Mục lục
Thiên Giá Sủng Nhi: Vợ Mới Của Tổng Tài
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Cố Nhược Hy xông ra bệnh viện thì trông thấy Kỳ Thiếu Cẩn đang đứng hút thuốc bên một chiếc Lamborghini.
“Anh lại tìm tôi làm gì?” Cô hoàn toàn không có tâm trạng nói chuyện đàng hoàng với anh ta nữa, trực tiếp trách vấn: “Rốt cuộc anh muốn làm gì? Mẹ của tôi phải khó khăn lắm mới được phẫu thuật, anh còn muốn giở thủ đoạn gì nữa?”
Sắc mặt của Kỳ Thiếu Cần càng thêm âm trầm, anh ta vứt đầu thuốc xuống đất rồi kéo Cố Nhược Hy lên xe.
“Buông tôi ra! Anh buông ta ra! Anh muốn làm gì?” Cố Nhược Hy vùng vẫy.

Anh ta trực tiếp dùng dây an toàn có định cô lại ở vị trí ghế phó rồi mới khởi động xe rời khỏi bệnh viện.
Thành phố về đêm vừa phồn hoa lại tĩnh mịch, bầu trời vẫn luôn tối đen không thấy một đốm sao.
Anh ta lại lái xe đến ven biển, ngoại trừ ánh sáng từ đèn đường thì mặt biển vẫn tối đen như một cái động.

Chỉ có sóng và gió biển gầm rú, mang theo hoa biển đánh vào bờ đá.
Cố Nhược Hy nhìn ra biển lớn, cô vô thức cảm thấy sợ hãi.

Bởi vì thiếu chút nữa cô đã bị Kỳ Thiếu Cần làm cho chết đuối dưới biển.

Cô nhìn người bên cạnh đang yên tĩnh dị thường mà hút thuốc, căng thẳng hỏi: “Anh lại đưa tôi đến đây làm gì?”
Kỳ Thiếu Cần không trả lời, anh ta để mặt gió biển thổi mái tóc ngắn của mình rối loạn.

Cứ như thể làm như thế mới khiến tâm trạng của anh ta vơi đi buồn bực.

Thế nhưng Cố Nhược Hy chẳng hè có tâm trạng hóng gió biển, cô nhìn thấy một chiếc taxi đang chạy đến gần như trông thấy một chiếc phao cứu mạng, vội vã nhảy qua rào chắn rồi chặn xe lại.

Kỳ Thiếu Cần nhanh tay lẹ mắt phóng qua rào chắn, một tay kéo Cố Nhược Hy lại.
“Cứu mạng! Cứu mạng!” Cố Nhược Hy hét lớn về phía chiếc xe kia.
“Cố Nhược Hy!” Kỳ Thiếu Cần giận đến nghiền răng nghiền lợi, anh ta giữ chặt cô trong lòng.
Giữa đêm hôm như vậy lại có người kêu cứu, còn là một đôi nam nữ trẻ tuổi khiến tài xế phòng bị mà dừng xe ở một vị trí không xa.

Tài xế hạ kính xe xuống rồi ló đầu ra: “Cô gái, đã xảy ra chuyện gì sao? Có cần tôi báo cảnh sát giúp cô không?”
“Cứu…” Cố Nhược Hy còn chưa dứt lời thì môi cô đã bị chặn lại bởi môi của Kỳ Thiếu Khanh.

Trong lúc cô vẫn còn kinh ngạc không thôi thì anh ta đã chiếm đóng lãnh địa, ngậm chặt lấy môi dưới của cô.
“Người trẻ tuổi bây giờ thật biết cách chơi.” Tài xế taxi nhìn hai người họ hôn đến say đắm liền lắc lắc đầu, sau đó khởi động xe phóng đi mắt.
Cuối cùng Kỳ Thiếu Cần cũng buông Cố Nhược Hy đang giãy giụa ra, tiếp theo anh ta liền cảm thấy một trận nóng rát trên mặt.

Là Cố Nhược Hy đã tát anh một tiếng vang dội.
Kỳ Thiếu Cẩn che một bên mặt sưng đỏ, bật cười.

Trong mắt anh ta đều bị mây đen bao phủ, kèm theo lửa giận dâng trào.
Anh ta liếc nhìn Cố Nhược Hy khiến cô sợ đến mức lui về phía sau, cô quay người định bỏ chạy nhưng đã bị Kỳ Thiếu Cẩn chộp lấy.

Anh ta kéo mạnh một cái, cô liền ngã vào lồng ngực chắc nịch của anh ta.
“Cố Nhược Hy, tôi nói rồi, tôi sẽ không buông tha cho cô.

Tại sao cô cứ muốn chạy trốn vậy?” Giọng nói của anh ta lạnh lẽo như nước đá.
Cô ngước mắt lên nhìn đôi mắt đen láy của anh ta, trái tim trong lồng ngực đập nhanh.

Sự quật cường của cô đang dần sụp đổ, trong giọng nói chợt mang theo nức nở.
“Rốt cuộc anh muốn làm gì? Anh không thể buông ta tôi sao”
Tôi chưa từng chọc vào anh cả! Tại sao anh không chịu buông tha tôi? Vì năm triệu mà anh muốn, suýt chút nữa mẹ tôi đã tự sát rồi! Anh còn muốn như thế nào nữa? Chúng tôi chỉ là những nhân vật nhỏ bé, không thể chịu đựng được sự dày vò của Kỳ đại thiếu gia! Anh không thẻ tha cho tôi sao?”
Nói đến câu cuối cùng thì nước mắt của Cố Nhược Hy tuôn rơi, cô không thể kìm nén được nữa.
Kỳ Thiếu Khanh nhíu mày, trong cặp mắt lạnh lẽo thoáng qua chút dịu dàng nhưng bàn tay vẫn nắm chặt Cố Nhược Hy, như thể anh ta đang lo sợ vừa thả lỏng thì cô sẽ chạy trốn vậy.
“Đừng bám lấy tôi nữa! Anh đừng bám theo tôi nữa được không?” Cố Nhược Hy khóc thành tiếng.


Cô không hiểu sao mình càng muốn kìm lại nước mắt thì nước mắt trào ra càng lợi hại.
Bàn tay của Kỳ Thiếu Cần thong thả siết chặt khiến Cố Nhược Hy đau đến hô nhỏ.

Anh ta đột nhiên kéo Cố Nhược Hy lên xe rồi nhanh chóng rời khỏi nơi này.
“Anh muốn đem tôi đi đâu?” Có Nhược Hy căng thẳng đến mức cả người căng cứng, tay báu chặt vào nắm cửa.
“Đưa cô đến một nơi, nói cho cô biết đáp án.”
Thế mà Kỳ Thiếu Cần lại lái xe đến khách sạn Hoàng Thành, Cố Nhược Hy hoảng sợ thất thố không chịu xuống xe.

Tại sao Kỳ Thiếu Cần lại đưa cô đến đây? Rốt cuộc anh ta muốn làm gì? Không lẽ Kỳ Thiếu Cần đã biết được chuyện giữa cô và Lục Nghệ Thần rồi”
Kỳ Thiếu Cần không cho Cố Nhược Hy một cơ hội chạy thoát, anh ta kéo cô vào thang máy trong khách sạn Hoàng Thành.
“Kỳ Thiếu Cần, anh điên rồi!”
“Cô sợ cái gì? Tôi chỉ nói cho cô biết một đáp án thôi!” Anh ta bực tức tháo ba khuy áo, để lộ một khoảng da bánh mật.
“Tôi không có hứng thú! Anh cho tôi ra ngoài!” Cố Nhược Hy nhìn con số tăng dần từ mười tám, mười chín đến hai mươi trên bảng hiển thị trong thang máy, nhịp tim vì sợ hãi mà đập điên cuồng.
Đến khi thang máy “ting” một tiếng rồi dừng lại ở tầng hai mươi mốt, Cố Nhược Hy như được giải thoát mà thở phào một hơi.
Kỳ Thiếu Khanh kéo theo cô đi thẳng đến phòng 2118, dọa cho người vừa thở phào lại trở nên lo sợ.
“Kỳ Thiệu Cần! Anh còn dám đối với tôi… tôi sẽ báo cảnh sát…”
Cố Nhược Hy còn chưa nói xong thì Kỳ Thiếu Cẩn đã đẩy cô vào trong.

Cô quay người muốn xông ra ngoài nhưng cửa đã bị anh ta khóa lại.
Đèn trong phòng bật lên, soi sáng cả căn phòng hoa lệ, mọi thứ hiện ra rõ rệt như ban ngày.
Cố Nhược Hy kinh ngạc nhìn toàn bộ căn phòng đều trang trí đầy những đóa hoa đã lụi tàn, không hề khó khăn để đoán ra được những đóa hoa đó từng là hoa hồng đỏ yêu diễm.
Ánh mắt của cô dọc theo những đóa hoa khô mà nhìn quanh, trong phòng khách rộng lớn là một biển hoa kín mít, sợ rằng ngoài ban công cũng được trang trí đầy những đóa hoa hồng.

Có thể tưởng tượng ra lúc những đóa hoa này còn tươi thì căn phòng này có biết bao nhiêu là lãng mạn, bao nhiêu làm lay động lòng người.
Cố Nhược Hy kinh ngạc đến ngây người, cô không hiểu vì sao căn phòng này lại có nhiều hoa hồng khô héo đến vậy.
Kỳ Thiếu Cần nhìn một biển hoa hồng đã lụi tàn kia, vừa cười vừa tức giận: “Nơi này là do tôi chuẩn bị riêng cho một cô gái.”
Tuy rằng Cố Nhược Hy rất tò mò nhưng cô vẫn quật cường hét lên: “Tôi không muốn nghe!”
Cô quay người chạy đi mở cửa nhưng lại bị Kỳ Thiếu Cần bắt trở về, anh ta trực tiếp đẩy hết đám hoa hồng khô xuống đất rồi đè cô lên bàn.

Cố Nhược Hy nhìn gương mặt âm u không thể tha thứ trước mặt, sợ đến ngây người.
Cô hoàn toàn không biết cơn thịnh nộ của anh ta xuất phát từ nguyên nhân gì, càng không muốn biết được lý do vì sao anh ta luôn đem cơn giận của mình phát tiết trên người cô.
“Được, vậy đáp án của anh thì sao?” Cố Nhược Hy vô lực.
Tầng 22.
Lục Nghệ Thần đang ở trong phòng xử lý tài liệu.

Bởi vì muốn rút ra thời gian trống nên có rất nhiều công việc đều phải xử lý trong đêm nay, điều này đã hoàn toàn phá vỡ tác phong làm việc với thời gian quy định nghiêm ngặt của anh.
Triệu Mặc ra ngoài không bao lâu thì bỗng nhiên gọi điện đến, vội báo cáo: “Boss, tôi nhìn thấy Kỳ Thiếu Cần kéo Có tiểu thư vào khách sạn.

Kỳ Thiếu Cần đang ở phòng tư nhân của khách sạn chúng ta, là phòng 2118.”
Lục Nghệ Thần lập tức cúp máy, nhanh chân chạy vào thang máy lên thẳng tầng 21..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK