Mắt Lục Nghệ Thần trầm xuống, liền hiểu ra trên cổ có dấu son của Tô Nhã.
Nhưng anh cũng không vội lau sạch, ngược lại lại nâng mặt cô lên, để cô nhìn vào mắt mình, rất nghiêm túc mà hỏi một câu.
“Cô bận tâm?”
Cố Nhược Hy ngần ra, rất lâu sau cũng không biết trả lời thế nào.
Dưới cái nhìn ép bức của anh, cô cố gắng cong môi, vờ như không có gì.
“Có gì mà bận tâm chứ? Tôi… giữa hai chúng ta cũng không có quan hệ gì.
Anh có sự tự do này, ha ha…”
Cô càng giả vờ thì càng vẽ rắn thêm chân, để lộ sơ hở.
Lục Nghệ Thần nhìn sâu cô một cái, buông cô ra rồi đứng dậy đi đên trước bàn sách.
Gõ đánh một hôi trên máy tính sau đó in ra một phần hợp đồng đưa cho Cố Nhược Hy.
“Chúng ta kết hôn đi!”
Lời của Lục Nghệ Thần làm Cố Nhược Hy kinh ngạc hồi lâu cũng không phản ứng lại, ngẳng đôi mắt long lanh như con nai nhỏ lên, ngơ ngác nhìn anh.
Lục Nghệ Thần thấy cô mãi không trả lời thì ngồi đối diện với cô, chỉ vào tờ hợp đồng trên bàn: “Đọc thử xem có điều khoản nào cần bổ sung không?”
Cố Nhược Hy cầm tờ hợp đồng lên, đọc nửa ngày mới đọc rõ chữ trên đó.
Bên A: Lục Nghệ Thần.
Bên B: Cố Nhược Hy.
Hai bên thông qua thương lượng đưa ra các điều khoản sau.
Khi bên B không thể rời xa bên A để sống cuộc sống bình thường, bên A hứa với bên B, dùng quan hệ hôn nhân để bảo vệ bên B, mãi đến khi bên B khôi phục lại cuộc sống bình thường.
Hợp đồng có hiệu lực từ hôm nay.
Cố Nhược Hy nhìn bàn hợp đồng ngắn gọn này, đầu óc trống rỗng, hoàn toàn không có bất kỳ cảm xúc nào: “Cái, cái này… là gì?”
“Trước khi sóng gió qua đi, dùng quan hệ hôn nhân, tôi bảo vệ em.”
“…” Anh muốn kết hôn cùng cô? Cô không nghe nhằm chứ?
“Có cần thêm điều khoản nào nữa không? Tôi cho em ba phút suy nghĩ.” Lục Nghệ Thần vắt chéo chân dựa lên sô pha, dáng vẻ như bàn chuyện công việc, không hề qua loa khiến Có Nhược Hy càng thêm lúng túng.
“Thêm… thêm cái gì?”
“Tùy em, gì cũng được.”
Kim chủ phóng khoáng mở miệng, Cố Nhược Hy lại chỉ ngơ ngác cằm lấy bản hợp đồng, không hiểu gì.
Lục Nghệ Thần yên lặng đợi, nhìn đồng hồ: “Em còn ba mươi giây.”
Cố Nhược Hy chau mày lại, ù ù cạc cạc mở miệng, lắp bắp: “Nếu… nếu… tôi mãi không thể đối mặt với cuộc sống, có phải anh sẽ chịu trách nhiệm với tôi cả đời không?”
Lúc nói xong, Cố Nhược Hy hận không thể cắn đứt lưỡi mình.
Bây giờ đâu phải là lúc cân nhắc vấn đề này.
Cô nên từ chối anh mới đúng.
Vừa định lên tiếng liền nghe thấy anh hỏi ngược lại.
“Em nỡ sao?”
“À…” Cố Nhược Hy ngơ ngác lắc đầu: “Không nỡ.”
“Vậy nên tôi sẽ dùng tốc độ nhanh nhất xử lý chuyện này.
Em cũng cần dùng tốc độ nhanh nhát phán chắn lên.” Anh lại nhìn đồng hồ một cái: “Hết giờ.
Đã nghĩ ra muốn thêm điều khoản nào chưa?”
Có Nhược Hy ngơ ngác lắc đầu.
Lục Nghệ Thần liền nắm lấy ngón tay cô, trực tiếp án lên mực đỏ, ấn dấu vân tay lên hợp đồng.
Sau đó Lục Nghệ Thần cũng án dấu vân tay lên.
Đưa một bản hợp đồng cho cô: “Hợp đồng hai phần, em giữ một phần.”.
Danh Sách Chương: