Lục Nghệ Thần là nhân vật thế nào chứ.
Nếu nói Kỳ Thiếu Cần đáng sợ thì Lục Nghệ Thần nào chỉ đáng sợ! Là người không giống như Kỳ Thiếu Cần đều thể hiện hét tất cả cảm xúc lên trên mặt mà sẽ giấu hét tất cả tâm tư trong lòng, như vậy mới thật sự đáng sợ.
“Không có, thật sự không có.” Cố Nhược Hy nói thật nhưng sao mà Kiều Mộc Phong tin được.
“Nhược Hy, mình từng nói sẽ bảo vệ cậu! Cậu hà tất phải chịu uất ức.” Trong giọng nói của anh có thêm tia bắt lực bi thương.
“Mộc Phong, chuyện này vốn không liên quan tới cậu.
Mình không thể kéo cậu vào được.” Cố Nhược Hy nhỏ giọng nói.
“Nhược Hy! Tại sao cậu không cho mình cơ hội bảo vệ cậu!”
Ngữ khí đau lòng của anh khiến tim cô đau nhói.
“Được rồi, Mộc Phong.
Đều đã qua rồi, đừng có vì chuyện này mà không vui nữa.” Cố Nhược Hy ngẳng đầu, kìm nén sự chua xót nơi lồng ngực, còn có khóe mắt cay xè.
Tất cả mọi việc từ đầu Kiều Mộc Phong đều không tham gia vào.
Trò chơi này, trò chơi được nói ra từ miệng Kỳ Thiếu Cần là để báo thù cô, còn có Lục Nghệ Thần.
“Mộc Phong, cậu chỉ là một người vô tội bị liên lụy, không phải là người nên đứng ra thừa nhận trách nhiệm.”
“Bây giờ cậu đang ở đâu?” Kiều Mộc Phong cố chấp hỏi.
Cố Nhược Hy im lặng rất lâu, vẫn quyết định nói: “Trước khi mọi chuyện lắng xuống, chúng ta vẫn đừng nên gặp nhau.”
“Nhược Hy…” Kiều Mộc Phong sốt sắng gọi cô.
“Mình đã đứng ra rồi.
Mộc Phong, đừng để những cố gắng của mình đổ sông đổ bể được không?” Cố Nhược Hy vội cúp máy.
Kiều Mộc Phong lại gọi qua thì trực tiếp tắt máy.
Dựa lên cửa, nắm chặt điện thoại.
Không biết tại sao mà lại run lên, tim cũng không biết tại sao mà lại hơi đau.
Cô và Mộc Phong là bạn bè, vẫn luôn nói với mình như vậy.
Nhưng vẫn bất tri bất giác đánh mất sự thuần khiết ban đầu bởi dự dịu dàng của anh.
Bây giờ muốn đầu hàng bỏ chạy thì tất nhiên sẽ bị thương khắp người.
Hít sâu một hơi, dần dần giải tỏa hết những chuyện không vui trong lòng.
Nhìn vào gương, luyện cười.
Luyện tập nụ cười để nhìn có vẻ không thê thảm, là trạng thái tốt nhất, đối mặt với tất cả mọi người sau này cần đối mặt.
Cuối cùng cũng tìm được độ cong mà mình hài lòng nhất.
Cho dù khóe miệng tê mỏi nhưng vẫn cố gắng duy trì.
Sau đó thở phào môt hơi, lại cười cười, lại thở phào, lại cười cười.
Máy lần như vậy tâm trạng cuối cùng cũng tốt hơn rất nhiều.
Lúc này mới đẩy cửa đi ra.
Lúc cô phát hiện Lục Nghệ Thần đang xị mặt ra ngồi trên giường, nhìn chằm vào cô thì giật mình mà đỗ mồ hôi lạnh.
“Là tôi làm ồn tới anh rồi?” Cô dè dặt hỏi.
Anh lại không nói gì, chỉ có vẻ không vui, nhìn hờ hững nhưng bên trong lại ẳn chứa mây đen dọa người.
Anh không lên tiếng càng khiến cô sợ hãi, không thể nào bình tĩnh được.
“Xin lỗi… làm ồn tới anh rồi.” Cô lè lưỡi, đang định nói anh ngủ tiếp đi thì nghe thấy giọng nói âm trầm như cơn gió âm u của anh vang lên.
“Vì Kiều Mộc Phong nên cô làm như vậy?”
Cố Nhược Hy lại run lên một cái.
Thì ra anh đã nghe thấy hết rồi.
Vò đầu, cười nịnh nọt: “Dù sao thì cậu ấy cũng vô tội mà.”
“Tình cảm sâu nặng nhỉ?” Anh hơi lên giọng, khiến cô nghe rất không thoải mái.
“Quen biết từ nhỏ, tình cảm tất nhiên sâu đậm.” Cô chỉ nói thật.
Không ngờ sắc mặt của anh càng đen hơn, trong đôi mắt đó giống như chứa đựng một con dao nhọn giết người vô hình đang lăng trì cô.
“Thanh mai trúc mã, tình bạn hồn nhiên!” Anh đột nhiên hừ lạnh, khẩu khí càng thêm châm chọc.
Da đầu Cố Nhược Hy tê rần.
Đại não hoàn toàn không qua suy nghĩ liền đáp: “Cũng… cũng có thể nói như vậy.”
Lửa giận của Lục Nghệ Thần triệt để dâng lên đỉnh điểm.
Có những lời muốn gào lên nhưng anh lại nuốt xuống.
Anh đáng tức gì chứ? Chính anh cũng không rõ.
Cố gắng đè nén lửa giận đang cuộn trào trong lòng xuống, không để lửa giận kỳ lạ này phiền nhiễu sự bình tĩnh của anh.
Nhưng vừa nghĩ đến việc cô đứng ra vì Kiều Mộc Phong thì lửa giận lại không thể nào dập tắt.
Tối đó đối thoại của cô và Kiều Mộc Phong ở hành lang anh đã nghe thấy hết.
Nhưng không ngờ vì bảo vệ cậu ta mà cô có thể lựa chọn hủy hoại bản thân.
Cố Nhược Hy lén nhìn anh một cái, thấy sắc mặt âm trầm của anh như bầu trời âm u giăng kín báo thì càng thêm khó hiểu.
Anh rốt cuộc đang tức giận cái gì? Vốn muốn hỏi thử rốt cuộc là đắc tội gì với anh nhưng lời đến bên miệng lại nuốt xuống.
Ngoan ngoãn khép miệng lại, im lặng đứng đó, đợi lời xử phạt của anh.
Đột nhiên anh gầm thấp một tiếng, dọa cho hai bàn chân cô dâng lên cỗ khí lạnh, trực tiếp lan ra toàn thân.
“Ra ngoài!”
Cố Nhược Hy vội cúi đầu, cắn môi quay người đi ra ngoài.
Đứng bên ngoài cửa, lén nhìn Lục Nghệ Thần ngồi trên giường bệnh qua khung kính trên cửa.
Trên khuôn mặt căng chặt của anh đều là mây đen đáng sợ khiên người ta như có thể nhìn thấy được xung quanh anh được bao trọn bởi một lớp sương đen đáng sợ.
Phát hiện anh ngẳắng đầu lên, Có Nhược Hy vội trốn qua một bên.
“Lúc này thì lại rất nghe lời!” Ánh mắt sắc bén của anh nhìn về phía cửa đã không còn bóng dáng của Cố Nhược Hy.
Sắc mặt càng thêm dọa người.
Ngọn lửa bị đè nén nơi lồng ngực chui loạn khắp nơi khiến anh không thể khống chế.
Phiền muộn mà lật chăn ra, không cần thận đụng đến vết thương sau lưng nên chỉ đành yên lặng nằm trên giường.
Cô vì Kiều Mộc Phong mà gánh vác tất cả.
Vậy sao anh phải quan tâm tới chuyện của cô nữa!.
Danh Sách Chương: