“Sao lại là anh? Buông tôi ra!”
Có Nhược Hy phát hiện ra người đưa cô ra khỏi vòng vây của đám đông chính là Kỳ Thiếu Cần thì cảm kích vừa mới dâng lên trong lòng liền biến thành phẫn nộ và hận thù.
“Sao cô cứ đứng đó nghe họ mắng thế?” Kỳ Thiếu Cần đè cô lên cửa xe, đôi mắt chim ưng lạnh lẽo nhìn thẳng vào.
cô: “Không biết chạy sao?”
“Bọn họ chỉ mắng mấy câu, vẫn lương thiện hơn nhiều so với tên ác ma đã tự tay hủy hoại tôi thành thế này!” Cố Nhược Hy không chút sợ hãi mà nghênh đón ánh mắt lạnh lẽo của anh.
“Tôi vừa mới cứu cô đấy.” Anh ta nghiến răng nói, có đè nèn cơn giận đang xông lên trong lòng.
“Sau khi anh làm ra loại chuyện rác rưởi đó thì tôi còn phải cảm ơn ân đức của anh sao?” Cố Nhược Hy không hề lép về, vẫn tức giận mà hét lên với anh ta.
“Ai bảo cô đứng ra thừa nhận tất cả mọi chuyện?” Kỳ Thiếu Cẩn bực bội gầm lên.
Trong mắt toàn là lửa giận.
Kế hoạch của anh ta không phải muốn hủy hoại Có Nhược Hy mà là Lục Nghệ Thần.
Không ngờ cuối cùng lại là Cố Nhược Hy đứng ra.
Lúc đó anh ta có dự cảm, chỉ cần đợi thêm chút nữa thì người đứng ra chắc chắn sẽ là Lục Nghệ Thần.
Nhưng Có Nhược Hy lại cứ giành trước, làm hỏng kế hoạch của anh ta.
“Là anh nói muốn đích thân hủy đi nụ cười trên mặt tôi.
Anh đã thành công rồi, thật sự đã hủy được rồi!” Cố Nhược Hy cười ảo não: “Anh không những đã hủy đi nụ cười của tôi, ngay cả cuộc đời của tôi cũng bị hủy rồi! Anh còn muốn thế nào? Tôi đã không có bát kỳ thứ gì đáng để anh hủy hoại nữa!”
Kỳ Thiếu Cẩn đột nhiên không nói nữa, đôi mắt nhìn chằm vào cô, môi mỏng mím lại thành một đường.
Đột nhiên anh ta dùng sức mạnh có thể bóp gãy tay cô mà kéo cô lên xe.
Tim Cố Nhược Hy sợ hãi mà thít chặt lại, muốn giãy dụa xuống xe, nhưng anh ta lại khóa cửa lại.
Quay đầu qua trừng mắt với Kỳ Thiếu Cẩn ở ghế lái, mặt của anh ta được bao trùm bởi một tầng mây đen, giống như ngày âm u không bao giờ có ánh nắng.
“Tôi nói rồi, tôi sẽ khiến cô hối hận.” Anh ta từ từ nói, âm thanh rất nhẹ, nhưng vẫn rất lạnh.
Cố Nhược Hy nắc nghẹn một cái, bật cười, cười rất lớn tiếng, khiến chiếc xe kín mít đều vang vọng tiếng cười của cô: “Anh muốn chứng minh cái gì? Chứng minh anh rất lợi hại? Ở trước mặt một nhân vật nhỏ bé như tôi thì có thể có được cái gì?”
Kỳ Thiếu Cần liền quay đầu qua nhìn cô, ánh đèn đường mờ nhạt ngoài cửa xe chiếu lên mặt cô, rơi lên mắt cô, lắp lánh, giống như có nước mắt khiến tim anh ta đột nhiên thắt lại.
Anh ta không nói gì, chỉ yên lặng mà nhìn chằm vào cô như vậy.
Có Nhược Hy thu lại nụ cười, ánh mắt oán hận bắn thẳng về phía anh ta, khiến anh ta có một khoảnh khắc hoảng hốt, muốn bỏ chạy.
“Kỳ Thiếu Cần, chúng ta sòng phẳng rồi! Nếu anh không làm nhiều như vậy, giúp tôi chuyển trường, giúp mẹ tôi nhập viện, có lẽ tôi sẽ nói với anh một câu cảm ơn.
Bây giò, ngay cả hận tôi cũng lười hận anh vì anh không xứng.”
Vừa dứt lời, Cố Nhược Hy nhìn thấy trong mắt của Kỳ Thiếu Cần có tia dao động trong chớp mắt hiếm có, mơ hồ mang tia đau lòng, nhưng chỉ trong chớp mắt, khiến cô chắc chắn là do ánh sáng nên đã nhìn nhằm.
Lát sau, Kỳ Thiếu Cẩn nhếch môi, mang theo tiếng cười bực dọc khiến sống lưng người ta ớn lạnh.
“Sòng phẳng? Hừ! Cố Nhược Hy, nhẫn kim cương của tôi đâu?” Ánh mắt anh ta tối lại, khiến người ta không nhìn rõ được suy nghĩ thật sự.
“Ở chỗ Lục Nghệ Thần, muốn lấy thì đi tìm anh ấy đi!” Cô sẽ không đi tìm Lục Nghệ Thần nữa.
Hai người đàn ông này, bất kỳ ai cô cũng không muốn có bất kỳ quan hệ gì nữa.
Cô muốn quay lại cuộc sống bình thường, cho dù là toàn lời mắng mỏ nhưng cũng sẽ cố gắng kiên trì tiếp.
Kỳ Thiếu Cẩn cười, tiếng lại lạnh như băng: “Tôi còn tưởng anh ta sẽ đứng ra bảo vệ cô.
Thì ra cô ở trong mắt anh ta, cũng chỉ có vậy.”
Anh ta tưởng sẽ chọc giận Cố Nhược Hy.
Nhưng cô lại cười khẩy.
“Giữa hai chúng tôi vốn không có quan hệ gì! Là anh nghĩ nhiều rồi!”
“Thật sự không có gì sao?” Anh ta không tin, anh ta nhất định sẽ không nhìn nhằm.
Anh ta đột nhiên lại gần cô, hơi thở lạnh lùng phả lên mặt cô như gió rét lạnh mùa đông thỏi tới, lạnh thầu xương.
Có Nhược Hy lùi lại theo bản năng, sau lưng dán chặt lên trên ghế, ánh mắt mang theo sự kháng cự nhìn chằm chằm lên khuôn mặt gần trong gang tắc của anh ta.
“Tôi hiểu cô hơn anh ta.
Nếu không phải là người anh ta bận tâm thì anh ta tuyệt đối sẽ không đứng ra bảo vệ cô hai lần!” Kỳ Thiếu Cẩn xoa mặt mình một cái.
Vết bầm trên mặt đã tan nhưng nhìn kỹ thì vẫn nhìn ra dấu vết.
Vì vết thương trên mặt nên mấy ngày nay anh ta đều không ra ngoài.
Cục tức này tuyệt đối sẽ không nuốt xuống.
Nợ mới nợ cũ, là lúc nên tính toán với Lục Nghệ Thân.
Lúc trước bọn họ đều sống trong không gian của riêng mình.
Hai năm trước nghe nói Lục Nghệ Thần về nước phát triển, hai người vẫn chưa gặp lại.
Một số ân oán cũng sớm đã đóng bụi, không muốn động vào.
Không ngờ vì Có Nhược Hy, Lục Nghệ Thần lại lần nữa dính líu đến.
Lần này anh ta tuyệt đối sẽ không nhận thua!
“Anh thật sự nhìn nhằm rồi.” Có Nhược Hy không có tâm tình mà thảo luận vấn đề Lục Nghệ Thần có bận tâm tới mình hay không.
Bận tâm thì sao mà không bận tâm thì thế nào?
Sự lạnh nhạt của Cố Nhược Hy cuối cùng cũng chọc giận Kỳ Thiếu Cẩn.
Anh ta khẽ gầm lên: “Nhẫn kim cương của tôi, tại sao lại ở chỗ anh ta.”
Cố Nhược Hy cứng giọng, không biết nói thế nào cho rõ: “Anh muốn đòi lại thì đi đòi đi! Nếu như quan trọng như vậy thì lúc đầu đừng có đưa cho tôi!”.
Danh Sách Chương: