“Tần Vạn Ninh! Anh!” người đẹp tức đến giẫm mạnh chân: “Không được! Hôm nay phải nói rõ ràng!”“Nói cái gì mà nói!” Tần Vạn Ninh nổi giận rồi: “Tôi nói rồi, tối nay tôi không thể uống với cô, còn không đi nhanh đi! Đây là bạn gái của tôi, em ấy không thích tôi làm công việc này!”Người phụ nữ tức đến nghiến răng rồi trừng mắt nhìn Kiều Khinh Tuyết một cái, sau đó cô ta chặn một chiếc taxi ở bên đường, hậm hực leo lên xe rời đi.“Tần Vạn Ninh, tôi không còn là bạn gái của anh nữa.
Còn có, tôi hy vọng sau này anh có làm gì đi chăng nữa cũng đừng cảm thấy đang vì tôi và bà ngoại.
Anh nên suy nghĩ cho bản thân mình và con đường tương lai của anh đi!” Kiều Khinh Tuyết lạnh lùng quay người, hoàn toàn không ngờ đến Ân Khải đã chứng kiến toàn bộ.
Anh ta ở một vị trí không xa hứng thú ngồi xem kịch hay.Kiều Khinh Tuyết ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao rồi thở dài một hơi.“Khinh Tuyết, em nghe anh giải thích, thật sự anh rất yêu em.
Còn có bà ngoại, bà đã mấy ngày không gặp anh rồi, có phải bà rất nhớ anh không? Bà ngoại từng nói rằng bà rất thích món canh rong biển mà anh nấu...”“Đủ rồi! Anh đừng nói nữa!”Kiều Khinh Tuyết bịt hai tai lại rồi la lớn, sau đó vội vã chạy đi.Ngay lúc này, bờ vai của cô đột nhiên thắt chặt.
Thì ra Ân Khải đã giữ vai cô lại rồi kéo lên chiếc xe đua xa hoa của anh ta, cứ như vậy mà phô trương phóng xe rời đi trước mặt Tần Vạn Ninh.
Tần Vạn Ninh bị dọa sợ lùi người về sau rồi hụt chân ngã ngồi xuống đất, trông anh ta chật vật đến thảm hại.Tần Vạn Ninh dõi theo chiếc xe đắt tiền chạy xa, lẩm bẩm: “Từ khi nào mà Khinh Tuyết quen biết đàn ông có tiền vậy?” Tiếp đó, mắt anh ta bỗng lóe sáng: “Cuối cùng Khinh Tuyết cũng thông suốt, chấp nhận cặp với đàn ông giàu có rồi.”“Cho tôi xuống xe!” Kiều Khinh Tuyết gào thét bảo Ân Khải dừng xe nhưng anh ta hoàn toàn vờ như không nghe thấy.“Anh mau thả tôi xuống! Tôi phải về nhà rồi!” Kiều Khinh Tuyết giận đến mức kéo vô lăng, làm chiếc xe rẽ sang một bên rồi dừng lại ở bên đường.“Người đàn bà như cô thật ồn ào muốn chết.” Ân Khải nghiến nghiến răng.“Tôi không có tâm trạng cãi nhau với anh!” Kiều Khinh Tuyết vừa định bước xuống xe thì anh ta đã kéo cô lại: “Bởi vì người đàn ông kia phản bội cô nên tâm trạng không tốt?”“Cái gì mà phản bội? Anh đừng nói bậy!” Kiều Khinh Tuyết hất tay anh ta ra rồi xông thẳng xuống xe.Ân Khải không nói gì thêm, anh ta nhàm chán nhún vai.
Theo kinh nghiệm tình trường nhiều năm của anh ta thì người đàn ông và người phụ nữ kia không phải là mối quan hệ khách hàng và hầu rượu, rõ ràng quan hệ giữa hai người kia không bình thường nhưng người phụ nữ ngu ngốc này lại nhìn không ra.
Ân Khải suy nghĩ thì thấy chuyện này cũng chẳng liên quan đến mình, liền khởi động xe rồi phóng vào màn đêm thăm thẳm…Cố Nhược Hy đứng trong căn phòng tràn ngập hoa hồng khô, đã qua một lúc lâu nhưng cô vẫn không thể tiến vào một bước.Nơi mà Kỳ Thiếu Cẩn hẹn cô gặp mặt vậy mà chính là tầng 21 của khách sạn Hoàng Thành, trong căn phòng từng trải đầy hoa hồng này- Nơi mà trước đây hai người đã hẹn sẵn nhưng cô lại vì say rượu mà đi nhầm tầng, sau đó bắt đầu dây dưa không rõ với Lục Nghệ Thần.Kỳ Thiếu Cẩn nâng ly rượu đỏ, chậm rãi đảo ly.
Anh ta không hối thúc Cố Nhược Hy bước vào mà cười như không cười nhìn xác hoa hồng trải đầy nền đất, khắp khuôn mặt của anh ta đều hiện lên sự tà mị: “Con người của Lục Nghệ Thần từ nhỏ đã thích tiền.
Tôi bỏ ra một số tiền lớn để bao trọn căn phòng này nên anh ta tuyệt đối không vì mâu thuẫn với tôi mà hủy đi nơi này.”Cố Nhược Hy im lặng siết chặt bàn tay, tiếp tục yên tĩnh đứng trước cửa.“Không định vào đây uống một ly sao? Truy điệu một chút cho đám hoa hồng đã chết đi này.” Kỳ Thiếu Cẩn rót chất lỏng màu đỏ vào chiếc ly đế cao ở bên cạnh.“Tôi không có nhã hứng như anh!” Cố Nhược Hy lạnh lùng.Cơ thể của Kỳ Thiếu Cẩn hơi siết chặt như thể anh ta không tài nào chấp nhận được ngữ khí tuyệt tình của cô.
Anh ta nhìn những bông hoa hồng đã héo úa kia, trong mắt mơ hồ thoáng qua một tia tan thương.“Anh nói đi, rốt cuộc anh kêu tôi qua đây để nói gì?” Cố Nhược Hy mất kiên nhẫn.Kỳ Thiếu Cẩn hừ lạnh một tiếng, anh ta chậm rãi bước đến trước mặt Cố Nhược Hy.
Cái bóng cao lớn của anh ta che phủ lên người cô, giam cầm cô trong không gian nhỏ hẹp ở cửa ra vào.
Kỳ Thiếu Cẩn nhìn Cố Nhược Hy chằm chằm, khóe môi của anh ta từ từ cong lên rồi cười âm u:“Ngủ với tôi một đêm thì tôi sẽ xóa hết những đoạn phim.”.
Danh Sách Chương: