi nắng.
Trong lòng Bạch Chỉ hiện lên vô số ý nghĩ, lại không ngờ cái gì cũng không phát sinh, giống như người ta căn bản không thèm để ý mình.
Trách không được gần đầm nước này không có động vật ăn thịt cỡ lớn, thì ra có một yêu quái ở chỗ này nha.
Thế nhưng điều này cũng làm cho trong lòng Bạch Chỉ buông lỏng, tối thiểu yêu quái này thoạt nhìn tương đối ôn hòa, lại có thể trấn trụ một phương bình an này, không đến mức có các loại nhân vật đáng sợ như chim ưng.
Bạch Chỉ chỉ cần không trêu chọc vị "lão nhân gia" này, hắn cũng là động vật, hắn cũng không phải là người, động vật không làm thức ăn cho nhau hòa thuận ở chung cũng không phải là không có khả năng.
Con rùa già nằm trên tảng đá lớn, rùa già duỗi đầu ra, một đôi mắt đục ngầu nhìn vào ánh nắng mặt trời đang dần dần ngả về phía tây, tắm mình dưới ánh mặt trời, tĩnh lặng già nua như năm tháng.
Bạch Chỉ cũng không còn buồn ngủ, chỉ có thể nằm trong động chờ đến khi mặt trời lặn, lão rùa mới ung dung bước xuống đầm, bơi đến chỗ sâu trong nước.
Đợi lão rùa rời đi, Bạch Chỉ cẩn thận lần đầu tiên trèo lên tảng đá lớn, hắn trong nháy mắt đã bị cảnh tượng ngoài núi mê hoặc.
Chỉ thấy núi non vờn quanh mặt trời lặn, những đám mây đỏ tô điểm cho những ngọn đồi xanh, những con chim bay trên bầu trời, dương liễu lả lướt dưới đầm.
Bạch Chỉ lần đầu tiên có kỳ vọng về tương lai, hắn muốn có một ngày nào đó có thể leo núi, ngắm biển cả, lên chín tầng trời, ôm ánh trăng, dạo chơi nhân gian, ngắm hồng trần.
Thưởng thức khắp giang sơn vạn dặm, bơi khắp nhân gian muôn đời. Nhưng ta vẫn ở chỗ cũ.