Mục lục
Mẹ Sắc Bén Mua Một Tặng Hai
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Anh hai. . . . . ." khuôn mặt An Tĩnh mềm mại nhỏ nhắn, tựa như có thể nhéo ra nước, đôi con ngươi sáng trong, cực kỳ đáng yêu, bất luận người nào nhìn cũng muốn cắn một hớp, "Anh nói, mẹ thật sẽ đi làm ở CBD sao? ! Ngộ nhỡ mẹ không chịu làm người mẫu thì làm thế nào? !"
An Bình cười âm hiểm một tiếng, "Vậy thì có một vạn biện pháp. . . . . ."
An Tĩnh run lên, mỗi khi anh hai lộ ra cái biểu tình này thì đó là lúc bụng dạ âm hiểm vô địch.
An Tĩnh, "Tỷ như. . . . . ."
"Hắc hắc. . . . . ." An Bình phát ra một tiếng cười âm hiểm, "Đây là mẹ tự chuốc phiền phức, ai bảo mẹ lại nói cha của chúng ta chết rồi. . . . . ."
". . . . . ." An Tĩnh lặng yên.
Mấy chủ ý xấu xa cũng đều là vì vậy mà tới.
Hai tiểu bảo bối nằm ở trên ghế sau xe taxi, cho đến khi chiếc limousine trước mặt dừng lại, bọn họ cũng ngừng lại, hai cặp mắt sáng rực len lén nhìn trước mặt.
Sắc mặt Trình Quân Hạo rất âm trầm, anh mặc dù không muốn, lại rất hận, nhưng khi Lâm Diệu nói Khả Khả nhớ anh, anh vẫn lao xuống tầng hầm, lái xe tới gặp nó.
Nó là con anh, nhưng lại không thể không gọi anh là anh trai. Khả Khả, cha bảo đảm, sẽ mau chóng trước khi con hiểu chuyện sửa lại xưng hô này. . . . . .
"Anh trai. . . . . ." Khả Khả vừa nghe âm thanh bên ngoài, liền chạy như điên ra ngoài, nhào vào trong ngực Trình Quân Hạo.
"Khả Khả. . . . . ." Mặt Trình Quân Hạo lập tức sáng lên, ôm cậu hôn một cái rồi mang vào xe hơi, "Anh trai mang bảo bối đi ăn cơm trưa. . . . . ."
"Tốt. . . . . ." Cậu bé lập tức cao hứng vỗ tay, không chờ kịp để lên xe, cậu rất thích anh trai, hơn cả thích ba luôn, bởi vì anh trai luôn là đối với cậu lộ ra khuôn mặt tươi cười thương yêu, mà ba, giống như cũng không thích cậu. . . . . .
Đứa bé dùng cách thức đơn thuần nhất biểu hiện tâm tình của mình, chính là biểu hiện ra sự yêu thích của cậu.
Quay đầu Trình Quân Hạo lại trầm mặt, "Tôi một lúc nữa sẽ đưa nó về. . . . . ."
Quản gia cung kính khom người với Trình Quân Hạo.
Hai tiểu bảo bối trầm mặc, trong đôi mắt có chút phức tạp, trong miệng có chút chua xót.
"Ông ấy giống như rất thương em trai của mình. . . . . ." An Tĩnh nói chát chát, trong mắt không thiếu sự ghen tỵ.
An Bình lạnh lùng cười một tiếng, vuốt lưng trấn an em trai, "Chờ chúng ta trở lại bên cạnh ông ấy, nếu em trai ông ấy cũng cướp đi tình thương của cha đối với chúng ta. . . . . ."
Khóe miệng An Bình có chút cười lạnh, em trai của ông ấy sao? ! Không đúng, có lẽ là em trai của hai người bọn họ mới đúng.
Một chút tính toán, làm cả người An Bình phát ra khí thế rất lạnh lùng,cảm giác muốn độc chiếm này làm cậu cực kỳ khó chịu, ánh mắt rất sắc bén, có chút xa lạ.
An Tĩnh nghe không hiểu lời của anh hai, anh hai như vậy có chút dọa người a, cậu đáng thương kéo ống tay áo của cậu, nhút nhát kêu lên, "Anh hai. . . . . ."
An Bình phản ứng lập tức, hàn khí tức khắc tản đi, quay đầu liền lộ ra chiêu bài nụ cười cực độ ưu nhã đáng yêu, "Lẳng Lặng, có muốn cha hay không? ! Có muốn sớm được trở lại bên cạnh cha hay không? !"
An Tĩnh không hiểu vậy là có ý gì, nhưng khát vọng trong lòng làm cặp mắt cậu sáng lên, dùng sức gật đầu một cái, "Muốn. . . . . ." Một chút do dự cũng không có.
An Bình cười một cách đen tối rồi nói, "Như vậy, Lẳng Lặng, về đến nhà phải nghe lời anh hai à nha, anh hai phụ trách khuyên mẹ, Lặng Lặng phải giả bộ đáng thương. . . . . ."
a!
An Tĩnh gật đầu, hai anh em phối hợp với nhau cực kỳ ăn ý, cấu kết với nhau làm việc xấu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK