Mà từ đầu đến cuối An Tâm Á, cũng không hề tỉnh lại, thật sự rất mệt mỏi, chuyện như vậy. . . . . . Tiêu hao năng lượng của thân thể quá nhiều.
Khi tỉnh lại vào ngày thứ hai, nhìn phòng khách sạn rộng lớn trước mắt, đầu óc An Tâm Á đang gõ bang bang bỗng đình chỉ. . . . . . A a a. . . . . . Tình trạng này sao lại nào quen thuộc như thế chứ? !
Cô cứng ngắc quay đầu, nhìn người đàn ông đang nằm bên cạnh, một cánh tay rất tự nhiên ôm chặt hông của cô, khuôn mặt đang ngủ say, làm cho đại não của cô trong nháy mắt ngừng hoạt động, cô nhìn ngơ ngác, con ngươi chuyển động, suy nghĩ hồi lâu, cũng nhớ không ra tại sao cô lại xuất hiện ở chỗ này? !
Cô vươn tay muốn day day huyệt thái dương, lại phát hiện cánh tay cực kỳ đau đớn, không thể giơ lên nổi, An Tâm Á cảm giác như mình bị xe tải cán qua vậy, mặt cô như đưa đám, không cần nghĩ cũng biết, tình trạng tối hôm qua kích liệt thế nào rồi.
Mẹ nó. . . . . .
Cô thử đứng dậy, nhưng không ngờ cánh tay siết thật chặt quanh eo cô của Trình Quân Hạo, khi An Tâm Á vừa động, anh cũng tỉnh, mở mắt, liền nở rộ một nụ cười thật to với cô, "Chào buổi sáng . . . . ."
An Tâm Á đỏ mặt, không tự nhiên lắc lắc đầu, một tiếng cũng không dám nói, bọn họ bây giờ đang lỏa thể a a. . . . . .
Bên cạnh truyền đến tiếng cười trầm thấp của Trình Quân Hạo, rất có lực mê hoặc. An Tâm Á rủa thầm, mẹ nó, mới sáng sớm còn trưng ra sắc đẹp tới câu dẫn cô, lặng yên. . . . . .
Thật sự Trình Quân Hạo đối với vẻ mặt xấu hổ như vậy của cô, chưa bao giờ có sức chống cự nổi.
Bây giờ cô đối với anh lực sát thương rất lớn, mặc dù ngày trước Trình Quân Hạo đã từng chống cự qua, nhưng hiện tại, anh chỉ nghĩ thấm lặng yêu cô, loại cảm giác này tốt đẹp vô cùng.
Trước tình yêu, sự chống cự của anh có vẻ hơi vô lực cùng phí công, còn càng buồn cười nữa. Hiện tại Trình Quân Hạo chỉ muốn sống cùng An Tâm Á một cách thật vui vẻ, đã có kinh nghiệm thiếu chút nữa để mất đi một lấn rồi. . . . . .
"Có thể nói cho em biết tại sao lại ở chỗ này không? !" An Tâm Á lắc lắc khuôn mặt hồng hồng, không dám nhìn anh, không cam lòng hỏi anh. Cô thật sự không biết vì sao mà cô lại xuất hiện ở chỗ này, "Không phải là anh bắt em tới đó chứ ? !"
An Tâm Á chu môi bất đắc dĩ hỏi anh, chỉ tại vì tình cảnh này thực sự quá quen thuộc, cộng thêm cô đối với chuyện tối ngày hôm qua hoàn toàn không có chút ấn tượng nào, khó tránh khỏi có chút khẩn trương cùng lo lắng.
Trình Quân Hạo cười nhẹ, "Nha đầu ngốc, chẳng lẽ chuyện tối ngày hôm qua, em một chút cũng không có ấn tượng? !"
An Tâm Á nghiêm túc nghiêng đầu qua, cau mày dùng sức nhớ lại, lắc đầu một cái, cô là thật không có ấn tượng.
Trình Quân Hạo thật rất bất đắc dĩ, thở dài, kéo thân thể của cô qua ôm vào trong lòng ngực mình, bàn tay dịu dàng vuốt cái đầu nhỏ của cô, "Nghĩ oan cho người khác là không tốt nha. . . . . ."
=.=! ! Trình Quân Hạo, tôi thật sự nghĩ oan cho anh sao? ! Chẳng lẽ, trước kia anh không phải là người như vậy? ! Mẹ nó. . . . . .
An Tâm Á đỏ mặt, muốn phản bác, nhưng bây giờ đối với chuyện tối ngày hôm qua không có chút ấn tượng nào, suy nghĩ một chút, lại không nói gì nữa.
"Em nhớ được chiều hôm qua. . . . . ." An Tâm Á buồn bực thì thầm nói, "Tối hôm qua gặp mặt mẹ ở quán cà phê, sau đó đi toilet. . . . . . Sau đó. . . . . ." Sau đó không có ấn tượng gì nữa.
Trình Quân Hạo ôm sát cô lại, thoáng qua một tia đau lòng, "Tâm Á. . . . . ." Thật xin lỗi.
Anh cũng không tính nói cho cô biết quá nhiều chuyện, làm cho cô phiền lòng, suy nghĩ một chút, cuối cùng là cái gì cũng không nói.
"Nguy rồi. . . . . ." An Tâm Á vội la lên: "Trữ Trưc Lẳng Lặng cùng mẹ vẫn còn quán cà phê. . . . . ."
"Không có việc gì, bọn họ cũng đã về rồi. . . . . ." Trình Quân Hạo vội vàng an ủi cô. Nhớ tới cô nói mẹ, chính là vợ Chu Hoài sao! ?
An Tâm Á vừa thở phào nhẹ nhõm, thì lại khẩn trương , "Còn Jack, chiều hôm qua không đi làm, hôm nay lại đến trễ nhất định sẽ bị chửi chết. . . . . ."
Trình Quân Hạo bật cười, "Yên tâm, ngày hôm qua cậu ta ngủ một ngày, bị say rượu, buổi chiều cũng không đi làm. . . . . ."
An Tâm Á sững sờ, làm đạo diễn thật tốt, không đi làm, ai cũng không dám mắng anh ta, nhưng một nữ chính như cô, sẽ bị mắng chết, cô vội vàng nói: "Nhanh lên, em phải đi làm. . . . . ."
Trình Quân Hạo đưa y phục cho cô, An Tâm Á mệt mỏi vô cùng, nhưng cũng không có cách nào khác à, vội vàng mặc quần áo, cô cũng không muốn bị Jack mắng lần nữa đâu.
Trình Quân Hạo cũng bị ép phải vội vã, cùng với An Tâm Á cùng nhau lái xe đi công ty.
An Tâm Á gọi điện thoại cho An Bình.
An Bình thấy cô bình an liền yên tâm, "Mẹ, ngày hôm qua bà ngoại đã đi rồi, mẹ đi làm đi, con cùng Lẳng Lặng sẽ tự mình tự đi vườn trẻ . . . . . ."
An Tâm Á đau lòng, "Trữ Trữ, mẹ xin lỗi các con. . . . . ."
"Mẹ, sao mẹ lại nói như vậy nữa rồi, mẹ ngoan ngoãn đi làm là tốt rồi. . . . . ." An Bình rất khéo léo hiểu lòng người nói, cũng không hỏi cô ở chung một chỗ với ai.
An Tâm Á cũng không còn dám nói. Thật ra thì cô đã quá lo lắng rồi, hiện tại An Bình với Trình Quân Hạo là ngầm hiểu lẫn nhau, chỉ có An Tâm Á chẳng hay biết gì.
An Tâm Á cúp điện thoại, vô cùng cảm động, đứa con trai này của cô thực sự lá quá khéo hiểu lòng người rồi.
An Bình cúp điện thoại, An Tĩnh mới phản ứng nói, "Em cũng muốn trò chuyện với mẹ mà, hỏi mẹ có khá hơn một chút nào hay không. . . . . ."
An Bình lặng yên, chuyện này tuyệt đối không thể để Lẳng Lặng hỏi ra những câu không nên hỏi. Cho nên, An Bình lần đầu tiên cưỡng chế ra lệnh An Tĩnh không cho nói chuyện ngày hôm qua với mẹ, An Tĩnh uất ức vô cùng, đôi mắt buồn bã nhìn chằm chằm An Bình, An Bình đau lòng. . . . . . Quả nhiên chủ đề giữa một người quá mức ngây thơ, và một người trưởng thành sớm quá mức thật sự mở không ra. . . . . .
Cho nên, cả ngày hôm đó An Bình cứ nhìn vào đôi mắt nhỏ buồn bã của An Tĩnh, mà bi thống chí cực, cũng không thể giáo dục một khóa người lớn cho Lẳng Lặng được, mẹ nó.
An Tâm Á chau mày, nghĩ tới chuyện mẹ phản đối cô cùng Trình Quân Hạo ở chung một chỗ, hiện tại cô lại không giải thích được mà ở cùng một chỗ với anh lại còn lên giường với nhau nữa chứ, suy nghĩ một chút, lại thấy rất đau đầu.
Trình Quân Hạo một mặt là lòng không yên lái xe, một mặt nghĩ ngợi, một hồi lâu, nhàn nhạt mở miệng, "Tâm Á. . . . . ."
"Hả? !"
"Chờ toàn bộ những chuyện này qua đi, chúng ta kết hôn đi. . . . . ." Lời của anh nói bình thản vô cùng, giống như chỉ đang nói chuyện buổi trưa sẽ đi đâu ăn cơm cùng nhau vậy, rất bình thường.
Nhưng tay nắm tay lái của anh lại quấn rất chặt, mới lộ ra nội tâm của anh đang rất khẩn trương, nhưng mà trên mặt lại không có bất kỳ vẻ mặt khẩn trương nào.
"Hả? !" An Tâm Á trố mắt hồi lâu, mới hiểu ra anh đang nói cái gì, nhất thời tâm tình phức tạp khó mà lý giải, nhiều nhất là một cảm giác mừng rỡ, mừng rỡ không thể giải thích được, ngay sau đó lại bị một nỗi bi thương che đi.
"Anh nói kết hôn? !" An Tâm Á sững sờ nói.
Trình Quân Hạo nhíu mày, đang mong đợi câu trả lời của cô.
An Tâm Á giật giật môi, thầm nói: "Cái này coi như là cầu hôn hả ? Nào có ai tùy tiện nói như vậy thì coi như là cầu hôn . . . . . ."
"Anh chỉ là đề nghị, về sau sẽ sữa lại cách thức. . . . . ." Trình Quân Hạo cam kết, rất thành thật và nghiêm túc.
An Tâm Á trầm mặc hồi lâu, tâm tư bất bình, lúc Trình Quân Hạo đợi đến sắp mốc meo thì cô mới thản nhiên nói, "Để em suy nghĩ một chút đã. . . . . ."