Người đàn ông đó chưa bao giờ trả phòng, phòng 2218 chính là lãnh địa chuyên dụng của anh.
Cố Nhược Hy cười vui vẻ.
Ông trời phù hộ, có hy vọng tìm lại nhẫn rồi.
Đi về phía thang máy, muốn đi tầng 22 tìm nhẫn, nhưng nhân viên lại rất khách khí mà ngăn cô lại.
“Xin lỗi tiểu thư, có thẻ phòng mới được lên lầu.”
Cố Nhược Hy mặc áo thun quần bò, vô cùng bình thường nên không được phép bước vào kiểu khách sạn cao cấp thế này.
Ngày đó cô có thể vào đều là nhờ váy đen dài hàng hiệu, còn có chiếc nhẫn kim cương trên sợi dây chuyền.
Cố Nhược Hy nghiến răng, hỏi nhân viên: “Nếu tôi đặt phòng ở tầng 22 thì cần bao nhiêu tiền?”
Nhân viên đánh giá cô, buồn cười nói: “Lầu 22 là phòng tổng thống cao cấp nhất của khách sạn.
Một đêm thế nào cũng phải hai ba mươi vạn.
Tiểu thư, cô đừng đùa với tôi nữa.”
“Trời ơi, nhiều như vậy!” Cố Nhược Hy biết chỗ này đắt đỏ nhưng không ngờ ở một đêm lại đắt như vậy.
Cô cũng từng thấy căn phòng xa hoa của người đàn ông đó, giống như mỗi vật trang trí đều phát sáng.
Nhưng…
Một đêm nhiều tiền như vậy cũng xa xỉ quá rồi.
Cố Nhược Hy chỉ đành quay người, đi ra khỏi khách sạn.
Đứng bên ngoài nhìn rất lâu, nhìn từng chiếc xe sang trọng ra vào rồi thở dài.
Không thể tiếp cận tầng 22 thì cô không thể gặp người đàn ông đó, không thể đòi lại nhẫn kim cương.
Không tìm được nhẫn kim cương thì bố nhất định sẽ không chịu thôi.
Cô đi xung quanh đèn đường một vòng, vắt óc cũng không nghĩ ra cách gì hay.
Lúc này một chiếc xe Lincon dài sang trọng từ từ chạy vào khách sạn Hoàng Thành, người trong xe vô tình nhìn thấy Cố Nhược Hy đang mất tập trung dưới đèn đường, hơi nheo mắt lại.
Bóng dáng yếu ớt đó, hình như hơi quen mắt.
Một cái nhìn ngắn ngủi, không gợi lại quá nhiều ký ức cho anh.
“Boss, đây là bệnh án của tiểu thư vừa được gửi từ bệnh viện nước ngoài tới.” Triệu Mặc đưa văn kiện trọng laptop qua cho Lục Nghệ Thần xem.
Lục Nghệ Thần nhìn sơ một cái, gật đầu: “In ra, ngày mai đưa cho viện trưởng bệnh viện Khang Thọ.”
“Vâng, boss.” Triệu Mặc khẽ đáp, lại nói: “Tô tiểu thư… gọi điện cho ngài nhưng gọi mãi không được liền gọi tới công ty, hỏi sáng mai boss có thể cùng ăn sáng không?”
Lục Nghệ Thần trầm mặc một giây, nói: “Không, sau này điện thoại của cô ta không cần nhận.”
“Vâng!”
Lục Nghệ Thần xuống xe, không kìm được mà quay đầu lại, nhìn về Cố Nhược Hy đang không ngừng quay tròn dưới đèn đường, anh nheo mắt lại, quả thực không nghĩ ra từng gặp ở đâu, anh ra hiệu với Triệu Mặc, Triệu Mặc liền hiểu ý, đi về phía Cố Nhược Hy.
Lục Nghệ Thần quay người đi vào khách sạn.
Nhân viên khách sạn đồng loạt cung kính cúi người.
Còn giám đốc Lưu của khách sạn thì ôm bảng thành tích mấy tháng gần đây đã được chỉnh sửa xong, vừa đi cùng Lục Nghệ Thần vào thang máy, vừa dè dặt báo cáo.
Thang máy lên thẳng tầng 22.
Lục Nghệ Thần nghe giám đốc Lưu báo cáo, trầm mặc hai giây khiến giám đốc Lưu cảm thấy ngày dài như năm, im lặng đổ mồ hôi lạnh.
Đến tầng 22, cửa thang máy mở ra.
“Tôi không hy vọng thành tích tháng sau vẫn tệ như vậy.” Âm thanh của Lục Nghệ Thần rất nhạt nhưng lại khiến người ta thấy vô cùng áp lực.
“Vâng, boss! Tôi nhất định sẽ đề ra phương án nâng cao thành tích.” Giám đốc Lưu vội đảm bảo.
“Sáng mai đưa phương án tới phòng làm việc của tôi.”
“Sáng mai…” Có phải quá gấp không?
“Không làm được?” Lục Nghệ Thần nhìn thẳng vào giám đốc Lưu, dọa cho ông ta vội lắc đầu.
“Sáng mai nhất định sẽ đưa qua ạ.” Giám đốc Lưu cúi đầu, da đầu tê rần, trong lòng chỉ hét lên, boss là cấp trên khó hầu nhất mà ông ta từng gặp.
Lục Nghệ Thần nhìn người canh gác thang máy một cái: “Góc trái trong cùng có bụi, nhân viên quét dọn thang máy, tính lương, có thể về nhà rồi.”
Lục Nghệ Thần bước lớn ra khỏi thang máy, đi về phía phòng mình, 2218.
“Vâng vâng, sẽ đi xử lý ngay ạ.” Chân giám đốc Lưu không khỏi run lên, vội ấn nút thang máy, chạy trốn khỏi nơi này.
Triệu Mặc đột nhiên xuất hiện dưới ánh đèn đường, làm Cố Nhược Hy giật cả mình.
“Anh có chuyện gì sao?” Cô nhíu mày nhìn người đàn ông tuấn tú mặc vest chỉnh tề này.
Triệu Mặc cười xã giao, thấy hơi thất lễ, cũng hơi ngại mà nói: “Nếu tiểu thư không có chuyện gì thì có thể đổi chỗ khác… để nghịch đèn đường không?”
Cố Nhược Hy ngẩng đâu nhìn xung quanh, cũng không thấy mình cản trợ việc gì: “Đèn đường chỗ này có chủ sao?”
“…” Triệu Mặc ngẩn ra, hơi ngại, vẫn là nói khéo: “Chỗ này là khu vực xung quanh khách sạn của chúng tôi.”
“Là chỗ gần khách sạn các anh thì sao?” Cố Nhược Hy nghĩ không hiểu, anh ta muốn nói gì.
Triệu Mặc cười thất lễ, anh hiểu ý của boss, không thích người bình thường đi lại gần khu vực khách sạn, tránh ánh hưởng tới địa vị của khách sạn ở trong lòng khách quý.
Nơi mà người xã hội thượng lưu ra vào không cho phép người bình thường xuất hiện.
Họ không thích giới của họ bị người hạ đẳng làm bẩn.
Triệu Mặc cũng không đồng ý nhưng không thể không làm theo.
“Tiểu thư, cô không cảm thấy trong những thiên kim tiểu thư và quý phu nhân sang trọng ra vào khách sạn, cô rất lạc loài sao?”.
Danh Sách Chương: