Mục lục
Thiên Giá Sủng Nhi: Vợ Mới Của Tổng Tài
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Hạ Tử Mộc khởi động xe, từ từ rời đi, không nhìn thấy Kiều Mộc Phong lạc lõng nữa.
Trên đường, không ai nói gì.

Xe của Hạ Tử Mộc chạy rất nhanh.
Đến được bệnh viện, Kiều Khinh Tuyết định xuống xe nhưng điện thoại lại vang lên.

Do dự nửa ngày, cuối cùng vẫn bắt máy: “Anh lại định làm gì2”
Cô đi ra xa nghe máy.
Cố Nhược Hy và Hạ Tử Mộc nghe thấy Kiều Khinh Tuyết hét lên một tiếng: “Cái gì? Đánh nhau? Sao anh lại đánh nhau với người ta?”
“Tần Vạn Ninh, đồ xấu xa! Anh muốn thế nào? Có phải kiếp trước tôi nợ anh nên kiếp này anh cứ phải đi theo đòi nợ tôi?” Trong giọng nói phẫn nộ của cô mang theo sự nắc nghẹn.
Hạ Tử Mộc muốn đi qua nhưng bị Cố Nhược Hy kéo lại: “Vẫn nên để tự cậu ấy lựa chọn đi.”
Hạ Tử Mộc nghĩ nghĩ: “Mình thấy Kiều Kiều vẫn có thể kiên trì thêm.”
“Người ngoài cuộc sáng suốt hơn người trong cuộc.

Phải để cho thật sự biết sai, thật sự biết đau thì mới thật sự: buông tay.” Rất nhiều chuyện đều như vậy.


Người trong cuộc nhìn không rõ, lòng vòng, không có phương hường.
Chỉ có người ngoài cuộc mới rõ ràng, sẽ không có kết quả.
Kiều Khinh Tuyết bây giờ vẫn đang trong cục diện mơ hò, không thoát ra được.

Còn cục diện của chính Cố Nhược Hy chẳng khác nào mê cung, quay đi quay lại không có một phương hướng rõ ràng.
Kiều Khinh Tuyết cúp máy, quay đầu lại nhìn Cố Nhược Hy và Hạ Tử Mộc, nói vội một câu: “Mình có việc, đi trước đây.”
“Kiều Kiều, mình đưa câu đi!” Hạ Tử Mộc gọi với theo Kiều Khinh Tuyết.
“Không cần đâu! Mình đi tàu điện!” Kiều Khinh Tuyết cũng không ngoảnh lại, khua khua tay với Hạ Tử Mộc.
Hạ Tử Mộc lắc đầu: “Kiều Kiều sớm muộn cũng sẽ bị hủy.
trong tay Tần Vạn Ninh!”
“Kiều Kiều không buông bỏ được, nghĩ không thông thì cũng ta đâu nói gì được.” Cố Nhược Hy thấp giọng nói, giếng như cô nghĩ không thông, không buông được thì thế nào cũng không chấp nhận được Kiều Mộc Phong, cho dù cũng có chút không nỡ, nhưng không có cách nào cả.
Cô đã không có tư cách chấp nhận Mộc Phong.

Cô không sạch sẽ nữa.
Hạ Tử Mộc nghiêng đầu nhìn cô: “Tần Vạn Ninh vô công rỗi nghề, dựa vào Kiều Kiều quen rồi.

Luôn vặt kiệt Kiều Kiều quá độ.

Kiều Kiều vì bảo vệ tình cảm này mà luôn nhẫn nhịn.

Hy vọng Tần Vạn Ninh có thể thay đổi.

Còn cậu, Mộc Phong vẫn luôn âm thầm làm vì cậu nhưng cậu lại luôn vờ như không thấy.

Cậu nếu như trân trọng được một phần ba như Kiều Kiều thì không nên từ chối Mộc Phong.”
Có Nhược Hy cắn môi không nói gì.
“Cố Cốt Mình cảm thấy không hợp không nên là lý do từ chối Mộc Phong! Cậu đấy thấy hai người rất xứng đôi là đủ rồi.


Hà tất phải vì thân thế mà từ bỏ người tốt như Mộc Phong.”
“Mộc Mộc đừng nói nữa.” Cố Nhược Hy đè thấp mũ rồi đi vào bệnh viện.
Hạ Tử Mộc bội đứng tại chỗ, quay đầu nhìn Cố Nhược Hy một cái, lắc đầu rồi bước nhanh theo kéo lấy vai Có Nhược Hy, dùng tư thế như bảo vệ cô mà đi cùng cô vào bệnh viện.

Hạ Tử Mộc biết Có Nhược Hy sợ gặp phải nhà báo, bên cạnh cần có một người đi cùng.
Cổng bệnh viện hôm nay rất vắng.

Ngoài người nhà và bệnh nhân ra vào thì không có nhà báo nào, giống như đột nhiên biến mắt vậy, khiến Cố Nhược Hy có chút không quen.
Đến tòa nhà bệnh viện, Cố Nhược Hy thở phào một hơi, cuối cùng cười tươi: “Cảm ơn cậu, Mộc Mộc.”
“Cậu được bình an chính là trả ơn cho mình rồi.” Hạ Tử Mộc đi trước, đi vào thang máy, ấn tầng 9 Hạ Tử Mộc trốn khỏi nhà, không có nơi để đi nên ở nhờ nhà Cố Nhược Hy.

Đi đi về về đều có Hạ Tử Mộc đưa đón, Có Nhược Hy không cần chen chúc trên xe buýt, cũng đỡ phải lộ diện trước đám đông, bị người ta nhận ra, chỉ chỏ mắng nhiếc “đồ vô liêm sỉ”.
Cố gắng nói với bản thân, đừng bận tâm tới ánh mắt người khác, cúi đầu nhìn đường dưới chân.

Nếu nghe thấy tiếng mỉa mai của người qua đường thì cô nắm chặt hai tay theo bản năng, không khỏi nói với mình, không bận tâm, không bận tâm…
Mấy ngày gần đây, Lục Nghệ Thần không tới tìm Cố Nhược Hy nữa, không một cuộc gọi, ngay cả tin nhắn cũng không.

Cũng không biết bệnh của anh thế nào rồi.
Cố Nhược Hy thấy đầu mình nhất định là hỏng rồi, vậy mà lại nhớ đến anh!
Cố Nhược Hy không bắt máy của Kiều Mộc Phong nữa nên anh cũng không gọi tiếp, cũng không xuất hiện trước mặt cô.


Kiều Mộc Phong lại gửi tin nhắn cho Hạ Tử Mộc.
Dù không nhiều chữ lắm nhưng lại tràn ngập sự quan tâm.
“Chăm sóc tốt cho Nhược Hy, cảm ơn.”
Hạ Tử Mộc nhìn tin nhắn trong điện thoại, thất thần hai giây, tiếp tục nhìn đường phía trước, cần thận lái xe.
Qua hồi lâu, cuối cùng cô không nhịn nổi nữa mà tháp giọng nói với Cố Nhược Hy bên ghế phụ:” Mộc Phong tốt như vậy sao cậu nỡ trốn cậu ấy?”
“Đã định sẵn là không có kết quả, vẫn không nên cho bất kỳ cơ hội nào thì hơn.” Sau khi lớp giấy mỏng đó bị chọc thủng thì ngay cả bạn bè cũng không làm được nữa.
Hạ Tử Mộc không nói nữa, lái xe chạy đến ngõ nhỏ nhà Cố Nhược Hy, rồi tìm chỗ đậu xe.
Cố Nhược Hy cầm chìa khóa về nhà mở cửa nhưng lại phát hiện trong con ngõ tối có một người đàn ông đi ra.
Bóng của người đó, Cố Nhược Hy cô cùng quen thuộc.

Đã từng bao nhiêu đêm, anh đứng ở đó, mắt nhìn theo cô về nhà.

Tay đột nhiên run lên một cái, chìa khóa rơi lên đất.
Cô vội cúi người nhặt lên, vờ như không nhìn thấy, hoảng loạn mở cửa ra nhưng làm thế nào cũng không mở được..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK