Cố Nhược Hy giống như bị tẩy não, cảm thấy anh nói vô cùng có lý liền vội nói cho anh biết hộ khẩu của cô để ở đâu.
Anh hài lòng gật đầu, tiếp tục ra lệnh: “Mau đi tắm.”
Truyền đến tiếng gõ cửa, Lục Nghệ Thần ra mở cửa.
Đưa chìa khóa cho Triệu Mặc, bảo anh ta đi lấy hộ khẩu của Có Nhược Hy.
Lấy túi quần áo từ trong tay của Triệu Mặc đang kinh ngạc không thôi, nói thêm một câu rôi đóng sập cửa lại.
“Đi nhanh về nhanh, đừng làm chậm trễ giờ tốt lúc 8 giờ.”
Cố Nhược Hy thay một bộ váy trắng đến đầu gối.
Chiếc váy ren cao cấp thủ công, ôm trọn lấy cơ thể tuyệt vơi của cô giống như công chú trong truyện cổ tích.
Xinh đẹp khiến Cố Nhược Hy nhìn mà có một khoảnh khắc ngắn người.
Anh thừa nhận, Cố Nhược Hy không phải là mỹ nữ, nhưng khí chất thuần khiết trong sáng đó khiến một người lăn lộn thương trường nhiều năm như anh lại có cảm giác bình yên thoải mái.
Anh rất thích hơi thở tươi mới trên người cô.
Tám giờ sáng.
Cục dân chính vừa mở cửa liền ngênh đón đôi tình nhân khiến mọi người kinh ngạc là hai người họ.
Lục Nghệ Thần vẫn luôn nắm chặt lấy tay Cố Nhược Hy.
Một trắng một đen, màu sắc đối lập rõ ràng trở thành phong cảnh đẹp mắt nhất.
Khi hai cuốn sổ đỏ đặt trước mặt hạ thì Cố Nhược Hy vẫn chưa hiểu được rõ.
Nhân viên cục dân chính đều lấy điện thoại ra chụp ảnh họ.
Lục Nghệ Thần khác với bình thường.
Không những không thấy phản cảm mà còn đặt tay lên vai Cố Nhược Hy, thoải mái nhìn vào ống kính đối diện.
Mãi đến khi đi ra khỏi cục dân chính, Cố Nhược Hy vẫn đang lâng lâng, không tập trung.
Không biết Lục Nghệ Thần dừng lại từ lúc nào, khiến cô đâm thẳng lên người anh.
“Vui quá nên không biết nhìn đường nữa?” Anh ung dung nhìn vào Cố Nhược Hy còn đang ngơ ngác.
Cô phản ứng lại, lắc đầu: “Sao tôi cảm thấy mình hình như là không trâu bắt chó đi cày vậy? Cứ như vậy liền bị anh ép mua ép bán.”
Lục Nghệ Thần nhíu máy: “Bây giờ em không có quyền hối hận.
Tin chúng ta kết hôn, tôi đã gửi cho phóng viên rồi.
Em chỉ cần nhớ, từ giờ trở đi, trên mặt em phải luôn giữ nụ cười.
Những vẻ mặt khác quên hết đi.
Đặc biệt là lúc ở bên tôi, muốn cười thì phải cười cho hạnh phúc.”
“Nhưng tôi…” Cố Nhược Hy mặt mày nhăn nhó: “Bây giờ căn bản không cười ra được.”
Chỉ có kinh ngạc.
“Em đừng quên, tôi là vì em.
Em bắt buộc phải phối hợp với tôi.”
Mắt Cố Nhược Hy long lanh nhìn anh, rõ ràng thấy mình đã bị bán đi nhưng vẫn không thể không cảm ơn anh.
Thỏ con non nớt quả nhiên không thể đấu với gian thương, nếu không sẽ bị chơi rất thảm.
Lục Nghệ Thần đột nhiên ôm lấy bờ eo thon của cô, dán chặt lên lồng ngực anh.
Cố Nhược Hy muốn đẩy anh ra, cuối cùng lại buông tay.
Ngược lại lại ôm lấy eo anh.
Vì đang có một đám phóng viên đang xông qua phía họ như chạy thi một trăm mét.
Cố Nhược Hy hơi hoảng, phát hiện bàn tay lớn hơi sít chặt lại thì cô cười càng dịu dàng hơn, vẻ mặt ngọt ngào mà khẽ nói với anh.
“Đều nghe theo anh.”
“Đây mới là vợ ngoan.” Anh sủng nhược mà hôn lên môi cô.
Dưới ánh sáng ống kính điên cuồng chớp nháy, nụ hôn càng thêm nồng nàn.
Cố Nhược Hy kinh ngạc mà trừng lớn mắt, má liền đỏ bừng lên.
Vợ…
Anh vậy mà lại gọi cô là vợ, không phải là nghe nhằm rồi chứ?
Lục Nghệ Thần không trả lời bất kỳ câu hỏi nào của phóng viên.
Thấy bọn họ cũng chụp được kha khá rồi thì ôm Cố Nhược Hy lên xe dưới hộ tống của vệ sĩ.
Hiện trường hỗn loạn phía sau đều ném lại cho Triệu Mặc đến giờ vẫn chưa hoàn hồn lại..
Danh Sách Chương: