Nửa ngày mới nói được một câu, "Ăn KFC không tốt cho sức khỏe, ăn nhiều không tốt. . . . . ."
". . . . . ."
". . . . . ." An Bình cùng An Tĩnh cả hai đều coi như không nghe thấy lời cô.
An Tâm Á im lặng mà kêu trời, "Ngộ nhỡ không không nổi tiếng được thì. . . . . ."
An Bình bình tĩnh cười một tiếng, "Nếu muốn vào được công ty quốc tế, không thể vào bằng đường bình thường. . . . . . Nhất định sẽ nổi tiếng."
"Như là. . . . . ." An Tâm Á cảm thấy có chút muốn nổi điên, lại bị buộc thảo luận cái vấn đề này. Muốn vào được quốc tế, không vào bằng đường bình thường? ! Chuyện này với chuyện làm người mẫu có quan hệ gì? ! Một câu, mẹ nó.
An NÌnh cười hắc hắc, "Mẹ cứ xem minh tinh đang nổi tiếng Ôn Tâm, không phải là dựa vào cơ thể mình, mà lần đầu tiến quân vào giời người mẫu liền nổi tiếng, hiện tại cô ta là minh tinh lớn của giới văn nghệ sĩ, rất nổi tiếng, đếm tiền đếm đến mỏi tay, muốn nổi tiếng, thì những cái khác đều không quan trọng , quan trọng nhất là cô ta đã rất nổi tiếng, mẹ, chắc mẹ cũng biết, muốn vào được quốc tế, không thể vào bằng con đường bình thường, mẹ, nghe bảo bối, bảo bối sẽ giúp mẹ, chỉ cần nổi tiếng, con với Lẳng Lặng có KFC ăn, chỉ riêng việc này thôi, hy sinh chút sắc đẹp cùng không coi là lớn. . . . . ."
". . . . . ." An Tâm Á như sét đánh ngang tai, đợi phản ứng kịp, một tay liền véo lỗ tai cậu, "Tiểu tử thúi, những thứ này con học được từ đâu? Con nói là muốn mẹ hy sinh nhan sắc, mẹ là mẹ của con, con cứ như vậy hiếu thuận mẹ sao? !"
"Đau đau. . . . . ." An Bình nhíu lông mày, ngay sau đó uất ức chu miệng, "Mẹ không muốn sao? !"
An Tâm Á muốn trút giận, gõ lên đầu cậu một cái, "Chớ giả khóc với mẹ, không cần học Lẳng Lặng cái kỹ xảo này, con có biết hay không con diễn tuyệt không giống chút nào. . . . . ."
An Bình bị vạch trần, lộ ra hai tiếng cười quái dị, lại khôi phục, "Mẹ, mẹ không muốn sao? !"
". . . . . ." MD, cô không muốn sao? ! Cô trừng mắt lạnh lùng nhìn cậu.
An Bình tiếp tục, "Nếu không thì vẫn còn một con đường khác, gả ột tên đại gia sắp chết giàu chảy mỡ, chờ hắn chết rồi, chúng ta thừa kế tài sản của hắn. . . . . ."
"Mẹ nó. . . . . ." An Tâm Á lần nữa nổi đóa, nhịn đến cực hạn, lại gõ đầu cậu, "Tiểu tử chết toi, đây lại càng thái quá. . . . . ."
An Bình xoa đầu, lui một bước, đề phòng An Tâm Á lần nữa nổi đóa đánh cậu.
Tiểu bảo bối An Tĩnh đi tới, trưng ra bộ dạng sắp khóc, ngăn lại An Tâm Á, "Mẹ, mẹ thật hung dữ, luôn đánh anh hai. . . . . ."
". . . . . ." An Tâm Á mặc niệm, An Bình tên nhóc này cũng không phải là đèn đã cạn dầu, nhưng là, An Tĩnh che chở nó như vậy, cô có chút vô lực.
An Bình nhìn mẹ đã trút giận, nói tiếp, "Hơn nữa, được làm người mẫu là tốt nhất rồi còn gì nửa, có thể nổi tiếng, có thể kiếm tiền, có thể câu được trai đẹp, không phải chuyện tốt sao? !"
Mắt thấy ánh mắt An Tâm Á như hận không thế đem cậu ra giết chết luôn, An Bình cười gượng, "Mẹ, con bảo đảm đối tượng để mẹ hy sinh rất cao cấp, cũng không phải một tên đại gia già sắp chết. . . . . ."
". . . . . ." An Tâm Á lặng yên, vậy nếu không cần quan hệ với mấy tên đại gia có được hay không? !
"Mẹ. . . . . ." An Tĩnh tội nghiệp nháy con ngươi, "Mẹ, bảo bối đói bụng. . . . . ."
An Tâm Á đau lòng, đúng vậy, An Tĩnh nói cũng rất đúng, những năm gần đây cô đã làm việc rất cật lực, nhưng vẫn là no một bữa đói một bữa ăn bữa nay phải lo bữa sau, đối với hai đứa bé, cô cảm thấy thật rất đau lòng, cô trầm mặc, có lẽ, lời nói An Bình không tồi, nếu như cô nổi tiếng, có thể kiếm được tiền, hai bảo bối nhất định có thể tốt hơn, nhất là muốn hai bảo bối được đi học đàng hoàng, cái gì đều muốn tiền, cô làm sao có thể cậy mạnh? ! Cô giương mắt nhìn căn nhà thuê tồi tàn này, thật sâu thở dài, dù sao bảy năm trước vì mẹ bán thân một lần, bảy năm sau vì hai bảo bối, cô còn có cái gì lo lắng nửa? ! Nghĩ như vậy, tâm vững vàng hơn, gật đầu đồng ý, hạ quyết tâm.