Cố Nhược Hy liền chạy đến giúp anh lót gối sau lưng, thế nhưng cô lại vô tình đụng trúng vét thương sau lưng của anh làm anh đau đến kêu ra tiếng.
“Tôi làm đau anh rồi sao? Thật xin lỗi, tôi quá vụng về rồi.” Cô vội xin lỗi nhưng lại phát hiện có gì đó không đúng: “Viêm ruột thừa phải mở ở phía trước chứ nhĩ?”
“Tôi ngồi lâu quá nên đau eo thôi.” Anh nhàn nhạt trả lời, ra hiệu cho Cố Nhược Hy đi rót một ly nước cho anh.
Cố Nhược Hy vội vàng rót một ly nước qua.
“Quá nóng rồi!” Anh nhăn mũi bắt bẻ.
“Để tôi thổi giúp anh!”
“Đừng thêm nước miếng của cô vào trong.” Anh tối sầm mặt nhìn cô, mang theo chút ghét bỏ.
Cố Nhược Hy lập tức che đi cái miệng định thổi của cô, dùng tay quạt quạt ly nước nóng.
Anh liếc trộm ánh mắt soi mói của anh, trong lòng thầm oán bản tính khó chiều của anh.
Lục Nghệ Thần quan sát bộ dạng nghe lời khi bị anh quở trách của cô, chợt cảm thấy cô rất đáng yêu.
Cô cầm ly nước đã nguội bớt đặt vào tay anh, anh vuốt vuốt ly nước rồi lắc đầu, bất mãn nói: *Có chút nguội rồi.”
Nhược Hy tức giận chu môi: “Anh thật khó hầu hạ.”
Lục Nghệ Thần nhướng mắt: “Ai dô, tính khí cũng không nhỏ.
Cô dùng thái độ này đẻ đối xử với ân nhân cứu mạng đó sao?”
Cố Nhược Hy lấy lại chiếc ly trong tay anh, đổ đi nửa ly nước ấm rồi thêm chút nước nóng vào.
Sau khi cô cảm thấy nhiệt độ tạm ổn thì đặt ly xuống tủ đầu giường, thế nhưng anh càng bắt mãn hơn.
“Thái độ của cô chính là qua loa, tôi chỉ uống nước ấm bốn mươi độ.”
Cố Nhược Hy dùng sức gật gật đầu rồi tìm kiếm khắp phòng.
“Cô tìm gì vậy?” Anh hiều kỳ hỏi.
“Nhiệt kế, đo nhiệt độ xong mới cho anh uống.”
Lục Nghệ Thần lắc lắc đầu, nhất thời cảm thấy phương diện hầu hạ anh của cô thật không có thiên phú, đúng là gỗ mục không thể dùng để điêu khắc.
Anh không để ý đến cô mà tiếp tục phê duyệt tài liệu trên máy vi tính.
Qua một lúc lâu, dường như Cố Nhược Hy vừa nhớ ra một điều gì đó nên mở miệng nói.
“Tôi nghĩ tôi nên trở về rồi, mẹ tôi sẽ rất lo lắng cho tôi.
Tôi còn phải chăm sóc bà nữa.” Nói xong, cô không quan tâm Lục Nghệ Thần đồng ý hay chưa mà đã trực tiếp đi về phía cửa.
Thế nhưng vừa đi đến cửa ra vào thì đã có người bước vào, người đó chính là dì Từ với hộp cơm trên tay.
Cố Nhược Hy sững người, dì Từ chỉ nhìn cô khẽ gật đầu một T0 A ÓC MO SDU+0 1 BH ĐAU sua là VI KhẢ Lộ, : cái rôi yên lặng tiên vào.
Bà sắp xếp xong bàn ăn liên đích thân đặt những món ăn do chính là chế biến lên bàn.
Dì Từ cần thận gắp cà rốt ra khỏi món rau xanh xào, lại loại bỏ hết những đốm dầu nhỏ xíu trong chén canh thanh đạm mới đặt đến trước mặt Lục Nghệ Thần.
Cố Nhược Hy nghiêng đầu nhìn hai người họ, cô vừa oán thầm sự khó chiều của Lục Nghệ Thần vừa suy nghĩ tại sao dì Từ lại nắm rõ sở thích của Lục Nghệ Thần đến vậy.
Hiển nhiên hai người họ đã quen biết từ rất lâu.
Dì Từ là người mà Lục Nghệ Thần phái tới nên cũng không có gì lấy làm lạ, nghĩ vậy cô bèn ra khỏi cửa.
Cô đứng ở cửa số nhìn Lục Nghệ Thần yên tĩnh uống canh, ánh hoàng hôn nhuốm đỏ rọi lên mặt nghiêng tuần mỹ của anh tạo thành mảng tối mảng sáng.
Lúc này trông ngũ quan của anh càng thêm cảm giác góc cạnh.
Cố Nhược Hy phát hiện anh chuẩn bị ngẳng đầu liền chạy đi, trốn về phòng bệnh ở tầng chín của mẹ cô.
Anh trai cô đã trở về phòng bệnh và kể hết chuyện gặp phải ngoài cổng bệnh viện, Dương Thư du truy hỏi Cố Nhược Hy nhưng cô vội cười giải thích: “Bọn họ nhận nhằm người, anh trai không biết đang xảy ra chuyện gì còn tưởng bọn họ muốn chặn đường chúng con.”
“Thật sao?” Máy ngày nay Dương Thư Dung đã nhìn ra được Cố Nhược Hy rất kỳ lạ.
Cố Nhược Hy gấp gáp cầm sách lên đọc, giả vờ không quan tâm: “Chúng con đều là những nhân vật nhỏ bé, làm sao đám ký giả lại chặn đường chúng con được chứ?”
Tối đó, Kiều Mộc Phong đến bệnh viện.
Bọn họ ngồi trên dãy ghé dọc hành lang, ai cũng không nói chuyện mà chỉ im lặng.
“Trả điện thoại lại cho mình đi.
Có một số việc mình phải tự đi đối mặt.” Cố Nhược Hy nhẹ nhàng mở miệng.
“Mình…” Kiều Mộc Phong dừng lại: “Chỉ là mình không biết nên dùng cách nào để bảo vệ cậu.”
“Cậu đã vì mình mà rất nhiều việc rồi.
Cậu không nên bị kéo vào chuyện này.”
“Nhược Hy, mình quyết định rồi.
Mình sẽ tuyên bố cậu là bạn gái của mình.” Đây là lần đầu tiên anh kiên quyết như vậy, mấy ngày nay anh đã chuẩn bị toàn bộ để đứng ra bảo vệ cho Cố Nhược Hy.
“Mộc Phong!” Cố Nhược Hy quay đầu nhìn Mộc Phong, trong ánh mắt anh đều là thâm tình không thể che giấu khiến Cố Nhược Hy chỉ có thể gấp gáp tránh né.
Cô đã quen biết Kiều Mộc Phong từ khi còn nhỏ, gia đình của anh là một gia đình danh môn vọng tộc giàu có bốn đời.
Từ nhỏ thì gia đình anh đã rất nghiêm khắc dạy dỗ, họ vốn không thích anh qua lại với một người tầm thường như cô.
Giờ đây lại xảy ra chuyện này, nêu anh đứng ra bảo vệ cô thì đồng nghĩa với việc chống đối người trong gia đình.
Cô tuyệt đối không thể để Mộc Phong hy sinh như vậy.
“Cậu đừng nhúng tay vào chuyện của mình nữa!” Cố Nhược Hy cầm lấy chiếc điện thoại của mình, lạnh lùng đứng lên.
Kiều Mộc Phong một tay nắm lấy tay cô, tay cô vừa nhỏ lại mềm khiến anh không nỡ buông ra.
Anh nắm thật chặt lấy tay cô, tâm ý thuận theo lòng bàn tay truyền đạt cho cô biết khiến cơ thể cô bỗng nhiên run rầy.
“Có một số thứ, cậu cũng hiểu được.
Tại sao cậu phải giả vờ không nhìn thấy? Mà tại sao mình lại quyết định không nói rõ?”
Kiều Mộc Phong cười khổ một cái rồi đứng lên, anh vẫn chưa buông tay Cố Nhược Hy, thâm tình nhìn cô.
“Nhược Hy, nếu như không xảy ra sự việc kia thì chúng ta…”
Trong giọng nói của anh mang theo đau đón nhàn nhạt: “Sớm đã ở bên nhau rồi.”
Cố Nhược Hy đột nhiên quay lưng, cô chịu đựng một tia đau đớn truyền đến từ vết thương lòng đã lâu, cố gắng nở nụ cười… thế nhưng viền mắt đã đỏ lên..
Danh Sách Chương: